Anh gửi cho tôi một địa chỉ.
【Qua đây.】

Thật trùng hợp, đây chính là nhà hàng Pháp mà tôi đang làm thêm, vốn dĩ tôi cũng phải đến.
Khi tôi đến, Tạ Quân đẩy đến trước mặt tôi một phần bít tết đã được cắt sẵn.
Kệ thôi.
Ăn trước đã.
Đã lâu, lâu lắm rồi tôi chưa được ăn thịt.
Sốt tiêu đen dính ở khóe môi, Tạ Quân dùng khăn giấy lau giúp tôi.
Tôi bối rối nhìn anh.
“Em đã 63 ngày không đến tìm anh rồi.”
Tôi sững lại.
Tạ Quân nói: “Anh rất nhớ em.”
Tôi tưởng mình nghe nhầm.
Anh lần đầu tiên xoa đầu tôi: “Ở bên anh nhé.”
Ngay lúc tôi chấp nhận sự giúp đỡ của anh, từ bỏ ý định bán thân, quyết định sống tử tế, tự mình kiếm tiền trả nợ, anh bỗng dưng đưa ra yêu cầu này.
Món nợ ân tình ấy giờ bị phủ lên một lớp bụi mờ.
Tôi thu lại nụ cười.
“Được.”
Mọi thứ đều như ý tôi muốn, vậy còn gì để không hài lòng nữa?
Tạ Quân cũng thu lại nụ cười: “Đây không phải là mệnh lệnh, em có thể từ chối. Đây là lần đầu tiên tôi theo đuổi người khác, không có kinh nghiệm.”
Anh nói lại: “Là anh muốn ở bên em.”

14

Tôi thường xuyên gặp Tạ Quân.
Sau mỗi lần tôi làm xong một công việc bán thời gian.
Hôm nay tôi dạy đàn piano cho một bé gái.
Cũng phải cảm ơn cha mẹ tôi hồi còn khá giả, thời đó phong trào cho con học piano rất thịnh. Tôi cũng học, thêm được một nghề kiếm sống.
Vừa bước vào biệt thự, bé gái chạy đến ôm chầm lấy tôi: “Cô ơi, hôm nay chú của cháu cũng ở nhà!”
Tôi hơi khựng lại: “Chú của cháu tôi cũng phải dạy luôn à?”
Liệu có thêm tiền không nhỉ?
“Thầy cô Lương có ngại thêm một học trò không?”
Tôi ngẩng đầu lên, Tạ Quân đang đứng tựa vào khung kính của nhà hoa, nhìn tôi cười mỉm.
“Anh sao lại ở đây?”
Anh đưa tôi một bó hồng đã cắt tỉa gọn gàng.
“Cháu gái tôi nói giáo viên dạy piano của nó rất xinh, tôi đến xem xinh đến mức nào.”
Bé gái lập tức phản bác: “Chẳng phải đâu, chú bắt cháu mời cô về làm giáo viên, rồi cứ bám riết đến nhà tìm cô, đúng là kẻ cuồng yêu.”
Tôi gõ nhẹ vào đầu cô bé: “Trẻ con thì biết gì về kẻ cuồng yêu với không cuồng yêu, đi nào, cho cô xem bài tập lần trước cô giao.”
Tôi nhận lấy bó hồng từ Tạ Quân, đặt nó lên đàn piano.
Hoa hồng rất thơm.
Lớp học kết thúc, tôi đem bó hoa về.
Trong căn phòng trọ chật hẹp, nó là điểm sáng duy nhất.
Trước khi đi ngủ, tôi nói với bó hồng: “Ngủ ngon.”
Điện thoại phát sáng.
Tôi mở ra, đúng lúc là tin nhắn của Tạ Quân.
【Ngày mai rảnh không? Cháu gái anh muốn em đi chơi công viên với nó.】
Không rảnh.
Nhưng tôi vẫn từ chối công việc khác để trả lời: “Anh phải mua vé vào cổng cho tôi, tôi nghèo.”

15

Mãi về sau tôi mới biết, cô bé gọi Tạ Quân là chú thực ra chẳng có quan hệ máu mủ gì với anh ấy.
Cái gọi là “chú” đó, thực chất chỉ là một cô bé dễ thương, năng động trong dòng họ xa cần học đàn piano mà thôi.
Cuối tuần, anh bảo cô bé mè nheo đòi tôi chơi cùng; còn vào những ngày thường, lý do lại là bố mẹ cô bé bận, hỏi tôi có muốn đến trường đón cô bé tan học không.
Có lẽ biết tôi từ chối rất nhiều việc làm thêm, bố mẹ cô bé đã tăng lương cho tôi nhiều lần, còn gửi cả đống tiền lì xì.
Một số là họ tự nguyện, một số lại là Tạ Quân nhờ họ gửi giúp.
Tóm lại, thời gian đó chúng tôi gặp nhau rất thường xuyên.
Việc ở bên nhau dường như trở thành chuyện đương nhiên.
Về sau, vì công việc của bố mẹ cô bé thay đổi, cả nhà họ chuyển đến một thành phố khác. Tôi ít gặp lại cô bé hơn.
Một lần tình cờ nhắc đến, tôi đang ngồi đọc sách trên xích đu, Tạ Quân bước đến, gấp cuốn sách của tôi lại.
Ánh nắng ấm áp, xích đu đung đưa.
“Bố cô bé muốn thăng chức nên anh đã chuyển ông ấy đến một thành phố khác. Em yêu, anh không làm gì sai, cả nhà họ rất biết ơn anh.”
Tôi vòng tay ôm cổ anh hỏi: “Không có vị trí nào ở địa phương sao?”
Tạ Quân không vui, khẽ cắn tôi: “Anh không thích em nhắc đến người khác lúc này.”
Tôi quấn lấy anh hỏi tiếp: “Trả lời em đi.”
Anh siết nhẹ: “Có. Nhưng anh ghét em quan tâm đến người khác.”
Tôi ngẩn người, cười bất lực: “Cô bé bảy tuổi cũng không được sao?”
“Không được.”
Kết thúc, Tạ Quân ôm tôi ngồi trên ban công dưới nắng xuân ấm áp buổi trưa.
Anh hôn lên trán ướt mồ hôi của tôi: “Em yêu, anh chỉ có mình em, em cũng chỉ được có mình anh.”
Bố mẹ Tạ Quân đã mất, anh không còn bạn bè hay người thân thân thiết.
Anh chỉ còn có tôi.
Tôi hỏi anh: “Nếu sau này anh không thích em nữa thì sao?”
“Sẽ không có ngày đó.”
“Nhỡ đâu thì sao?”
Tạ Quân có chút cố chấp, anh trả lời: “Không có chuyện nhỡ đâu.”

16

Sau khi xác định Tạ Quân không còn để bụng chuyện này nữa, tôi nghĩ lại, nếu có để bụng cũng chẳng làm được gì.
Chuyện tương lai thì để sau hãy tính.
Giờ chúng tôi vẫn đang bên nhau, thích nhau, vậy là đủ rồi.
Tuy nhiên, việc tôi bỏ rơi anh rồi chạy trốn đã gây ra một hậu quả vô cùng tệ hại.
Giống như Lâm Tuyết từng nói, đợi Tạ Quân về nước, tôi sẽ không có thời gian nghỉ ngơi.
Lúc này, tôi mệt đến mức chẳng còn sức nhấc tay.
Tôi sai Tạ Quân đi rót nước cho mình.
Anh ấy mang vẻ mặt áy náy, xin lỗi tôi.
Xin lỗi thì có, nhưng không hối cải.
Lần sau chắc lại dám.
Chỉ cần tôi nghiêm mặt, anh ấy liền trưng ra bộ dạng đáng thương.
“Em yêu là em bỏ rơi anh trước mà…”
Tôi im lặng một lúc, ngửa đầu thở dài.
Hài…
“Em yêu, hôm nay em nấu cơm cho anh được không? Anh muốn ăn sườn xào chua ngọt do em nấu.”
Tạ Quân chủ động đổi đề tài, tôi cũng theo đó xuống nước, đẩy anh: “Trong nhà hết sườn rồi, anh đi mua đi.”
Tôi không ngờ đó không phải là bước xuống thang.
Trong nhà bật sẵn máy sưởi, không sợ ai bị lạnh.
Tôi thắt tạp dề, đứng bếp làm sườn.
Ánh mắt Tạ Quân nóng bỏng, nhìn chằm chằm tôi.
Chết tiệt, sao tôi lại đồng ý yêu cầu vô lý này cơ chứ!
Bữa đó không ăn được sườn xào chua ngọt, chỉ có một con cá mặn nằm gọn trên bàn, bị ăn sạch sẽ.
Ăn xong, Tạ Quân thong thả lau miệng.
Anh đề nghị: “Em yêu, em có muốn chạy trốn thêm một lần nữa không?”
Tôi giật mình: “Hả?”
Tạ Quân ánh mắt đầy mãn nguyện: “Khi em thấy áy náy, anh nói gì em cũng nghe, lần sau anh muốn…”
Anh hạ giọng thì thầm vào tai tôi vài chữ.
Tôi: …
Tôi lao lên cắn anh: “Đừng có mơ! Không được được nước lấn tới!!”

17

Vào buổi sáng cuối tuần, tôi nhận được tin nhắn từ cô cháu gái.
Lúc ấy tôi vừa ăn xong bữa sáng do Tạ Quân nấu, cả hai cùng cuộn mình trên sofa chơi game.
Trên màn hình, Kirby đáng yêu mở to miệng nuốt một cái chóp nón, còn Waddle Dee thì chạy vòng quanh nó.
Tôi nằm trên chân Tạ Quân, chỉ huy: “Chậm thôi, cái chóp nón đi rất chậm đấy!”
Khi đang đánh dở con boss ở màn chơi này, điện thoại tôi bỗng sáng lên.
Mở ra thì thấy là tin nhắn của cô cháu gái.
【Cô nhỏ, tháng sau sinh nhật cháu cô có tới không?】
Mấy năm nay chúng tôi vẫn giữ liên lạc, thỉnh thoảng tôi có dịp qua thành phố của cô bé cũng ghé thăm.
Tôi lật xem lịch, thấy ngày sinh nhật cô bé năm nay tôi rảnh.
Trên màn hình, Kirby chết rồi, còn Waddle Dee vẫn tiếp tục chiến đấu.
Chờ đến lúc anh ấy đánh xong boss, tôi hôn anh một cái: “Em yêu của em giỏi quá.”
Anh cũng hôn lại tôi: “Đến màn tiếp theo nhé?”
“Ừ, mà này, ngày 5 tháng sau anh có rảnh không? Là sinh nhật của cô cháu gái.”
Tạ Quân bấm bắt đầu màn tiếp theo.
“Rảnh, chúng ta đi cùng nhau.”

18

Tôi và Tạ Quân đã bên nhau năm năm rồi.
Cô cháu gái từ bảy tuổi giờ đã mười hai.
Các bé gái lớn nhanh thật, bây giờ cô bé chỉ thấp hơn tôi nửa cái đầu, nhưng mỗi khi gặp vẫn giống như ngày xưa, lao vào ôm lấy tôi.
“Thím nhỏ ơi, cháu nhớ thím quá!”
Tôi đón lấy cô bé: “Thím cũng rất nhớ cháu.”
Không biết từ khi nào cô bé đổi cách gọi, không gọi tôi là cô giáo nữa mà gọi là thím nhỏ.
Có lẽ vì Tạ Quân hay cười tủm tỉm gửi tiền lì xì cho cô bé, nên cách gọi này càng nhiệt tình hơn.
Anh ấy liếc mắt cười khẽ: “Em yêu…”
Chúng tôi đến sớm, Tạ Quân cùng bố mẹ của cô bé có việc cần bàn bạc, cô bé dẫn tôi về phòng chơi.
Đến trưa Tạ Quân vẫn chưa quay lại, vẫn đang xử lý công việc công ty, tôi và cô bé được kéo đi trang điểm, làm tóc để chuẩn bị cho tiệc sinh nhật.
Tôi không phải nhân vật chính, nên xong rất nhanh.
Trong lúc chờ, tôi quay một vòng trước gương, rồi gửi tin nhắn thoại cho Tạ Quân.
“Em yêu, hôm nay váy của em đẹp lắm nhé.”
Tạ Quân trả lời: “Đẹp thế nào cơ?”
“Đến lúc đó anh sẽ biết.”
Cô cháu gái làm bộ thở dài: “Xời ơi, em yêu~ Hai người ngọt ngào đến phát ngán.”
Tôi liếc nhẹ: “Trẻ con thì biết gì, ai yêu mà chẳng thế.”
Cô bé hừ nhẹ: “Cháu đâu có yêu sớm, làm sao mà biết được.”
Buổi tối là sân khấu của cô bé, sau khi cắt bánh kem xong thì bữa tiệc bắt đầu.
Tôi quay đầu định tìm một chỗ ngồi nghỉ, nhưng xung quanh bỗng dưng trống trải, chỉ còn lại Tạ Quân.
Bài hát mừng sinh nhật được thay bằng nhạc tình yêu.
Tạ Quân bỗng quỳ xuống một chân.
Cô cháu gái cầm một cái hộp nhỏ, bước lên đưa cho anh.
Anh nhìn tôi hỏi: “Tiểu thư Lương Uyên, em có đồng ý lấy anh không?”
Tôi ngẩn ra: “Cầu hôn vào ngày sinh nhật của người khác không hay lắm đâu.”
Cô bé xen vào: “Dĩ nhiên là hay rồi, cháu coi như là bà mối của hai người! Mau đồng ý đi, đồng ý đi! Chú nói thành công thì sẽ lì xì lớn cho cháu mà!”
Tạ Quân ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn tôi: “Vậy, tiểu thư Lương Uyên, em đồng ý lấy anh chứ?”
Tôi bật cười.
“Đồng ý.”

[Hoàn]