Lời còn chưa dứt, tôi nghe thấy một tiếng “bộp” ở cửa.

Quay đầu lại, tôi thấy Giang Diệp Lâm không biết từ lúc nào đã đứng đó, một cuốn sách vừa rơi xuống đất.

“Không phải…”

Tôi vội cúp máy, từ trên giường bật dậy: “Ý tôi không phải vậy. Tôi rất tôn trọng sở thích cá nhân của anh. Anh thật sự rất tốt, thích đàn ông cũng chẳng sao, thời buổi bây giờ tư tưởng rất thoáng mà.”

Càng nói, mạch máu trên trán Giang Diệp Lâm càng giật mạnh.

Anh ta cố nén giận, nghiến răng: “Hứa Kiều Nhất, ai nói với em là tôi thích đàn ông?”

“Hả? Không phải sao?”

“Em!”

Anh ta giận đến mức suýt phun một ngụm máu: “Giỏi lắm!”

Nói rồi, anh ta quay người bỏ đi, để lại tôi ngồi ngơ ngác trong phòng.

Không thể nào.

Nếu anh ta không thích đàn ông, sao ngủ cùng giường với tôi mà lại tránh tôi như tránh tà?

Tôi cúi đầu nhìn lại bản thân.

Không thể chứ, tôi đâu đến mức không có chút sức hút nào?

20

Chưa kịp nghĩ thông, Giang Diệp Lâm đã vừa lẩm bẩm vừa quay lại phòng.

“TMD, lão tử sợ làm em hoảng nên đã nhịn lâu như vậy, cuối cùng lại bị gán cho cái mác thích đàn ông.”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Giang Diệp Lâm mất bình tĩnh đến vậy.

“Hứa Kiều Nhất, em giỏi lắm.”

“Nhìn kỹ đi, lão tử thích ai.”

Nói xong, anh ta đặt tay lên sau gáy tôi, cúi xuống, đôi môi ấm áp áp xuống môi tôi.

Nụ hôn này bất ngờ, mãnh liệt, mang theo chút cảm giác trừng phạt.

Tôi: “?”

Không phải gay?

Tim tôi… hình như đập nhanh hơn một chút.

Phải mất một lúc lâu, Giang Diệp Lâm mới buông tôi ra, ánh mắt đỏ rực: “Hứa Kiều Nhất, em thực sự không nhớ tôi là ai à?”

Tôi thử thăm dò: “Chúng ta… đã quen nhau trước đây?”

Không thể nào.

Nếu tôi từng gặp Giang Diệp Lâm, chỉ riêng gương mặt này thôi, tôi không thể nào quên được.

“Hừ.”

Anh đen mặt bỏ đi.

Tôi ngồi lục lọi ký ức cả buổi chiều, nhưng vẫn không tìm được bất cứ manh mối nào về việc mình từng gặp anh.

21

Cả buổi chiều, Giang Diệp Lâm không nói với tôi một lời nào.

Rõ ràng là anh giận thật.

Còn tôi – kẻ gây họa – vẫn không hiểu gì cả.

Bữa tối, cô giúp việc hấp cua. Tôi không quen ăn bằng tay nên hơi ngại.

Có vẻ như anh cố tình, chỉ chọn cua để ăn. Anh liên tục gỡ thịt cua, gom lại đầy một bát.

Tôi nhìn chằm chằm vào bát của anh, ánh mắt như muốn xuyên thủng. Tôi muốn ăn quá, nhưng hình tượng vẫn quan trọng hơn.

Trong lúc ăn, mẹ Giang bỗng nhắc đến chuyện hồi nhỏ của anh: “Đừng nhìn bây giờ Diệp Lâm đẹp trai thế, hồi nhỏ nó là một đứa bé mập mạp đấy, trông không ra đâu. Hồi đó còn thích một cô bé, thế mà cô bé lại rời đi không nói một lời, nó buồn cả một thời gian dài.”

“Mẹ, chuyện cũ thì đừng nhắc lại nữa. Có nhắc thì ai đó cũng chẳng nhớ đâu.”

Lúc nói câu này, ánh mắt anh đầy hàm ý liếc về phía tôi.

Bé mập…

Mập…

Mập…

Những ký ức tưởng chừng đã chết bỗng trỗi dậy tấn công tôi.

Trước khi gia đình tôi gặp biến cố, tôi từng học ở trường Tiểu học Số 1 trong thành phố.

Khi đó, tôi chơi chung với một cậu bé mập mạp trong một thời gian ngắn. Vì bị bạn bè xa lánh, cậu ấy chỉ chơi với tôi sau khi tôi cho cậu ấy một viên kẹo. Từ đó, cậu ấy trở thành người bạn cố định của tôi.

Tôi không nhớ rõ tên cậu, chỉ gọi cậu là “anh Giang.”

“Không sao đâu, không ai chơi với anh thì anh chơi búp bê với em.”

“Khi lớn lên anh phải cưới em đấy.”

“Em làm mẹ, anh làm bố.”

“…”

Sau này, khi bố mẹ tôi qua đời, tôi chuyển sang trường Tiểu học Số 3, không còn gặp lại cậu ấy nữa.

Họ gặp tai nạn trên đường đón tôi tan học, vì vậy khi có ai hỏi tôi học tiểu học ở đâu, tôi luôn trả lời là trường Số 3 theo phản xạ.

22

Vậy, cậu bé mập đó chính là Giang Diệp Lâm?

Lẽ ra tôi phải nhận ra từ lúc anh hỏi tôi học tiểu học ở đâu.

Nhưng sự thay đổi của anh cũng quá lớn, ai mà nhận ra được anh chính là cậu bé mập mạp ngày xưa chứ.

Nghĩ lại, có lẽ anh không bị xa lánh vì mập, mà là do gương mặt lúc nào cũng cau có kia.

Ai mà chẳng sợ khi thấy bộ dạng như vậy.

Làm sao đây? Phải dỗ thế nào đây?

Tôi còn chưa kịp nghĩ ra cách, Giang Diệp Lâm đã lau tay, đứng dậy: “Tôi ăn no rồi.”

Anh đặt bát đầy thịt cua lên bàn cạnh tôi, giọng hờn dỗi: “Ăn nhiều vào, để lấp cái đầu đó đi.”

Tôi: “……”

Đúng là đồ kiêu ngạo.

Thôi kệ.

Vì bát thịt cua này, tôi tạm hoãn việc nghĩ cách dỗ dành anh.

23

Tối đó, cô giúp việc đưa đồ dùng vệ sinh cá nhân cho tôi.

“Đúng rồi, cô chủ nhỏ, mấy bộ ga gối mà cậu Giang bảo tôi mang từ biệt thự về, tôi đã để ở tầng trên cùng của tủ quần áo rồi.”

“Ga gối? Không phải bỏ đi rồi sao?”

Cô giúp việc cười hiền: “Làm sao mà bỏ được! Toàn là mới mua hồi tháng trước, để dự phòng mà.”

“Chờ đã, cô nói là Giang Diệp Lâm bảo cô mang về đây?”

“Đúng vậy, cậu ấy nói để lại bộ trong phòng chính, còn lại thì mang hết về nhà này.”

Ha, đúng là Giang Diệp Lâm, tâm tư xoay vòng như chong chóng.

Không dỗ nữa, để anh tức chết luôn cũng được.

Khi tôi tắm xong bước ra, Giang Diệp Lâm đã nằm trên giường. Như thường lệ, anh nằm sát mép giường.

Thôi thì, dỗ chút cũng không sao.

Tôi chui vào chăn, trườn gần lại giữa giường hơn.

“Giang tổng.”

Không phản ứng.

“Ông xã.”

Cử động một chút.

“Anh Giang.”

Phản ứng rõ rệt.

“Anh xem, em nhớ ra rồi này, ôm em đi.”

“Không ôm là hết cơ hội đấy nhé.”

Giang Diệp Lâm nhanh chóng nghiêng người qua, ôm tôi vào lòng.

Tôi cũng ôm lại anh: “Hihi, không giận nữa được không?”

Anh quay mặt đi, không thèm đáp.

“Nếu anh còn giận, em sẽ giận đấy.”

Đàn ông, đúng là phiền phức. Nếu không vì anh là cậu bé mập mạp ngày xưa, tôi chẳng buồn dỗ anh đâu.

“Hứa Kiều Nhất, không thể như thế được.”

Cuối cùng Giang Diệp Lâm cũng không nhịn được nữa, giọng đầy ấm ức: “Em không thể dỗ anh tốt hơn chút sao?”

“Vậy bây giờ anh chịu nói chuyện rồi à?”

Tôi tranh thủ cơ hội, tiếp tục: “Em đâu cố ý quên anh. Rõ ràng anh nhớ hết mọi chuyện mà không nhắc em, để em như con ngốc bị giấu kín trong lòng anh, thế mà em còn chưa trách anh đấy.”

“Hiểu lầm anh thích đàn ông là lỗi của em, nhưng chẳng phải tại anh ngủ cùng giường với em mà không có chút phản ứng nào, còn cách xa em như tránh bệnh dịch à? Thế nên em mới nghi ngờ anh bị làm sao đó chứ.”

“Nếu anh nói sớm là anh thích em, thì tụi mình đã có thể hôn hít ôm ấp từ lâu rồi. Cần gì phải kết hôn hợp đồng, còn nói cái gì mà không can thiệp đời sống, chỉ để đối phó với bố mẹ chứ. Thế nên em mới làm việc theo hợp đồng thôi.”

Tôi trút hết trách nhiệm sang anh.

Nếu anh nói sớm thì tôi đã không phải ngày ngày lo số tiền dưỡng già của mình bị đe dọa.

Giang Diệp Lâm từ tốn giải thích: “Chỉ là sợ em nghĩ anh có ý đồ gì, nên mới lấy cớ thôi.”

“Anh đẹp trai thế này, lại còn giàu nữa, làm sao em có thể không thích anh chứ?”

“Thịt cua khó bóc vậy mà anh còn bóc cho em cả một bát to. Anh đối xử với em tốt thế này, làm sao em không ngày càng thích anh được chứ.”

“Với lại anh nói xem, dạo này em đối với anh không tốt sao? Tự tay làm cơm hộp, còn mang tận nơi, đút đến miệng anh. Anh nhìn đi, giờ em còn đang dỗ anh nữa. Nhà ai mà chẳng là chồng dỗ vợ, đây em dỗ anh đấy nhé.”

Cả đời tôi học được bao nhiêu chiêu “PUA” đều mang ra dùng hết vào lần này.

Nếu lần này không xong thì tôi chịu.

“Khụ khụ, nói nhiều thế tự nhiên khát nước quá.”

Giang Diệp Lâm kéo chăn xuống giường: “Anh đi rót nước cho em.”

Rất tốt. Cuối cùng cũng điều khiển được anh. Tiền dưỡng già của tôi được cứu rồi!

24

Khi Giang Diệp Lâm quay lại với cốc nước, trông anh đã hết giận.

Uống xong một ngụm nước ấm, tôi bắt đầu chất vấn: “Tại sao anh phải lừa cô giúp việc nói rằng mấy bộ ga gối bị vứt đi? Rõ ràng là anh bảo cô ấy mang hết đi mà!”

“Anh sớm đã có ý đồ xấu với em, đúng không?”

“Vậy thì sao.”

Giang Diệp Lâm bị tôi vạch trần mà chẳng chút ngại ngùng: “Giang phu nhân, em đồng ý không?”

25

Tôi nằm trong vòng tay Giang Diệp Lâm mà mãi không ngủ được.

“Vậy… anh nhận ra em từ khi nào?”

Anh vuốt nhẹ tóc tôi, đáp: “Từ lần đầu gặp mặt. Trông em bây giờ vẫn rất giống ngày bé.”

“Em cứ tưởng anh không gần nữ sắc là vì trong lòng có bạch nguyệt quang chứ.”

“Không có.”

Anh khẽ hôn lên trán tôi: “Chỉ có em, từ trước đến giờ chỉ có em.”

Thì ra, từ trước đến giờ chỉ có tôi.

(Hết truyện chính)