Suốt tháng vừa rồi, Lâm Vãn Tình không ít lần châm chọc cô tiểu thư.
Nhưng cô ấy chẳng thèm để tâm, quay sang hỏi tôi:
“Cậu nghèo lắm à?”
Tôi cào cào ngón tay, nhỏ giọng:
“Cũng… bình thường thôi…”
Cô tiểu thư hỏi tiếp:
“Cậu tiêu bao nhiêu một tháng?”
Tôi thành thật đáp:
“Hai ngàn.”
Cô tiểu thư lập tức nhíu mày:
“Cậu đang chơi sinh tồn nơi hoang dã đấy à?”
Tôi: “…”
Tôi đang định giải thích rằng đối với sinh viên đại học, hai ngàn tệ mỗi tháng đã đủ sống rồi.
Ai ngờ chưa kịp nói gì, cô tiểu thư đã chuyển ngay cho tôi… mười ngàn tệ.
“Được rồi, vậy cậu học hộ tôi đi. Đây là tiền mười buổi trước, khi nào học xong tôi trả nốt phần còn lại.”
“Dạ vâng, thưa tiểu thư!”
Lâm Vãn Tình chứng kiến cảnh đó, mắt đỏ hoe, mặt thì trắng bệch như giấy.
Chị ta nghiến răng chỉ tay vào tôi, quay sang cô gái ở phòng bên cạnh:
“Thấy chưa! Cái bộ dạng thấy tiền sáng mắt này, nhìn mà phát tởm!”
Ai ngờ cô gái kia lại nhìn tôi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ:
“Trời ơi, lúc đầu em tưởng chỉ được mấy chục tệ thôi… Ai ngờ nhiều thế. Nếu em mà được học hộ thì tốt biết mấy!”
Lâm Vãn Tình: “……”
9
Lâm Vãn Tình đỏ bừng cả mặt, như thể vừa chịu một nỗi nhục lớn chưa từng có.
Chị ta nghiến răng, phun ra một câu đầy tức giận:
“Mấy người đúng là buồn nôn!” rồi xách đồ chạy thẳng ra khỏi ký túc xá.
Gần nửa đêm, đến tận mười hai giờ mà vẫn chưa thấy về.
Giang Hoan bắt đầu lo lắng, kéo tôi ra ngoài tìm người.
Hai chúng tôi vừa bước ra khỏi cửa phòng thì thấy chị ta đang ngồi ở ghế đá bên ngoài, bên cạnh là một nam sinh dáng người gầy gò, đeo kính.
Giang Hoan khẽ nhíu mày:
“Ơ, kia chẳng phải La Khải khoa mình sao?”
Cô vừa nhắc tên, tôi liền nhớ ra ngay.
La Khải xuất thân nghèo khó, thuộc dạng năm nào cũng nhận học bổng hỗ trợ sinh viên có hoàn cảnh đặc biệt.
Kiếp trước, anh ta từng theo đuổi được một cô gái bản địa ở Hàng Châu – nhà có điều kiện, tính cách lại hơi cứng nhắc.
Lý do tôi biết chuyện này là vì cô gái ấy sau này dính bầu ngoài ý muốn, buộc phải bảo lưu việc học để sinh con, khiến chuyện xôn xao cả trường.
Cuối cùng, hai người kết hôn.
Lúc dự buổi họp lớp tốt nghiệp, cô gái từng đơn giản chất phác kia đã bị cuộc sống mài mòn đến mức trông già đi cả chục tuổi.
Tôi liếc nhìn Giang Hoan, cả hai đều âm thầm trao đổi ánh mắt rồi tiến lại gần.
Lúc này, Lâm Vãn Tình và La Khải đang trò chuyện rất tâm đầu ý hợp, hoàn toàn không để ý đến chúng tôi.
“Tôi cũng muốn quay về phòng chứ,” giọng Lâm Vãn Tình đầy ấm ức, “nhưng nghĩ tới bộ mặt giả tạo của mấy người đó là tôi buồn nôn. Tôi quen Lâm Phi Ngư bao nhiêu năm, sao không nhìn ra nó là loại người ham tiền, sẵn sàng vứt bỏ chị gái mình chứ…”
La Khải đẩy gọng kính:
“Thì cũng chỉ là thấy tiền sáng mắt thôi. Người bây giờ vì tiền mà phản bội người thân thì sau này kiểu gì cũng gặp quả báo. Những người coi trọng vật chất hơn cả tình thân, thật không đáng để cô vì họ đau lòng.”
Lâm Vãn Tình nghe xong như thể tìm được tri kỷ thất lạc bao năm:
“Phải đó! Tôi cũng nghĩ thế. Tôi làm vậy là vì muốn tốt cho nó, chỉ có anh mới hiểu được tôi thôi.”
La Khải mỉm cười dịu dàng, đặt tay lên sau lưng cô ấy.
“Trước đây anh cũng từng nghĩ giống em.
Cho đến khi gặp được em, anh mới biết trên đời này con gái đặc biệt như em thực sự quá hiếm.
Em hoàn toàn khác hẳn với mấy cô gái thực dụng ngoài kia.”
10
“Gái thực dụng nào cơ?”
Tôi lạnh lùng lên tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Lâm Vãn Tình giật mình, lập tức bật dậy, chỉ tay mắng tôi:
“Lâm Phi Ngư, em càng ngày càng không biết liêm sỉ! Dám lén nghe bọn chị nói chuyện!”
Tôi khoanh tay trước ngực:
“Hai người cứ ngồi đây tám chuyện giữa sân ký túc xá thế này, muốn không ai nghe mới khó đấy.”
Nói xong, tôi quay sang nhìn thẳng vào La Khải:
“Anh muốn tán gái cũng được thôi, nhưng đừng tùy tiện dán nhãn bọn tôi là ‘gái thực dụng’. Nói trắng ra là anh không có tiền, nên mới ghét người coi trọng tiền. Chứ nếu anh có tiền, còn chẳng mong cả thế giới này đều mê tiền ấy chứ!”
La Khải nghe xong, mặt hết đỏ lại tái, run rẩy môi mãi mới nghẹn ra được một câu:
“Cô là loại người thế nào thì nghĩ ai cũng như vậy à? Lâm Phi Ngư, tôi từng nghĩ cô là một cô gái xinh đẹp, ai ngờ bên trong lại bẩn thỉu thế này. Cô còn không bằng một đầu ngón chân của chị gái cô!”
Tôi bật cười khinh miệt.
Anh ta không bẩn à?
Kiếp trước ăn cả phần thừa kế của vợ, không phải ăn cướp thì là gì?
Cùng một giuộc với Lâm Vãn Tình thôi – miệng thì hô “liêm sỉ”, thực chất lại giả tạo hơn ai hết.
Nghĩ đến đây, tôi chợt để ý tới cách anh ta vừa dìm tôi vừa tâng bốc Lâm Vãn Tình.
Lại thấy chị ta dù ngoài mặt tức tối, nhưng ánh mắt lại mang chút e lệ – tôi lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Tôi và Lâm Vãn Tình mỗi tháng đều được ba mẹ chu cấp hai ngàn.
Tuy không phải nhà giàu, nhưng là dân bản địa Hàng Châu, trong nhà cũng có hai căn hộ và một chiếc xe Mercedes nhỏ, thu nhập tầm 200–300 nghìn một năm.
Quan trọng nhất – trong nhà chỉ có hai chị em chúng tôi.
Vừa đúng chuẩn kiểu “hôn nhân mục tiêu” trong kiếp trước của La Khải.
Lúc đó, bác quản lý ký túc xá bắt đầu giục mọi người về phòng để đóng cổng.
Tôi và Lâm Vãn Tình bước về ký túc – kẻ trước người sau.
Đêm hôm đó, hai người họ nhắn tin qua lại đến tận ba giờ sáng.
11
Lâm Vãn Tình bắt đầu công khai yêu đương với La Khải.
Tại sao lại nói là “công khai”?
Vì cứ mỗi lần hai người gọi điện cho nhau trong ký túc xá, Lâm Vãn Tình đều bật loa ngoài.
Thế nên tụi tôi ai cũng nghe rõ mồn một giọng điệu ngọt như mật ong của La Khải:
“Lâm Phi Ngư tuy xinh thật, nhưng chẳng có khí chất gì cả.
Giang Tuyết Diên thì đúng kiểu tiểu thư kiêu ngạo, khó mà chịu đựng được.
Còn Giang Hoan? Lúc nào cũng lép vế, chẳng có gì nổi bật.
Chỉ có em thôi, Tình Tình à, em là cô gái tuyệt vời nhất mà anh từng gặp.”
Cô tiểu thư thì đang đeo tai nghe chơi game, chẳng nghe thấy gì.
Còn tôi – tôi biết rõ bản chất thật của La Khải, nên chỉ lặng lẽ ngồi hóng drama, chờ ngày “vỡ kèo”.
Giang Hoan mỗi lần nghe thấy đều đỏ bừng cả mặt vì tức, nhưng cô ấy tính hiền, chẳng mấy khi tranh cãi với Lâm Vãn Tình.
Thế rồi một học kỳ trôi qua trong nháy mắt.
Sau kỳ thi cuối kỳ, tôi cầm theo hơn ba vạn tệ – số tiền kiếm được từ “phúc lợi” tiểu thư – trở về nhà.
Lâm Vãn Tình về sớm hơn tôi, đang ngồi trong bếp trò chuyện rôm rả với mẹ.
Vừa nghe thấy tiếng tôi mở cửa, mẹ đã cất giọng gọi:
“Tiểu Ngư, sao không về cùng chị con?”
Lâm Vãn Tình lập tức bĩu môi, lườm một cái:
“Mẹ ơi, con nào dám xưng là chị nó nữa… Nó bây giờ làm tay sai cho người ta ở trường rồi, không thèm nhận con là chị đâu.”
Mẹ tôi nghe vậy, nhíu mày hỏi:
“Chuyện gì thế?”
Thế là Lâm Vãn Tình hăng say kể lại mọi chuyện ở trường – tất nhiên là phiên bản do chị ta “biên tập”.
Chị ta nhấn mạnh tôi ở bên cạnh Giang Tuyết Diên như thế nào, nịnh bợ ra sao, luồn cúi thế nào, làm việc không có khí tiết ra sao.
Bố mẹ tôi đều là người trí thức, trong xương tủy vẫn còn mang cái “sĩ khí” kiểu cũ.
Nghe xong, họ lập tức không vui, đồng thanh trách móc:
“Tiểu Ngư à, con thế là không được.
Ba mẹ có bạc đãi gì con đâu, đến nỗi phải cúi đầu hèn mọn như vậy ngoài xã hội?
Làm gì có chuyện thiếu tiền đến mức phải đi nhìn sắc mặt người ta chứ!”
Lúc này tôi đang kéo chiếc vali nặng trịch, toàn thân mỏi nhừ, đến cả ngón tay cũng không buồn cử động.
Nếu là trước kia, có lẽ tôi sẽ ráng nhịn mà giải thích.
Nhưng nghĩ tới những chuyện mà kiếp trước họ đã làm với tôi…
Tôi chỉ lắc đầu, mặt không cảm xúc:
“Con về phòng nghỉ chút.
Đến giờ ăn thì gọi con.”
12
Thái độ dửng dưng của tôi khiến bố mẹ tức điên.
Có thể là do Lâm Vãn Tình xúi giục từ sau lưng.
Cũng có thể là họ vốn đã quyết định sẽ “dạy dỗ” tôi một trận.
Tóm lại, bữa tối hôm đó – họ không gọi tôi.
Lúc tôi tỉnh dậy thì trời đã tối đen.
Bữa tối là bánh chẻo – mẹ tôi vốn có thói quen gói đếm theo đầu người, nên tất nhiên… không có phần của tôi.
Không biết từ lúc nào, Lâm Vãn Tình đứng tựa ở cửa bếp, bật cười khẩy:
“Ở trường thì mạnh miệng lắm, mà về nhà đến miếng ăn cũng không có. Lâm Phi Ngư, mày đã làm ra mấy chuyện mất mặt như vậy, khiến cả nhà bị bôi tro trát trấu, đừng trách tao không khách khí.”
Tôi không thèm đáp lại, quay người về phòng.
Nửa tiếng sau, mùi thơm nức mũi của đồ nướng và cơm rang từ đơn giao hàng tôi đặt đã được chuyển tới.
Khi tôi đói đến mức phải lục lọi tủ bếp tìm gì đó ăn thì chẳng ai xuất hiện.
Nhưng đến lúc tôi rón rén ra lấy túi đồ ăn – thì bố mẹ lại đồng loạt mở cửa.
Chưa để tôi kịp mở miệng, họ đã đồng thanh mắng xối xả:
“Không phải đã bảo là đồ ngoài không sạch sẽ sao? Lâm Phi Ngư, con càng ngày càng không nghe lời rồi đấy!”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Không để phần cơm, không cho gọi đồ ăn – chẳng lẽ muốn con chết đói à?”
Mẹ tôi trừng mắt:
“Con nói vậy mà không thấy xấu hổ à? Là con giở mặt trước, chẳng lẽ bọn ta còn phải nuông chiều con mãi? Bọn ta nói con đừng làm tay sai cho người khác, sống cho có khí chất – nói vậy là sai chắc?”
Bố tôi cũng gật đầu theo:
“Tiểu Ngư à, con trước kia đâu có như vậy. Là tiền bạc làm mờ mắt con rồi. Bây giờ con đưa hết số tiền đó cho bọn ta, trẻ con như con giữ nhiều tiền để làm gì?”
Lâm Vãn Tình khoanh tay, đắc ý phụ họa:
“Đúng đấy, có tiền là bắt đầu bay cao rồi, đến lời ba mẹ cũng không nghe nữa. Mau đưa tiền ra đây đi!”
Tôi nhìn họ thật sâu.
Miệng thì nói “vì con”,
Nhưng kiếp trước tôi nằm trên giường bệnh cầu xin từng đồng tiền để chữa trị – có ai chịu móc ví giúp tôi?
Tay tôi siết chặt túi đồ ăn, gân xanh nổi đầy mu bàn tay.
“Đây là tiền tôi tự làm ra – tại sao phải đưa cho mấy người?”
“Chỉ vì chúng tôi là bố mẹ của cô!”
“Vậy thì… tôi thà không có bố mẹ như mấy người.”