Tôi xuyên không trở thành một cô gái thực dụng bên cạnh tổng tài bá đạo mà không có danh phận.
Tổng tài và con trai đều thiên vị nữ chính, tránh tôi như tránh tà.
Không sao cả, cốt truyện muốn ra sao thì ra.
Tôi quyết định cầm khoản trợ cấp khổng lồ để sống thoải mái, hưởng thụ hết mình.
Chỉ là không biết từ khi nào.
Hai cha con họ lại mặt dày tự động dính lấy tôi.
1
Tối qua tôi thức khuya đọc một tiểu thuyết ngôn tình đô thị hơn 600 chương đầy những tình tiết máu chó.
Vừa đọc tôi vừa chửi, gắng gượng đến tận 3 giờ sáng mới xong, sau đó viết một bài bình luận chê dài 500 chữ.
Ngày hôm sau đi làm muộn, ra cửa đuổi theo xe buýt, tôi bị xe tông.
Đợi đến khi ý thức dần hồi phục, còn chưa kịp mở mắt nhìn rõ xung quanh.
Một giọng nói mang ý chế giễu nặng nề cứ lải nhải bên tai:
“Tống Quỳnh Thư, bây giờ cô còn học cách dùng cái chết để uy hiếp tôi rồi à? Nếu cô đã giỏi đến vậy, sao không chết cho dứt khoát luôn đi?”
“Chu Doanh chỉ ăn một bữa cơm với tôi thôi mà cô cũng làm ầm lên đến tận trước cửa studio của cô ấy, cô không sợ người ta cười vào mặt sao.”
“Ngày thường, cô đã từng tìm tôi hỏi han quan tâm tôi được câu nào chưa? Cô chẳng qua chỉ nghe phong thanh rằng tôi sẽ cưới Chu Doanh rồi không cho cô tiền tiêu nữa. Cô căn bản không yêu tôi, cô cũng chẳng yêu Trần Trần, cô chỉ yêu tiền mà thôi!”
Ồn ào quá, ồn chết đi được, cứ như Đường Tăng đọc kinh không nghỉ.
Tôi rên lên một tiếng: “Đừng ồn nữa, tôi đau đầu.”
Người đó ngừng lại, không tiếp tục tụng kinh nữa.
Đồng thời, tôi bị chính giọng nói của mình dọa cho giật mình.
Bởi vì, nó quá! hay! rồi!
Vừa mềm mại vừa dịu dàng, khiến người nghe tê dại trong tận xương cốt nhưng lại không thấy làm bộ chút nào.
Tôi bất giác mở choàng mắt, đối diện với ánh mắt của “Đường Tăng”.
Ồ không… đó không phải Đường Tăng.
Mà là một gã đẹp trai đến mức khiến người ta ngỡ ngàng!
Tôi phản xạ điều kiện huýt sáo một tiếng: “Anh ơi, quý danh?”
Đôi mày của gã đẹp trai nhíu lại: “Tống Quỳnh Thư, cô lại phát điên cái gì nữa vậy?”
Tống Quỳnh Thư?
Tên này nghe quen quá.
Sao lại giống hệt tên nữ phụ trong cuốn tiểu thuyết máu chó mà tôi đọc tối qua nhỉ?
Tôi ổn định tinh thần, thử gọi: “Thẩm Tuấn?”
Trong mắt gã đẹp trai, sự chán ghét càng thêm sâu: “Lần sau đừng lấy cái chết ra uy hiếp tôi nữa, tôi tuyệt đối không tin lời cô đâu!”
Nói xong, bá tổng Thẩm Tuấn sập cửa bước ra ngoài.
Người giúp việc bên cạnh e dè tiến tới gần: “Phu nhân…”
Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao: “Tôi lấy cái chết uy hiếp ư?”
Người giúp việc liếc nhìn tay tôi, nặng nề gật đầu.
Tôi cúi đầu nhìn xuống.
Ối trời ơi, đầu ngón tay còn ba giọt máu li ti.
Có lẽ là dùng kim chọc ra.
Không biết hiện tại cốt truyện đang ở đoạn nào rồi.
Nhân vật nữ phụ Tống Quỳnh Thư mà tôi xuyên vào vốn là một cô gái lợi dụng sắc đẹp để làm càn, thực dụng đến đáng sợ.
Khoan đã! Lợi dụng sắc đẹp để làm càn! Trong nguyên tác, tác giả đã tốn không ít giấy mực để miêu tả vẻ đẹp hoàn hảo của nữ phụ.
Tôi nắm lấy tay người giúp việc: “Nhanh! Nhanh! Mau cho tôi cái gương!”
Một chiếc gương dài được mang đến trước mặt tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào gương vài giây, cảm thấy tim đập dồn dập, vừa nhanh vừa đau, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng.
“Không được, tôi đẹp quá.”
Trước khi ngất xỉu, tôi hét lên một câu:
“Chịu không nổi nữa, mau gọi 115!”
“Tôi sắp chết vì đẹp mất thôi!”
2
Nằm trên giường bệnh ở bệnh viện, tôi nhìn bác sĩ cẩn thận băng bó ngón tay bằng gạc, lòng tràn ngập hài lòng, chìm vào suy nghĩ.
Hiện tại chắc là đoạn nữ chính vừa trở về nước, nam chính và con trai nhìn thấu bộ mặt thật của nguyên chủ, thất vọng tràn trề, rồi quay sang gần gũi với nữ chính.
Tôi nhấm nháp miếng táo thỏ do người giúp việc đút tận miệng, nghĩ bụng: nguyên chủ chỉ muốn tiền của nam chính, lại không muốn anh ta tìm đến mối tình mới.
Haizz, cuối cùng chẳng được gì, công dã tràng xe cát.
Nhưng tôi thì chẳng định đi theo cốt truyện ban đầu, không có hứng thú đó.
Bây giờ tôi vừa có tiền, vừa có nhan sắc, đã làm mẹ nhưng không phải chăm con, lại chẳng cần sống cảnh công sở sáng đi tối về không ngừng nghỉ. Tôi nên tận hưởng cuộc sống trong sách thật thoải mái.
Nghĩ vậy, tôi cười tươi tắn: “Haha!”
Chỉ đến khi phát hiện người giúp việc đang đút táo cho tôi không còn động tĩnh.
Tôi ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt phức tạp, dường như muốn nói lại thôi của Thẩm Tuấn.
Cái ông bá tổng này, ngoài công ty và văn phòng ra, nơi nào cũng thấy bóng dáng anh ta.
Người giúp việc rụt rè nấp vào góc, chơi trò giữ nguyên tư thế như tượng.
Thẩm Tuấn mím môi, nói: “Bác sĩ bảo em ngất xỉu là do cảm xúc dao động quá mạnh.”
“Anh không ngờ em vẫn còn chút để ý đến anh.”
Anh tưởng bở rồi, tôi bị vẻ đẹp của mình đánh úp ngất đi đấy.
“Đã vậy, buổi tiệc sinh nhật của Trần Trần em cũng có thể tham gia, nhưng nhớ giữ ý tứ. Đừng ăn mặc lộng lẫy quá, Trần Trần không thích thấy em như thế. Tốt nhất là…”
Tôi không chịu nổi nữa, tên bá tổng này đúng là Đường Tăng tái sinh hay sao?
Tôi giơ tay lên ngắt lời: “Ngừng lại đi.”
Tôi nghiêm túc nhìn anh: “Anh nói rõ xem, Trần Trần là tiểu hồ ly tinh nào nữa?”
Hóa ra là tôi vừa phải nhường chỗ cho nữ chính, lại còn phải chiều chuộng tình mới của anh ta?
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, nghĩ thầm: 500 nghìn tệ là không đủ để tôi phục vụ hậu cung của anh đâu!
Đây! Phải! Tăng! Giá!
Dưới ánh nhìn chằm chằm của tôi, Thẩm Tuấn đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó thì ngạc nhiên, mặt hết trắng lại xanh, xanh chuyển sang tím, tím lại đỏ, trông chẳng khác gì bảng màu bẩn nhất trong phòng vẽ. Cuối cùng, đến cả tóc anh ta cũng dựng đứng cả lên.
Anh ta giận dữ mắng: “Trần Trần là con trai em đấy!”
“Thẩm Quy Trần! Con trai 7 tuổi của chúng ta! Em làm mẹ thì cũng để tâm một chút đi!”
Bá tổng lại tiếp tục mắng mỏ, rồi hùng hổ đóng cửa bỏ đi.
Tôi chạm tay lên mũi, thầm nghĩ quan hệ xa cách đôi bên này chẳng trách được ai.
Cười lạnh một tiếng, tôi giơ tay ra hiệu người giúp việc đưa gương để ngắm nghía nhan sắc.
“A!” Tôi thốt lên khi nhìn vào gương.
“Tôi thực sự đẹp đến mức không ai chịu nổi!”
Đúng là một ngày tuyệt đẹp.
3
Buổi trưa nhập viện, buổi chiều tôi đã xuất viện.
Tôi lên chiếc xe được cử đến đón mình, lấy điện thoại ra, tìm đến một cái tên trong danh bạ: Tạ Tinh Tinh.
Đây là bạn học đại học kiêm trợ thủ của nguyên chủ, vì từng được nguyên chủ giúp một lần mà luôn hết lòng hết dạ với cô.
Nhưng thực ra cô nàng rất có đầu óc kinh doanh, là kiểu người mang vẻ ngoài hướng nội nhưng bên trong lại rất linh hoạt. Để đạt được mục đích, cô ấy có thể chơi tới bến, nhưng sau đó tỉnh táo lại, tự co mình vào góc tường, trốn trong bóng tối tự trách bản thân – một “quái nữ” đúng nghĩa.
Tạ Tinh Tinh có đầu óc, nhưng không có vốn liếng. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy không may mắn lắm trong chuyện tìm việc, toàn vào những chỗ không hợp. Bây giờ làm việc cũng không đúng chuyên ngành, lại bị gia đình thúc giục quay về quê lấy chồng.
Quả là trời xui đất khiến mà.
Tôi thì không muốn động não, nhưng tôi có tiền.
Tạ Tinh Tinh thì có đầu óc, nhưng lại thiếu vốn.
Tôi mở khung trò chuyện: “Có đó không? Có muốn làm một phi vụ lớn không?”
Đối phương trả lời ngay lập tức: “Làm ai?”
Tôi: “?”
Đây chính là khí chất của fan cuồng à?
Tôi cẩn thận suy nghĩ, tránh việc đế chế thương mại còn chưa xây xong thì hai đứa chúng tôi đã bị dính tội mưu sát rồi.
“Không phải đâu, cậu có hứng thú khởi nghiệp không?
Tôi bỏ tiền, cậu bỏ trí, chúng ta cùng mở công ty thì thế nào?”
Tạ Tinh Tinh vô cùng phấn khích: “Hay quá chị ơi! Em có một ý tưởng ngay bây giờ!”
Tôi cũng rất hứng khởi: “Ý tưởng gì, nói thử nghe nào?”
Tạ Tinh Tinh vung tay gửi đến: “Chúng ta có thể mở một trang web mai mối!”
Tôi: “?”
Cậu từng bị mưa dội nên giờ muốn xé ô của người khác sao?
Cứ thế, tôi và Tạ Tinh Tinh bắt tay xây dựng một trang web mai mối dành riêng cho giới thượng lưu.
Mỗi ngày tôi ngủ đến khi tự tỉnh, chiều thì uống trà, đi làm đẹp, mua sắm, sống rất nhàn hạ.
Cho đến một hôm, Thẩm Tuấn gọi điện thoại: “Xuống lầu.”
Tôi ngơ ngác: “Làm gì?”
Đầu bên kia thở sâu vài hơi: “Em không quên hôm nay là sinh nhật Trần Trần chứ?”
Tôi sửng sốt, đảo mắt xung quanh, cố giữ bình tĩnh: “Sao có thể, dù gì tôi cũng là mẹ mà.”
Giọng Thẩm Tuấn dịu hơn một chút: “Vậy thì mau xuống đi.”
Tôi cố gắng viện cớ: “Tôi đang ở ngoài, hay là anh đi trước, tôi lát nữa tự lái xe đến?”
Thẩm Tuấn không hài lòng: “Em biết hôm nay tổ chức tiệc sinh nhật cho Trần Trần, mà vẫn còn đi lông bông ở ngoài à?”
Tôi vội giải thích: “Tôi đang mua quà cho Trần Trần, nhiều, rất nhiều quà, từ hôm xuất viện tôi đã bắt đầu mua rồi.”
Thẩm Tuấn khí thế ngút trời: “Địa chỉ, nói nhanh.”
Tôi cạn lời, đau khổ nói: “Số 32, đường Cửu Hoa.”
Đường Cửu Hoa 32 – con đường sang trọng nổi tiếng, chỉ bán đồ thời trang cao cấp.
Quả nhiên, Thẩm Tuấn: “Ha.”
“Con trai em định mặc đầm khoét ngực đi catwalk, hay mang giày cao gót 8 phân để bay lên trời hả?”
“… Tôi thực sự đã chuẩn bị quà mà.”
“Ha.”
4
Nhà họ Thẩm có gia sản lớn lao, tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cậu con trai 7 tuổi cũng phải thật hoành tráng, khách khứa đều là những người quyền quý, giàu có.
Tôi khoác tay Thẩm Tuấn bước vào sảnh, xung quanh không thiếu những ánh mắt chỉ trỏ, xầm xì.
Chỉ vừa tìm được một chỗ đứng, còn chưa kịp hỏi Thẩm Tuấn xem cậu con trai “hờ” của tôi đang ở đâu, nữ chính trong nguyên tác đã tiến đến.
Chu Doanh với đôi mắt đầy vẻ áy náy:
“Anh Tuấn vốn lo chị không rảnh nên bảo tôi đến lúc đó cùng Trần Trần cắt bánh.”
“Không ngờ chị vẫn tới được, Trần Trần nhất định sẽ rất vui!” Nói rồi, cô ta tỏ ra thân thiết định nắm lấy tay tôi.
Tôi vội rụt tay lại, giấu ra sau lưng: “Đừng đụng vào, tôi vừa bôi tinh dầu, đắt tiền lắm.”
Chu Doanh sững lại: “Chị đang giận tôi sao?”
Tôi thành thật: “Thực sự rất đắt.”
“…”