Ba tôi là thái tử của giới thượng lưu Bắc Kinh, ông ấy từng yêu đương với rất nhiều cô dì xinh đẹp.

Cho đến gần đây, một cô dì tự xưng là người cổ đại đã khóc lóc cầu xin mẹ tôi:

“Thiếp chỉ muốn cả đời hầu hạ thiếu gia và phu nhân, vì nhà họ Chu mà khai chi tán diệp, cầu xin người hãy cho thiếp bước vào cửa!”

Cuối cùng mẹ tôi cũng không thể chịu nổi nữa, bắt đầu một cuộc săn đuổi gay cấn.

1

Tôi từ nhỏ đã biết rằng ba mẹ là một cuộc hôn nhân thương mại, cả hai cư xử với nhau lạnh nhạt như băng.
Ba tôi là một thái tử gia ở kinh thành vừa ngông cuồng vừa phóng khoáng, lái xe nhanh và thay phụ nữ cũng nhanh không kém.
Kết hôn được bảy năm, ông ấy đã yêu rất nhiều cô dì xinh đẹp, nhưng trước mặt người ngoài luôn dành cho mẹ tôi sự thể diện đầy đủ.
Trong một buổi đấu giá, ông đích thân trao cho mẹ tôi món trang sức trị giá sáu tỷ, khiến cho tiểu tình nhân ở đó tức đến đỏ mắt, giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tôi nhẹ nhàng hỏi mẹ: “Vì sao vậy mẹ?
“Chẳng phải ba thích cô dì đó nhất sao?
“Sao ngay cả món trang sức rẻ cũng không chịu mua cho cô ấy.”
Mẹ tôi dịu dàng giải thích:
“Nhớ kỹ nhé, Nhữ Bảo, đôi khi lợi ích còn cao hơn cả tình cảm.
“Một mối quan hệ yêu đương không cân bằng, nếu chỉ dựa vào chân thành để duy trì thì không thể đưa lên bàn cân cũng chẳng đáng giá một đồng.”

2

Mẹ nói rất đúng.
Cô tình nhân đó ngày hôm sau đã bị ba chia tay, bởi vì cô ta gây rối, đòi một danh phận.
Thứ đó ba tôi không bao giờ có thể cho.
Ba nhanh chóng thay bằng một trợ lý mới.
Lần này người đó có chút khác biệt.
Cô ấy tên Tô Uyển Nhi, ngoan ngoãn như một chú thỏ nhỏ, đứng lặng lẽ sau lưng ba tôi phục vụ, lưng thẳng tắp, bưng trà rót nước, quy củ đến mức không dám ngẩng mặt.
Mẹ gọi cô ấy ngồi xuống ăn cơm, cô ấy hoảng hốt lắc đầu: “Nô không dám!”
Khiến bầu không khí cả bàn ăn đều rất ngượng ngùng.
Ăn cơm xong, mẹ bảo tôi mang chiếc thẻ ngân hàng một triệu đi hỏi thăm cô ấy.
Nếu có khó khăn thì cứ dùng trước để giải quyết vấn đề cấp bách.
Cũng còn hơn là ở bên ba, đến một ngày bị ông ấy làm hỏng cuộc đời.
Tôi lén chạy đến phòng khách của cô Uyển Nhi, nhưng qua khe cửa, tôi lại thấy cô ấy đang quỳ trên thảm xoa bóp chân cho ba, miệng nhỏ nhẹ gọi:
“Nô hầu hạ ngài.”

3

“Một lũ cáo mượn oai hùm!”
Hiếm khi mẹ tôi làm việc thiện, vậy mà lần này lại bị hai người họ chơi xỏ. Giận đến mức mẹ tôi giật luôn mấy đơn hàng lớn của Tập đoàn họ Chu.
Người nhà họ Chu giận mà không dám nói gì, chỉ gửi email báo cáo ba tôi, còn ba thì bảo cứ để mẹ vui là được.
Ngày đó, nhà họ Chu cho rằng gia thế nhà họ Hạ trong sạch, cô con gái Hạ Kim Thời vừa xuất sắc vừa hiểu chuyện, thế là quyết định chọn cô ấy.
Chẳng ai hỏi cô ấy có đồng ý không.
Thế nên mẹ tôi lấy chồng thuần túy chỉ để làm kinh doanh, ổn định giá cổ phiếu, nắm quyền toàn bộ tài sản nhà họ Hạ, rồi sau đó chiếm lấy vị trí số một ngành, đẩy nhà họ Chu xuống.
Còn ba tôi thì xuất thân phú quý, con trai duy nhất sinh ra đã ngậm thìa vàng, kết hôn chỉ để đối phó với gia đình, còn bên ngoài thoải mái chơi bời.
Người và chó đúng là khác nhau một trời một vực.
Nghe nói gần đây ba tôi và mấy người bạn nối khố đã trở mặt.
Có người trong buổi nhậu nhòm ngó Tô Uyển Nhi, muốn đổi qua chơi thử, ba tôi liền thẳng tay đánh gãy hai chân đối phương, chấm dứt mối quan hệ anh em mười mấy năm.
Dường như ba tôi đối với Tô Uyển Nhi có gì đó khác lạ.

4

Tôi hỏi mẹ liệu chuyện đó có được tính là tình yêu không.
Mẹ nói rất khó nói.
Là tình yêu lén lút hay tình cảm giữa người và thú vật thì vẫn chưa rõ.
Ai ngờ không lâu sau, Tô Uyển Nhi lại chủ động tìm gặp mẹ tôi, vừa vào cửa đã quỳ xuống.
Cô ấy khóc lóc yếu đuối, nước mắt lăn dài trên đôi má trắng nõn, trông khiến người ta đau lòng vô cùng.
Cô ấy nói mình là một cô gái xuyên không.
Cô đến từ thời cổ đại, cha mẹ đã bán cô cho một thương gia giàu có làm nha hoàn, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, hở chút là bị đánh đòn, cuối cùng bị đánh chết.
May mắn thay, khi cô mở mắt ra đã ở thời hiện đại, chính ba tôi đã cho cô một bát cơm, cho cô một nơi nương tựa.
“Tôi không cần danh phận, làm thiếp cũng được, làm nha hoàn thông phòng cũng được. Tôi chỉ muốn hầu hạ cậu chủ nhà họ Chu và bà chủ cả đời, vì nhà họ Chu mà khai chi tán diệp, nối dõi tông đường.”
Cô ấy dập đầu bùm bụp, máu tươi chảy đầm đìa, trông rất đáng sợ.
Mẹ tôi từng gặp đủ loại người, nhưng loại người hèn mọn đến mức nằm dưới bùn đất như cô ấy thì vừa đáng thương vừa đáng trách.
“Cô có hiểu về thời đại mới này không?”
Mẹ tôi bước đến trước mặt Tô Uyển Nhi:
“Cô có biết phụ nữ ở thời đại này có bao nhiêu cơ hội không? Có người kiên cường tỏa sáng trên vách núi cheo leo, có người lại hạ mình nằm dưới giường đàn ông chỉ để cầu lấy chút an nhàn.
“Con gái đừng vì chút ngọt ngào mà rung động, hôn nhân không phải là sự đảm bảo cả đời. Tự lập tự cường mới là lối đi đúng.”
Tô Uyển Nhi ngẩn ngơ nghe, nửa hiểu nửa không. Đúng lúc đó, cánh cửa bị đá tung ra, ba tôi nổi giận đùng đùng xông vào.
“Bà có bị điên không? Dám động đến người phụ nữ của tôi!”

5

Tôi sợ đến mức trốn sau rèm cửa.

Ba thấy tôi cũng ở đó, hít sâu vài hơi, cố kìm nén cơn giận, rồi kéo Tô Uyển Nhi ra sau lưng mình, kìm chế giọng nói mà bảo mẹ:

“Cô ấy khác với em. Cô ấy đơn thuần, thiện lương, chỉ là quá yêu anh thôi, đừng làm khó cô ấy!

“Xuất thân của cô ấy không cao, chẳng hiểu gì hết, không giống em – một đại tiểu thư danh giá cao ngạo. Sau này chúng ta mỗi người nhường một bước, để lại chút thể diện đi.”

Mẹ tôi vẫn giữ nụ cười thanh nhã, nhẹ nhàng hỏi Tô Uyển Nhi:

“Còn cô thì sao? Lời tôi vừa nói, cô có hiểu không?”

Tô Uyển Nhi đỏ hoe đôi mắt, chỉ chần chừ một giây, lập tức nép vào lòng người đàn ông, nhẹ giọng khóc nức nở:

“Nô chỉ muốn cả đời theo hầu thiếu gia nhà họ Chu, xin phu nhân cho phép!”

Khuôn mặt ba tôi lộ ra nụ cười đắc ý, ánh mắt sáng bừng, giống như con husky nhà tôi vừa trộm được hộp thức ăn mà vui mừng khôn xiết.

Ông dẫn Tô Uyển Nhi mãn nguyện rời đi, mẹ tôi lúc đó mới vẫy tay, ôm tôi vào lòng an ủi.

Tôi hỏi mẹ, liệu có cần quản Tô Uyển Nhi nữa không, cô ấy tự nhận là nô tỳ, thật hèn mọn.

“Học cách buông bỏ cái gọi là tình cảm cứu người.

“Lời tử tế không lay chuyển được những linh hồn ngoan cố. Mình cứ tôn trọng, chúc phúc là đủ rồi.”

6

Nhưng có lẽ hai người họ sắp tiêu đời rồi.

Chẳng mấy ngày sau, có tin đồn rằng ba tôi đã mạnh tay chi 450 triệu để mua cho Tô Uyển Nhi một căn biệt thự cổ, còn thêm tên cô ấy vào giấy tờ nhà, khiến cả giới đều bàn tán xôn xao.

Ba tôi chi 600 triệu cho mẹ, số tiền này mang lại cho hai nhà Chu và Hạ lượng lớn sự chú ý, giá cổ phiếu tăng vọt, chuyển hóa thành giá trị to lớn.

Còn tiền ông chi cho Tô Uyển Nhi, thì chẳng tạo ra tiếng vang nào, thậm chí còn làm căng thẳng dòng tiền của nhà họ Chu, khiến một hợp đồng lớn bị đình trệ.

Đến nửa đêm, khi tôi và mẹ đến nơi, ông bà nội gần tám mươi tuổi đang ngồi trên ghế sofa tức giận, còn Tô Uyển Nhi thì quỳ dưới đất dập đầu.

“Tất cả là lỗi của Uyển Nhi! Uyển Nhi chỉ nói đây từng là nơi làm việc của mình, không biết thiếu gia lại mua nó! Xin hãy trách phạt Uyển Nhi, chặt đầu Uyển Nhi đi, việc này không liên quan gì đến thiếu gia cả!”

Bà nội cuối cùng cũng nhìn thấy mẹ tôi như một vị cứu tinh, vừa nắm tay bà vừa gay gắt trách móc:

“Nó đùa thì được, nhưng sao lại dây vào một con bé đầu óc không tỉnh táo thế này. Con xem đi, trời ơi!”

Ba tôi năm nay đã ba mươi tư tuổi, ban đầu ông cảm thấy chi chừng ấy tiền chẳng có gì ghê gớm, nhưng không ngờ Tô Uyển Nhi lại quỳ sụp nhanh như thế, hèn mọn như một con kiến, làm ông mất mặt đến nỗi không muốn thừa nhận mình đã yêu người phụ nữ như vậy.

Khi không khí đang bế tắc, mẹ tôi bất chợt mỉm cười, bước tới nhẹ nhàng bóp vai ba tôi:

“Được rồi, đừng giận nữa. Em hiểu mà, đàn ông ai chẳng có lúc bốc đồng. Để em tìm cách giải quyết, được không?”

Ba tôi đang thiếu một cái cớ để xuống nước, lập tức thuận thế ôm eo mẹ tôi, thấy tôi ở đó lại quay sang ôm tôi vào lòng, như nhớ lại rằng chúng tôi là một gia đình ba người.

Ông dịu dàng trách móc:

“Có gì to tát đâu mà em lại mang cả Nhữ Bảo tới? Đừng để con bé chứng kiến những thứ rối ren này.”

“Em không thích để Nhữ Bảo rời xa em mà, anh biết mà.”

Mẹ tôi vừa cười vừa tiễn ông bà đi, rồi dỗ ba tôi về, để lại Tô Uyển Nhi một mình quỳ trong đại sảnh biệt thự cổ.

Cô ấy bị trợ lý của ba giám sát, phải quỳ suốt một đêm.