Tôi lục tủ lạnh, tìm thấy rau cải và nấm, cho hết vào nồi mì. Nấu xong, tôi đưa tô mì cho anh ta rồi quay về phòng, đổ người xuống giường ngủ ngay.

Nhưng lăn qua lăn lại mãi không ngủ được. Đang nghĩ hay là thức trắng luôn thì tôi nghe thấy dưới lầu hình như có tiếng chó sủa.

Tôi nghi hoặc. Con husky trong nhà tuy nghịch ngợm nhưng chưa bao giờ sủa bậy vào ban đêm.

Dù sao cũng không ngủ được, tôi quyết định xuống xem có chuyện gì.

Cảnh tượng trước mắt làm tôi đứng hình.

Phòng khách sáng trưng, còn Thẩm Thuấn – vị thiếu gia cao quý ấy – đang nắm tay con husky, nhảy múa vòng quanh phòng khách.

Con husky thấy tôi, sủa “Gâu gâu” hai tiếng.

Khoảnh khắc ấy, tôi như hoàn toàn hiểu được ý của nó. Rõ ràng hai tiếng đó là: “Cứu tôi!”

Nếu husky biết nói, chắc chắn nó sẽ bảo với Thẩm Thuấn:
“Tôi không phải con người, nhưng cậu đúng là đồ cẩu.”

Đứng đó, tôi đang phân vân không biết có nên gọi anh ta một tiếng hay không thì quản gia và Thẩm Tồn cũng bị đánh thức. Họ bước vào, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không nói nên lời.

Cuối cùng, Thẩm Tồn không nhịn được nữa, lên tiếng:
“Thẩm Thuấn! Giữa đêm cậu đang làm cái gì vậy?”

Nghe vậy, Thẩm Thuấn rốt cuộc cũng thả con husky ra, quay đầu nhìn chúng tôi:
“Hả? Mọi người tới rồi? Mau nhìn này, ở đây nhiều cá vàng đang thổi bong bóng, còn có cả Pikachu đang phóng điện nữa.”

Tôi, quản gia và Thẩm Tồn im lặng, dõi theo ánh mắt của Thẩm Thuấn, nơi anh ta đang chỉ vào… một bức tường trắng.

Mặt Thẩm Tồn thay đổi liên tục, giọng nói run run:
“Cậu ta uống rượu à?”

Chúng tôi quay sang nhìn bàn ăn, nhưng không thấy chai rượu nào, chỉ có bát mì tôi vừa nấu, sạch bóng không còn gì.

Tôi lí nhí giải thích:
“Vừa nãy cậu ấy bảo muốn ăn mì, nên tôi nấu một bát cho cậu ấy.”

Quản gia lập tức chạy vào bếp, rồi rất nhanh cầm một hộp nấm đã bóc dở ra ngoài:
“Thiếu gia Thẩm Thuấn có ăn cái này không?”

Tôi nhìn hộp nấm còn lại một ít, gật đầu:
“Phải, lúc nấu mì tôi có cho vào.”

Biểu cảm của quản gia lập tức trở nên phức tạp:
“Đây là nấm độc xanh… Tôi nghĩ thiếu gia có khả năng đã bị ngộ độc…”

Tôi im lặng. Nhớ đến những bản tin về người ngộ độc nấm ở Vân Nam, tôi lại quay đầu nhìn Thẩm Thuấn, lúc này đang định thò đầu vào bể cá.

Tin tốt là, chắc Thẩm Thuấn sẽ không bao giờ bắt tôi nấu mì cho anh ta nữa.
Tin xấu là, tôi có thể sẽ mất việc.

6

May mắn là tôi không bị mất việc.

Thẩm Tồn dường như có bộ lọc thần kỳ nào đó dành cho tôi, chỉ bảo tôi lần sau chú ý rồi không nói thêm gì nữa. Tuy nhiên, tôi được giao nhiệm vụ chăm sóc Thẩm Thuấn.

Thật ra chẳng cần tôi chăm sóc anh ta. Thẩm Thuấn đang nằm trong phòng VIP của bệnh viện tư, ăn ở như khách sạn năm sao, còn có các cô y tá xinh xắn dễ thương, tôi thì giúp được gì cơ chứ.

Hơn nữa, tôi nghĩ anh ta cũng không muốn nhìn thấy tôi. Ai lại muốn nhớ về cảnh mình nhảy điệu waltz với một con chó cơ chứ?

Nhưng vì tổng tài rộng lượng không đuổi việc tôi, mà Thẩm Thuấn cũng không yêu cầu đuổi tôi, nên tôi mang một trái tim đầy biết ơn đến thăm anh ta ở bệnh viện.

Khi đẩy cửa phòng bệnh, tôi thấy Thẩm Thuấn đang vừa truyền dịch vừa chơi Switch. Lúc nhìn thấy tôi, ánh mắt vốn dĩ lười biếng của anh ta ngay lập tức hóa thành sự căm hận. Nếu mắt anh ta có thể bắn tia laser, thì tôi chắc chắn mình đã bị đục thành cái rổ.

Tôi lo lắng đứng ở cửa, không dám bước vào:
“À… Thiếu gia, cậu thấy ổn chứ?”

“Ổn, rất ổn.” Thẩm Thuấn nghiến răng nói. “Cô đứng đó làm gì, vào đi chứ.”

Tôi hiểu quá rõ ý ngầm của anh ta: “Mau vào đây chịu chết!”

Tôi rụt rè bước đến bên giường bệnh, đưa bó hoa mình mua ra, giọng điệu cực kỳ cung kính:
“Thiếu gia, tôi sai rồi. Chúc cậu mau chóng bình phục.”

Thẩm Thuấn không nhận, sắc mặt lại càng xấu đi:
“Cô có biết đây là hoa gì không?”

“Hả?” Tôi nhìn bó hoa trắng muốt trên tay, “Là hoa cúc nhỏ mà?”

Thẩm Thuấn im lặng nhìn tôi.

Chết tiệt!

Hoa cúc nhỏ… hoa cúc… là hoa dành cho người chết!

Tôi vừa tặng hoa cúc cho bệnh nhân!

7

Tôi nhanh chóng rút tay lại, nhét bó hoa xuống gầm giường, chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu xin lỗi anh ta lần thứ 108:
“Thiếu gia, tôi sai rồi. Tôi thật sự sai rồi. Tôi hứa sẽ không tái phạm nữa.”

Không biết có phải bị tôi làm tức đến mức không nói được lời nào không, Thẩm Thuấn quay người nằm nghiêng, chỉ để lại cái gáy cho tôi.

Tôi cũng không dám lên tiếng, chỉ kéo một cái ghế ra ngồi cạnh, ngoan ngoãn như một con gà nhỏ.

Bầu không khí kỳ lạ này kéo dài một lúc lâu, cho đến khi cửa phòng bệnh lại mở ra.

Tôi quay đầu nhìn, thấy Thẩm Tồn và Diệp Thiền bước vào.

Wow! Nam chính, nữ chính và nam phụ đều tụ hội! Có phải sắp có màn kịch “giành người yêu” không đây?

Tôi cố nén cảm giác phấn khích, chào hỏi họ rồi nhanh chóng đứng sang một bên.

Diệp Thiền đi đến bên giường bệnh, giọng nói dịu dàng như nước:
“Thẩm Thuấn, cậu thế nào rồi? Thẩm Tồn nói cậu bị ngộ độc thực phẩm, nên tôi muốn đến thăm.”

Diệp Thiền là thanh mai trúc mã của bọn họ, dịu dàng và trong sáng như một đóa hoa cúc trắng. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ thích cô ấy.

“Tôi không sao, cảm ơn.”

Diệp Thiền dường như muốn nói thêm gì đó, nhưng Thẩm Tồn đã choàng tay qua vai cô:
“Anh bảo không sao mà, giờ em yên tâm chưa? Chúng ta về thôi.”

Diệp Thiền nhìn Thẩm Tồn, gật đầu, ánh mắt đầy yêu thương. Hai người tình cảm sâu đậm, không gì chia cắt được.

Cảnh này quá tàn nhẫn. Nếu là Thẩm Thuấn, chắc tôi sẽ phải truyền thêm một bình dịch mới có thể vượt qua.

Nam chính và nữ chính cứ thế ân ái rời đi. Trong lúc tiếc nuối vì không được chứng kiến màn kịch “giành người yêu”, tôi lại cảm thấy hơi thắc mắc. Sao Thẩm Thuấn có vẻ điềm tĩnh thế nhỉ? Trong nguyên tác, anh ta rất hiểm độc và cố chấp, luôn chèn ép Thẩm Tồn và không bao giờ nhường nhịn Diệp Thiền, còn dốc sức phá hoại tình cảm của họ.

Nhưng giờ Thẩm Tồn và Diệp Thiền suýt nữa hôn nhau ngay trong phòng bệnh, mà Thẩm Thuấn chẳng có phản ứng gì.

Chẳng lẽ anh ta ngộ độc nấm đến mức đầu óc cũng hỏng luôn rồi?

Tôi ngập ngừng, quyết định thử thăm dò:
“Thiếu gia, cậu… ổn chứ?”

Thẩm Thuấn nhìn tôi đầy nghi hoặc:
“Câu này lúc cô vừa bước vào phòng chẳng phải đã hỏi rồi sao?”

Ơ kìa, chuyện này khác nhau chứ! Một lần là hỏi về sức khỏe cơ thể, còn lần này là hỏi về tinh thần mà!

Tôi tiếp tục an ủi anh ta:
“Thôi nào, đừng buồn nữa. Ngay cả mấy nam phụ có tính cách tốt vẫn chẳng đến được với nữ chính, huống hồ cậu với cái tính trời ơi đất hỡi này. Tôi nghĩ kể cả nữ phụ nhìn cậu cũng sẽ lập tức mua vé tàu về quê ngay trong đêm…”

Thẩm Thuấn vừa giận vừa khó hiểu:
“Cô nói gì? Nữ phụ nào cơ?”

Câu nói của anh ta làm tôi bừng tỉnh.
Đúng rồi, nữ phụ đâu? Nữ phụ biến đi đâu rồi?

8

Khi tôi còn đang băn khoăn về nữ phụ, thì cô ấy xuất hiện.

Nhưng cô ấy tìm nhầm người rồi.

Trong mấy ngày Thẩm Thuấn nằm viện, tôi tận tâm phục vụ anh ta hết lòng. Anh ta khát, tôi rót nước; anh ta đói, tôi đút cơm; anh ta mỏi tay, tôi mát-xa. Tôi chỉ còn thiếu màn biểu diễn “dùng ngực đập vỡ đá” trước mặt anh ta mà thôi. Nhân viên của Haidilao thấy tôi chắc cũng phải cúi đầu bái phục, mời về làm giáo viên đào tạo.

Thế nên, đến ngày Thẩm Thuấn xuất viện, anh ta trông rất thoải mái, còn tôi thì kiệt sức. Cảm giác như chính tôi mới là người ngộ độc nấm và nằm viện cả tuần vậy.

Thẩm Thuấn nói với tôi:
“Cô cũng không phải hoàn toàn vô dụng, ít ra vẫn có chút giá trị.”

Tôi đáp lại đầy châm chọc:
“Cảm ơn lời khen. Lần sau đừng khen nữa nhé.”

Hôm đó, trong lúc tôi đang chăm chỉ làm việc, chuông cửa vang lên.

Tôi ra mở cửa, thấy một cô gái xinh đẹp quyến rũ đứng trước mặt.

Tôi còn chưa kịp hỏi thì cô ấy đã lên tiếng:
“Là cô đúng không? Cô chính là con hồ ly tinh đó!”

Tôi ngơ ngác:
“Hồ ly tinh nào cơ?”

Cô gái môi đỏ rực, mặc chiếc váy ôm sát, nhìn tôi từ trên xuống dưới:
“Hừ, chơi lớn nhỉ, còn hóa trang thành bảo mẫu cosplay nữa!”

?

Tôi cúi nhìn bộ đồng phục bảo mẫu của mình, lặng lẽ không nói gì.

Cô gái này, nếu muốn làm bảo mẫu thì cứ nói thẳng. Tôi sẵn sàng tặng luôn cái tạp dề cho cô ấy.

Nghìn lời nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng tôi chỉ buông ra bốn chữ:
“Cô bị bệnh à?”

Cô gái lập tức nổi điên, giơ tay tát thẳng vào mặt tôi:
“Diệp Thiền, cô đừng có mà đắc ý! Thẩm Tồn chỉ chơi đùa với cô thôi! Người anh ấy muốn cưới là tôi!”

Cái tát làm tôi đứng ngẩn ra.

Cô gái à, hóa ra cô chính là nữ phụ.

Nhưng mà cô đánh nhầm người rồi đấy!

Một lần nữa, nghìn lời nghẹn lại. Không biết phải nói gì, tôi chỉ có thể lặp lại:
“Cô bị bệnh à?”

Cô gái càng tức giận hơn, giơ tay định tát thêm lần nữa:
“Cô còn dám chửi tôi?”

Tôi đang chuẩn bị chặn tay cô ấy thì một bàn tay từ bên cạnh vươn ra, mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô.

Tôi ngẩn người, nhìn sang. Là Thẩm Thuấn, không biết anh ta đến cạnh tôi từ lúc nào.

Thẩm Thuấn lạnh lùng nói, giọng đầy uy hiếp:
“Người của tôi, cô cũng dám đánh?”

Trời đất ơi! Sao mà ngầu vậy! Đúng chuẩn tổng tài bá đạo!

Sau một thoáng đỏ mặt, tôi nhanh chóng hoàn hồn.

Công việc đánh nhau kiểu này sao có thể để thiếu gia ra tay được!

Thế là tôi lao tới, đẩy ngã nữ phụ xuống đất. Hai chúng tôi lăn lộn, túm tóc nhau như trong phim truyền hình.

Cuối cùng, Thẩm Thuấn và quản gia phải vào can ngăn. Thẩm Thuấn vòng tay ôm tôi, kéo tôi ra khỏi nữ phụ, giọng điệu bất lực nhưng mang chút trấn an:
“Được rồi, được rồi, cô đánh ghiền rồi à?”

Tôi cảm nhận được hơi ấm từ anh ta, tim đập thình thịch, không biết là do vừa đánh nhau xong hay vì Thẩm Thuấn đang ôm lấy tay tôi.

Đúng lúc đó, Thẩm Tồn trở về.

Cô gái xinh đẹp lập tức lao lên mách lẻo:
“Thẩm Tồn, người này dám đánh tôi!”

Tôi cũng không chịu thua:
“Thẩm tổng, cô ta dám nói xấu tiểu thư Diệp Thiền, gọi cô ấy là hồ ly tinh! Rõ ràng tiểu thư Diệp Thiền vừa trong sáng vừa tốt bụng, tôi không thể nào chịu nổi chuyện này!”

Nghe thấy nữ phụ nói xấu Diệp Thiền, sắc mặt của Thẩm Tồn lập tức tối sầm lại.

Bingo! Tôi biết mình đã nịnh đúng chỗ rồi.

Hé hé, tôi lại có cơ hội được tăng lương!

9

Trước ngày Thẩm Thuấn chuyển nhà, anh ta và Thẩm Tồn ăn chung một bữa cơm tại nhà.

Chỉ nghĩ đến việc Thẩm Thuấn sắp chuyển đi thôi, lòng tôi đã như bầy ngựa đang tung hoành trên thảo nguyên, vô cùng vui sướng.

Cuối cùng tôi cũng có thể quay lại cuộc sống nhàn hạ, nhận lương trong khi thảnh thơi làm việc.

Không biết có phải nụ cười của tôi quá rõ ràng hay không, mà Thẩm Thuấn nhìn tôi đầy khó chịu:
“Bảo mẫu, tôi sắp chuyển đi rồi, cô có vẻ vui nhỉ?”

Tôi cười tít mắt, chẳng thèm giấu diếm:
“Làm gì có, thiếu gia. Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Thẩm Thuấn hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.

Trong bữa ăn, như thường lệ, tôi đứng một bên. Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng đồng hồ tích tắc.

Đột nhiên, Thẩm Tồn lên tiếng:
“Thẩm Thuấn, có một chuyện anh muốn nói với em.”

Thẩm Thuấn ngẩng đầu nhìn anh trai mình.

Thẩm Tồn nói:
“Anh và Diệp Thiền sắp đính hôn.”