15
Tôi chỉ vào tấm ảnh, hỏi:
“Đây là anh sao?”
Anh khẽ gật đầu:
“Mẹ anh hứa với anh rằng mỗi tháng sẽ đưa anh đi công viên giải trí một lần.
Nhưng bà ấy quá bận công việc, mãi mới có thời gian dẫn anh đi.
Vừa bước vào công viên chưa bao lâu, mẹ đã nhận được điện thoại công việc, phải vào nhà hàng bên cạnh mượn điện để làm việc.
Anh tức giận, không chịu đi cùng.”
“Anh hỏi mẹ tại sao không thể đợi đến lúc về nhà rồi làm.
Bà ấy nói — chỉ có những con hổ mạnh mẽ nhất mới có thể nắm giữ vận mệnh của người khác, mà bà ấy thì chưa đủ mạnh.
Anh hiểu… mẹ anh cũng không muốn bỏ rơi anh ở công viên.”
Thì ra…
Khi tôi vẽ chú hổ thành dáng vẻ đáng yêu, anh ấy mới tức giận như vậy.
Tôi nhớ lại:
Tác phẩm đầu tay của mình chính là bộ truyện tranh “Khu Rừng Cổ Tích” —
Một khu rừng không có sự tàn khốc đấu tranh sinh tồn,
Chỉ toàn những người bạn nhỏ dễ thương sống cùng nhau: cùng tắm suối, cùng ăn cơm, cùng leo cây, cùng chơi đùa.
Một thế giới vừa mộng mơ vừa dịu dàng.
Có điều, lúc đó tôi còn nhỏ, truyện đó cũng không kiếm được tiền.
Phải đến tác phẩm thứ hai tôi mới bắt đầu có thu nhập —
Bộ truyện đó mang tên “Hổ có thể dễ thương không?”,
Có một đại thần tên là “Lão Hổ Dễ Thương Không” mỗi lần tôi đăng chap mới đều vào tặng quà không ngừng,
Đẩy tôi lên đứng đầu bảng xếp hạng tặng thưởng trong tháng.
Từ đó tôi mới được mọi người biết đến.
Tôi chợt bừng tỉnh:
“Vậy làm sao anh biết người vẽ đó là em?”
Thẩm Văn Châu mỉm cười:
“Trên đời này… có mấy ai vẽ hổ xấu như thế chứ?”
Tôi tức giận đập tay lên bàn:
“Hổ thì không được dễ thương chắc?!”
Thẩm Văn Châu nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng xoa nắn:
“Nếu có người cho nó đủ cảm giác an toàn,
nó sẽ trở nên ngoan ngoãn, dịu dàng,
và có lẽ… cũng sẽ rất dễ thương.”
Ngoại truyện: Thẩm Văn Châu
1
Cuối cùng… cũng tìm thấy cô ấy rồi.
Trên đời này, chắc chỉ có cô ấy mới dám vẽ hổ thành ra cái bộ dạng đó thôi.
Kể từ khi phát hiện ra tài khoản của cô ấy, việc mỗi ngày tan học về nhà, ngồi đợi chương mới đã trở thành thói quen quen thuộc nhất của tôi.
Nhìn lũ động vật nhỏ trong khu rừng cổ tích sống chan hòa với nhau, tôi thầm nghĩ:
Đợi đến ngày mình trở thành một con “hổ lớn”, nhất định sẽ không để các “bạn nhỏ” phải làm thêm giờ.
Bộ truyện đó sau này ngừng cập nhật, tài khoản của cô ấy cũng im bặt suốt một thời gian dài.
Đến khi tài khoản đó hoạt động trở lại, đã là một bộ truyện mới.
Cốt truyện thế nào cũng không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là — tôi và cô ấy, lại một lần nữa có sự kết nối.
Nghe nói vì thiếu tiền, cô ấy phải tìm việc làm thêm.
Thế là sau mỗi lần cô ấy cập nhật, tôi đều tặng món quà đắt nhất trong app truyện cho cô ấy.
Tôi tìm đến sếp của cô ấy, bỏ tiền mua đứt hợp đồng, đưa cô ấy về làm cho công ty của mình.
Như vậy… khoảng cách giữa tôi và cô ấy, hình như cũng gần hơn rồi.
2
Sao dạo này không thấy cô ấy cập nhật truyện nữa?
Chẳng lẽ bận việc quá?
Thôi, qua công ty xem thử.
Nhưng thật sự đối mặt rồi lại chẳng biết mở lời ra sao.
Chỉ cần ngồi đối diện, nhìn cô ấy giả vờ bận rộn thôi cũng thấy vui rồi.
Không ngờ tối về nhà, app lại báo cập nhật thêm một chương mới.
Tôi đăng nhập tài khoản “Hổ có thể dễ thương không?”, thành thạo gửi liền hai món quà đắt đỏ nhất.
Lần thứ hai ghé công ty, tối về… lại thêm một chương mới.
Chắc chắn không phải trùng hợp đâu.
Mỗi lần tôi sốt ruột đợi lâu, chỉ cần đến công ty ngồi một chút, tối đó thế nào cũng được đọc chương mới.
Con nhóc này, giờ hành chính thì ngồi ngay đối diện tôi “mò cua” vẽ truyện, lá gan cũng lớn ghê.
Nhưng… được xem chương mới rồi, tha thứ cho cô ấy vậy.
3
Có người nuôi cô ấy? Nuôi kiểu gì chứ?
Đã nuôi mà còn để cô ấy đi làm à?
Nếu cô ấy nghỉ việc thì sao?
Khoảnh khắc nhìn thấy bài đăng vòng bạn bè của cô ấy, trong đầu tôi lập tức hiện ra hàng đống câu hỏi.
Đã rất lâu rồi tôi mới lại có cảm giác vừa sốt ruột vừa bất lực như thế.
Tôi chỉ có thể vội vã gõ ra một câu:
Đừng nghỉ việc.
Cô nhóc này rốt cuộc có ma lực gì, mà khiến một gã đàn ông vừa mới quen đã sẵn lòng bỏ ra năm trăm vạn để nuôi?
Không sao cả, dù sao thì tôi còn có nhiều tiền hơn cơ mà.
Nếu cô ấy thích tiền, vậy tôi sẽ dùng tiền để giữ cô ấy lại.
Nghe thì có vẻ cô ấy cũng không thật sự muốn chia tay người đàn ông đó,
nhưng cũng chẳng ngại có thêm một người nữa.
Chỉ là yêu cầu của cô ấy quá khắt khe — muốn làm tình nhân còn phải… không đi làm.
Chắc là sợ tôi bận quá, không có đủ thời gian ở bên cô ấy?
Trước đó tôi còn đang nghĩ, làm sao thuyết phục cô ấy đến tổng công ty làm việc,
lại lo cô ấy thấy nhiều người sẽ cảm thấy không thoải mái.
Không ngờ cô ấy lại dễ nói chuyện như vậy.
Lúc tiễn cô ấy ra về, vì vui quá nên quên mất việc đưa tờ séc một triệu cho cô ấy.
Ngày cô ấy tới công ty báo danh, tôi lại lấy tờ séc ra định đưa,
nghĩ bụng: để cô ấy tự do sử dụng số tiền này, có lẽ sẽ càng yên tâm hơn.
Không ngờ cô ấy lại nói cho tôi biết — người đàn ông kia đã phá sản.
Không biết là thật sự phá sản, hay cô nhóc này bị lừa,
năm trăm vạn nói mất là mất ngay.
Cô bé ngốc…
Mở to mắt ra nhìn đi, vẫn là tôi đáng tin hơn nhiều.
Tôi còn cắt ảnh chụp màn hình đoạn hội thoại cuối cùng giữa hai chúng tôi, đăng lên vòng bạn bè:
【Sau này có người nuôi rồi, cảm giác ăn “cơm mềm” (được người khác chu cấp) mà chẳng tốn tí sức nào, đúng là món khoái khẩu nhất.】
Làm sao để dụ cô ấy ngoan ngoãn đến với mình đây?
Bỗng nhiên WeChat hiện thông báo cảnh báo tài khoản điện lực — tiền điện chỉ còn lại mười tệ.
Tốt lắm.
Tôi lập tức bật điều hòa, máy chạy bộ, tivi,…
Tất cả thiết bị cần dùng điện đều được cắm sạc.
Vừa lướt điện thoại vừa nhìn tiền điện trên app giảm từng chút từng chút một.
Hai tiếng sau, khi tài khoản chỉ còn đúng một tệ,
tôi lần lượt tắt hết đống thiết bị điện đã bật, thu dọn gọn gàng, rồi đi tắm.
Vừa bật máy sấy tóc lên thì — cúp điện.
Tôi lấy điện thoại định gửi tin nhắn WeChat cho cô ấy,
nhưng sợ lỡ như cô ấy không để ý đến tin nhắn thì sao?
Nghĩ một hồi, thôi, gọi điện trực tiếp vậy.
Nghe tiếng cửa nhà mở khóa, tôi biết cô ấy đã vào.
Chỉ vài giây sau, cả căn phòng sáng đèn trở lại.
Tôi từ phòng tắm bước ra, nổi hứng trêu đùa một chút,
liền đứng ngay cửa phòng tắm, im lặng nhìn chằm chằm vào cô ấy.
Nhìn cô ấy đỏ bừng mặt rồi luống cuống bỏ chạy,
thật sự… rất đáng yêu.
Tôi có hơi đường đột quá không nhỉ?
Nhưng đây mới chính là hình ảnh của cô ấy trong lòng tôi —
Linh động, dễ thương, đầy sức sống,
khác hẳn với cô nhân viên Đường Nhược Ân trong bộ dáng nghiêm chỉnh ở công ty.
Xem ra, phải tìm cách tạo thêm nhiều cơ hội gặp cô ấy ngoài công việc mới được.
Trước khi ngủ, tôi theo thói quen mở bộ truyện tranh Khu rừng cổ tích đầy nét vẽ ngây ngô đó.
Nhưng trong đầu lại cứ không ngừng hiện lên hình ảnh cô ấy tối nay.
Một cô gái có thể mang đến cho tôi sự ấm áp,
khiến tôi giữa những tháng ngày khó khăn, cô đơn nhất vẫn có thể mỉm cười —
người ấy, đúng là nên luôn luôn đáng yêu như thế này.
[Toàn văn hoàn.]