4
Trước khi quen biết Thẩm Văn Châu, tôi chỉ là một họa sĩ truyện tranh.
Về sau, vẽ truyện tranh không đủ nuôi sống bản thân, tôi đành xin vào một xưởng vẽ nhỏ để làm họa sĩ minh họa.

Không biết từ đâu, Thẩm Văn Châu tìm được WeChat của tôi.
Ngay cả sếp cũ của tôi cũng khuyên tôi nên sang công ty của anh ta, hết lời ca ngợi rằng công ty của Thẩm Văn Châu lớn lắm, cơ hội đầy rẫy.

Tôi biết ngay, chẳng qua là muốn “đuổi khéo” tôi đi thôi.
Kệ đi, miễn có tiền kiếm là được.
Tiền lương gấp đôi, tôi ký luôn hợp đồng lao động ba năm mà Thẩm Văn Châu đưa, rồi được tài xế riêng của anh ta đưa đến công ty hiện tại.

Chỉ khi tới nơi, tôi mới nhận ra kỹ năng vẽ bánh vẽ bánh vẽ tương lai của sếp cũ quả thật xuất thần nhập hóa.

Thẩm Văn Châu mỗi tuần chỉ ghé công ty một hai lần.
Văn phòng nhỏ lắm, nhỏ tới mức anh ta cũng chẳng có phòng riêng, chỉ có cái bàn làm việc siêu sang đặt đối diện với tôi.
Mỗi lần đến là anh ta ngồi đó cả ngày.

Mỗi lần anh ta đến, tôi đều cảm thấy cực kỳ gò bó.
Sếp ngồi đối diện, trong tay lại không có việc làm, tôi cũng chẳng dám lướt web hay lười biếng.
Chỉ có thể giả vờ bận rộn bằng cách lôi mấy bản truyện tranh đang đăng dở ra vẽ tiếp.

Mỗi khi tôi lo lắng liệu công ty có phá sản không, thì đến ngày cuối tháng, đúng mười giờ sáng, tiền lương cả tháng sẽ được chuyển đầy đủ vào tài khoản, khiến tôi an tâm hẳn.

Trong trung tâm thương mại, nhân viên kéo rèm thử đồ ra, Giai Hinh quay một vòng trước gương:
“Baby, cái váy này đẹp không?”

“Tạm ổn.”
Tôi trả lời lấy lệ, trong đầu vẫn toàn là hình ảnh của Thẩm Văn Châu.

Bởi vì vừa rồi tôi đã tìm kiếm tên anh ta trên mạng…
Kết quả khiến tôi choáng váng.

Nói thật, bình thường chẳng ai đi lục tên sếp trong ngày đầu đi làm cả, chỉ cần lương tới tay thì chẳng ai quan tâm thân phận sếp là ai.
Nhưng giờ thì tôi không thể nào bình tĩnh nổi nữa, trong lòng cứ bồn chồn không yên.
Tôi cứ thấp thỏm lo lắng, sợ rằng mình trêu chọc Thẩm Văn Châu quá đà sẽ bị đuổi việc.

Trên đường về nhà, Thẩm Văn Châu gửi tin nhắn đến:

【Em đang ở đâu?】

Tôi bảo bạn thân tiện đường thả tôi xuống trước công ty.
Giai Hinh ngạc nhiên:
“Không phải công ty cậu không tăng ca sao?”

“Có chút việc đặc biệt thôi.”

Tôi nhắn lại cho Thẩm Văn Châu:
【Em ở công ty.】

5
Chưa đầy nửa tiếng sau, cửa công ty đã bị đẩy mở.

Tôi ngoan ngoãn ngồi ở chỗ làm chờ anh ta.

Thẩm Văn Châu vừa đi vào vừa đưa tay nới lỏng cà vạt, trong mắt toàn là vẻ mệt mỏi:
“Nói rõ đi.”

Tôi nhớ lại mọi chuyện xảy ra hôm nay, thành thật trả lời:
“Em không có ý định nghỉ việc.”

Anh ta thở ra một hơi nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt.”

“Nhưng mà… công ty này…”
Tôi cúi gằm đầu, không dám nhìn anh, căng thẳng đến mức nắm chặt lấy vạt áo.
Trời ơi, tôi đang nói linh tinh cái gì vậy trời.

Rõ ràng Thẩm Văn Châu cũng chẳng hiểu tôi đang lảm nhảm cái gì:
“Ý em là gì?”

“Ý em là… anh còn có công ty khác ngoài cái này đúng không?”

“Ừm, có mấy cái.” Anh gật đầu.

“Vậy cái công ty này là…?”

“Vì nó gần nhà em, tiện đi làm, lại yên tĩnh.”

Trong đầu tôi chợt hiện lên dòng trạng thái mình từng đăng lên vòng bạn bè:
【Xin hãy ban cho tôi một công việc lương cao, việc nhàn, gần nhà, không phải xã giao với ai cả!】

Tôi còn tưởng Bồ Tát phù hộ, hóa ra là Thẩm Văn Châu “hiển linh”…

Anh ta gõ nhẹ lên bàn tôi:
“Nhưng cũng nhân tiện hỏi em một chuyện, em có muốn đến tổng công ty làm không? Tổng công ty có ký túc xá sẵn, tháng sau game mới sẽ ra mắt rồi, chắc anh không có thời gian qua bên này nữa.”

Tôi ngoan ngoãn đáp:
“Nghe theo sếp sắp xếp.”

“Được.
Tuần này còn ba ngày để dọn nhà, chi phí thuê dịch vụ chuyển nhà anh chi trả.
Tuần sau em đến tổng công ty làm việc.
Anh sẽ gửi địa chỉ cho em qua WeChat.”

Thẩm Văn Châu quay người đi rất dứt khoát.
Còn tôi thì sợ tới mức quên béng luôn chuyện hỏi anh ta về một ngàn vạn kia!

6
Tôi chuyển tới địa chỉ mà sếp gửi, nhập mật mã anh ta cho.

Một căn hộ cao cấp, hai phòng ngủ một phòng khách, ban công rộng, cửa sổ nhìn thẳng ra sông.
Buổi chiều tà, ánh sáng xuyên qua cửa kính, phong cảnh bên ngoài tựa như một bức tranh sơn dầu.

Không hổ là Thẩm Văn Châu, chọn chỗ ở cũng đầy phong cách thế này.

Tôi không dám tin nổi, ký túc xá mà được đãi ngộ thế này sao?
Căn hộ này rộng gấp bao nhiêu lần căn phòng trước đây tôi thuê với giá ba ngàn tệ một tháng, nội thất lại đơn giản mà tinh tế.

Tôi nhắn tin cho anh ta:
【Sếp, anh chắc chắn đây là ký túc xá ạ?】

Thẩm Văn Châu trả lời:
【Ký túc xá hết chỗ rồi. Căn hộ này có người ở, nhưng không thường xuyên, em cứ xem như là ở ghép đi.】

Tôi đáp lại:
【Cảm ơn sếp, vậy khi nào ký túc xá trống em sẽ chuyển qua sau.】

Thẩm Văn Châu nhắn lại:
【Khu này rất an toàn, cứ yên tâm ở đi.】

Trong căn hộ còn một phòng đang đóng cửa, tôi đặt hành lý vào phòng phụ đang mở cửa bên cạnh, dọn dẹp qua rồi ổn định chỗ ở.

Sáng thứ Hai, tôi đạp xe đến tòa cao ốc mà Thẩm Văn Châu gửi địa chỉ, còn chưa biết văn phòng ở tầng mấy.

Vừa vào sảnh lớn, một người phụ nữ tiến lại gần:
“Cô là Đường Nhược Ân phải không?”

Tôi gật đầu:
“Vâng.”

Một người phụ nữ mặc váy liền thân ôm sát màu đen trắng, tóc uốn xoăn sóng lớn, mỉm cười với tôi.

Tôi không kìm được liếc nhìn cô ấy vài lần.
Tóc cô ấy mềm mượt, óng ánh, váy tuy mang phong cách công sở nhưng không hề hở hang, dài quá đầu gối.
Giày cao gót da thật tinh xảo, hương nước hoa trà nhè nhẹ theo từng cử động thoang thoảng bay tới.
Từ đầu tới chân, từng chi tiết đều tinh tế hoàn hảo.

Người bên cạnh Thẩm Văn Châu, hóa ra đều như vậy sao?

Cô ấy có khí chất rất mạnh mẽ, gắng gượng nặn ra một nụ cười hơi gượng gạo:
“Tôi là Phương Nghiên, trợ lý của Chủ tịch Thẩm, phụ trách công việc đối ngoại liên quan đến nữ giới.”

“Có lệnh từ Chủ tịch, tôi tới đây đón cô, mời đi theo tôi.”

Khi đứng đợi thang máy, tôi tranh thủ hỏi:
“Xin lỗi, trước giờ tôi vẫn chưa hỏi, tôi làm việc ở tầng mấy vậy?”

“Cô làm việc ở tầng 27, Chủ tịch Thẩm ở tầng 28.”

Tôi không kìm được mà cảm thán:
“Trời ơi, tận hai tầng luôn à… Giàu quá…”

Thì ra sếp cũ của tôi cũng không hoàn toàn lừa tôi.

Phương Nghiên hơi sững lại:
“Không phải hai tầng, là cả tòa nhà này đều của Chủ tịch Thẩm.
Tầng 20 trở xuống là các bộ phận khác, từ tầng 20 trở lên mới là khu vực phát triển game.”

Tôi không nhịn được mà hít sâu một hơi lạnh.

7
Cô ấy đưa tôi lên tầng 28, gõ cửa phòng Chủ tịch.

Bên trong có người ra mở cửa — lại là người quen.

“Chúng ta lại gặp rồi, Nhược Ân.” Anh ta cười với tôi.

Không phải là lão Trần — người suốt ngày chạy theo Thẩm Văn Châu — sao?
Dù gọi là “lão Trần”, nhưng hình như anh ta còn nhỏ hơn tôi hai tuổi.

Anh ta lịch sự đưa tay ra bắt:
“Giới thiệu chính thức, tôi là Trần Hàn, trợ lý đặc biệt của Chủ tịch Thẩm.”

Anh mở cửa ra, tôi nhìn thấy hai chiếc bàn làm việc đặt hai bên, đi sâu vào trong còn có một cánh cửa lớn nữa.

Trần Hàn và Phương Nghiên mỗi người đứng một bên, cùng đẩy cửa ra, ý bảo tôi đi vào.

Trời ơi…
Bên trong là một bộ sofa cực lớn, bàn làm việc siêu khủng, cửa sổ kính sát đất to choáng ngợp, ánh nắng chan hòa rọi vào, khiến cả văn phòng sáng bừng lên như dát vàng.

Nếu làm việc trong văn phòng thế này, ai mà không muốn đi làm cho được?

Chỉ một phòng này thôi đã rộng hơn cả công ty nhỏ trước đây của tôi rồi.
Thì ra đây mới thực sự là văn phòng của Thẩm Văn Châu — đến trong truyện tranh tôi cũng chưa từng dám vẽ cái phòng nào hoành tráng đến vậy, đúng là mở rộng tầm mắt.

Thẩm Văn Châu hơi nghiêng đầu từ sau màn hình máy tính:
“Em tới rồi.”

Anh ta lấy ra một cây bút máy từ trong ngăn kéo:
“Anh viết séc cho em lấy một triệu tệ luôn nhé?”

Tôi hơi hoảng:
“Không cần đâu sếp, em chỉ đùa thôi mà.”

Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi chăm chú vài giây:
“Đùa á? Không phải em nói có người cho em năm trăm vạn để nuôi em sao?”

Tôi cúi đầu bứt tay:
“Chị ấy không còn năm trăm vạn nữa rồi.”