“Mèo cho bạn đánh giá 5 sao!”

Ngay sau khi tôi nhận được đánh giá năm sao, tài khoản của tôi lập tức nhận một đồng xu.

Biết tin tôi kiếm được một đồng xu, Vô Sỉ phấn khích chạy tới.

【Mẹ giỏi quá, mới làm mà đã có xu rồi.】

【Mèo mỗi lần muốn tích đủ một đồng xu, đều phải tốn rất nhiều thời gian.】

Tôi tò mò hỏi: “Vậy trước đây mèo kiếm xu kiểu gì?”

Vô Sỉ suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc trả lời:

【Trước khi gặp mẹ, mèo từng bị kẻ xấu bắt nhốt vào một chiếc xe.】

【Trong xe có rất nhiều mèo. Không ai biết xe sẽ chạy đến đâu, ai cũng hoang mang, sợ hãi.】

【Mèo cùng với Bò Sữa Cảnh Sát lao ra ngoài, bao vây và bảo vệ các bạn mèo.】

【Sau đó, xe bị chặn lại, mèo được cứu thoát, và được thưởng một đồng xu.】

Tôi luôn nghĩ Vô Sỉ chỉ là một con mèo hoang bình thường trong khu phố.

Không ngờ nó lại từng trải qua vụ xe mèo.

Bị nhốt trong một không gian chật hẹp, chờ đợi một số phận không biết trước, liệu lúc đó, Vô Sỉ đứng ở tuyến đầu có sợ hãi không?

Bất giác, tôi thấy đau lòng, chỉ muốn ôm nó vào lòng.

“Đại vương Tang Bưu của chúng ta thật dũng cảm!”

“Thế những đồng xu khác mèo kiếm được bằng cách nào?”

【Bạn mèo của mèo bị thương, mèo dũng cảm hiến 40ml máu, được một đồng xu.】

【Một con mèo trắng bị bạn bè bắt nạt, đói lả sắp ngất. Mèo lội xuống hồ bắt một con cá béo cho nó ăn, được một đồng xu.】

【Mèo Tam Hoa ở nhà bên sinh rất nhiều mèo con. Dù không phải con của mèo, nhưng mèo giúp chăm con, cho con bú, được một đồng xu.】

【Ngoài ra, từ khi theo mẹ, mèo rất có đạo đức mèo, ngoan ngoãn cho mẹ ôm, vuốt ve, ngủ cùng, còn dễ dàng cho cắt móng vuốt, nên được thưởng thêm một đồng xu.】

【Tóm lại, để tích đủ một đồng xu, mèo rất vất vả.】

Tôi nhìn số dư trống trơn của Vô Sỉ, bỗng hỏi:

“Vậy nếu xu khó tích lũy như vậy, sao mèo lại dùng hết để gửi mộng cho mẹ? Giờ thì xu của mèo sạch bách luôn rồi.”

Vô Sỉ trầm tư một lát, rồi nhắn lại:

【Vì mèo nhớ mẹ.】

【Mẹ quan trọng hơn năm đồng xu.】

【Một trăm đồng xu cũng không bằng mẹ.】

Nếu Vô Sỉ mà đang ở bên tôi lúc này, tôi nhất định sẽ vùi đầu vào bộ lông mềm mại của nó mà rua một trận thật đã.

Nhưng bây giờ, tôi chỉ có thể nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, nhớ nhung thân hình lông xù của nó.

Tôi nói với nó: “Vô Sỉ, mẹ cũng nhớ con.”

Bên kia, Vô Sỉ im lặng rất lâu mà không trả lời.

Mãi đến khi tôi giục, nó mới chậm chạp gửi một tin nhắn đến:

【Mẹ ơi, mèo có một chuyện muốn nhờ mẹ giúp.】

5

Vô Sỉ mà cũng có chuyện cần tôi giúp?

Tôi tò mò hẳn: “Nói đi, chuyện gì thế?”

Nó lại im lặng thêm một lúc lâu, rồi ấp úng nhắn lại:

【Mẹ có thể tặng số xu mẹ kiếm được cho mèo không?】

【Một đồng xu, có thể đổi lấy một tháng tuổi thọ của mèo.】

【Ban đầu, mèo không nghĩ đến chuyện sống lâu, cảm thấy sống tự do tự tại bảy tám năm là đủ rồi.】

【Nhưng bây giờ, mèo có mẹ rồi, mèo muốn ở bên mẹ lâu hơn, lâu hơn nữa.】

【Mèo không nỡ rời xa mẹ.】

Trời ơi, ai cho phép dùng dao nhỏ hình mèo để đâm tôi thế này?!

Vừa lau nước mắt, tôi vừa lập tức đảm bảo với nó:

“Tất cả đồng xu của mẹ đều là của Vô Sỉ!”

“Mẹ sẽ cố gắng kiếm thật nhiều xu, để Vô Sỉ mãi mãi ở bên mẹ!”

Tôi còn đang nghĩ xem làm sao kiếm thêm xu, thì một loạt tin nhắn bất ngờ ập đến.

Là từ mèo mướp vàng, con mèo đã cho tôi đánh giá 5 sao trước đó.

【Cứu mạng! Cứu mạng!】

【Người của mèo gặp chuyện rồi!】

【Người của mèo sắp chết, mau cứu anh ấy!】

Tôi đang định hỏi chuyện gì đã xảy ra, thì bỗng nhiên, bên ngoài vang lên tiếng “rầm rầm rầm” như có ai đang đập cửa.

Giữa đêm khuya, ai lại vô duyên vô dáng vậy chứ?!

Tôi bực bội đi mở cửa, nhưng bên ngoài hoàn toàn không có ai.

Có kẻ nào đang đùa ác với tôi à?

Tôi vừa định đóng cửa, điện thoại lại rung lên.

【Người ơi, là mèo đến!】

【Người cúi xuống nhìn đi, mèo ở ngay dưới này.】

Một tiếng “meo” nho nhỏ vang lên bên chân tôi.

Tôi cúi đầu nhìn, thấy mèo mướp vàng đang ngồi xổm dưới chân, cắn lấy ống quần tôi, kéo tôi ra ngoài.

【Người đi theo mèo ngay đi!】

【Cứu người giúp mèo, mèo sẽ đánh giá 5 sao nữa!】

Bị sự cám dỗ của đồng xu làm mờ mắt, tôi rón rén đóng cửa rồi lập tức chạy theo mèo mướp vàng.

Đến cửa nhà nó, tôi thở hổn hển lấy điện thoại ra, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Mèo mướp vàng nhắn lại:

【Người của mèo bị đuối nước rồi!】

Tôi tròn mắt.

Ở trong nhà mình mà cũng đuối nước được á?!

Tôi nửa tin nửa ngờ, nhưng nhìn bộ dạng hoảng hốt của nó thì cũng không giống như đang đùa.

Tôi không dám gọi cứu thương ngay, mà quyết định vào xem trước tình hình.

Cửa bị khóa rất chặt, tôi gõ mãi không thấy ai ra mở.

Mèo mướp vàng chắp tay vái tôi một cái, lo lắng nói:

【Mèo không nói dối, người thực sự đang nguy kịch!】

【Mèo có cách vào nhà, người theo mèo đi!】

Nó dẫn tôi đến một cửa sổ.

Cửa sổ tầng một được chắn bằng lưới, nhưng có vẻ lưới này không tốt lắm, chính giữa đã bị cào rách một lỗ lớn.

Mèo mướp vàng nhanh chóng chui qua lỗ hổng vào bên trong, đó là phòng khách.

Vì đồng xu, vì tiếng gọi khẩn thiết của nó, tôi cắn răng, cũng trèo vào theo.

Nó phóng như bay đến cửa nhà tắm.

【Người đang ở trong này!】

【Vào rất lâu mà chưa thấy ra.】

【Bên trong có tiếng nước chảy ào ào, còn có mùi máu tanh nữa.】

【Mèo cào cửa, người không mở, cũng không để ý đến mèo.】

Mèo mướp vàng vừa kể vừa kiễng chân, dùng móng đập lên cửa phòng tắm.

Bên trong quả nhiên không có ai đáp lại.

Nhìn tình hình này, trong đầu tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ không lành.

Không lẽ chủ của nó… định tự tử?!

Ý nghĩ đó làm tôi không chần chừ nữa, lập tức vặn mạnh tay nắm cửa, lao vào bên trong.

Bên trong tràn ngập hơi nước, trắng xóa như sương mù.

Một người đàn ông đang lười biếng nằm trong bồn tắm, tay trái cầm một ly rượu vang đỏ, bên cạnh còn có một phần bít tết tái và mấy quả cherry đã rửa sạch.

Nghe thấy tiếng cửa bật mở, anh ta quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau.

Rồi người đàn ông trần như nhộng đó hét lên thất thanh.

Đúng là mất mặt quá mức.

Người ta chỉ vừa ăn bít tết vừa ngâm bồn, thế mà tôi lại tưởng anh ta đuối nước tự sát.

Chưa kể, vì vội vàng ra ngoài, tôi chỉ tùy tiện quơ một chiếc hoodie đen, tóc tai rối bù, nhìn chẳng khác gì một tên trộm vặt.

Nhìn ánh mắt đầy hoảng hốt của anh ta, tôi chợt nhận ra mình trông chẳng khác nào một tên biến thái.

Tôi lúng túng ôm lấy mèo mướp vàng, cười gượng gạo:

“Ờm… nếu tôi nói là con mèo này gọi tôi tới, anh có tin không?”

6

Tôi phải tốn rất nhiều công sức mới có thể ngăn cản được Giang Vân gọi cảnh sát.

“Vậy tức là, cô có thể nói chuyện với Trà Sữa?”

Hóa ra mèo mướp vàng tên là Trà Sữa.

Tôi gật đầu, nhưng anh ta lại nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ:

“Không cần kiếm cớ tệ đến vậy đâu.”

“Thật mà! Nếu không tin thì xem cái này!”

Tôi mở điện thoại, đưa cho anh ta xem bức ảnh lúc tắm mà Trà Sữa gửi cho tôi:

“Chính con mèo nhà anh gửi tôi đấy.”

“Cô… cô cô cô…”

Giang Vân nhìn tôi, rồi lại nhìn Trà Sữa, yết hầu anh ta khẽ chuyển động.

Có lẽ vì nhiệt độ trong phòng tắm quá cao, mặt anh ta đỏ bừng lên như một quả cà chua chín, ngay cả vành tai cũng ửng hồng.

Trước khi anh ta kịp đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi đã tự giác trèo cửa sổ tẩu thoát.

Sau lưng, tôi chỉ nghe thấy tiếng anh ta hét theo:

“Cho dù thật sự là nó gửi đi… thì tại sao cô lại lưu ảnh vào thư viện ảnh hả?!”

Không biết trả lời sao, tôi vắt chân lên cổ chạy thẳng về nhà.