Lâm Vãn Tình trừng mắt:
“Nó nóng thì kệ nó, tôi có nóng đâu. Với lại, nó ra nông nỗi này chẳng phải là tại cô sao? Cô chỉ tay vào tôi làm gì?”
“Bên ngoài ba mươi tám độ, là người thì ai mà chẳng nóng. Đưa điều khiển đây.”
“Dựa vào đâu chứ? Mở điều hòa cả ngày tốn hơn chục tệ đấy, cô trả à?”
“Chục tệ thôi à? Tôi cứ tưởng nhiều lắm.”
Cô tiểu thư khẽ cười khẩy, cũng nhận ra Lâm Vãn Tình chỉ đang cù nhây vô lý, chẳng buồn đôi co nữa.
Cô thản nhiên mở hệ thống nạp tiền của trường.
Một phút sau, điện thoại chúng tôi đồng loạt vang lên thông báo từ hệ thống ký túc xá:
【Tiền điện phòng 505 đã được nạp: 5000 tệ】.
Mười giây sau, điện thoại tôi cũng nhận được thông báo chuyển khoản:
【Giang Tuyết Diên đã chuyển cho bạn 5000 tệ】.
Tôi kinh ngạc bật dậy:
“Tiểu thư, hôm qua chị đã chuyển cho em 2000 rồi, giờ đưa thêm 3000 là đủ rồi mà!”
Giang Tuyết Diên thản nhiên, lợi dụng chiều cao hơn Lâm Vãn Tình một cái đầu, nhân lúc chị ta còn đang đơ người ra, giật luôn điều khiển điều hòa từ tay chị ta, nhướng mày đắc ý:
“Số còn lại tính là phí vất vả. Tôi cũng lười ra ngoài rồi, lát nữa nếu cô xuống căn tin thì tiện thể mua cho tôi một phần mì xào gà cay nhé.”
Chỉ trong một chớp mắt, từng cơn “mưa tiền” rơi xuống khiến Lâm Vãn Tình đứng hình ngay tại chỗ.
Chị ta tròn mắt không thể tin nổi, hết nhìn chằm chằm tin nhắn nạp điện, lại quay sang nhìn tôi nhận năm ngàn tệ mà mặt méo như bị ép ăn ruồi sống.
Còn tôi thì chẳng buồn quan tâm chị ta thấy khó chịu đến mức nào.
Nhanh chóng nhấn nút nhận tiền, lập tức thấy bao nhiêu mệt mỏi và nóng bức đều tan biến hết sạch.
Tôi hí hửng đứng dậy, chân sáo bước đi:
“Vâng ạ, tiểu thư! Mì xào gà cay ở căn tin số 3 là ngon nhất, em đi mua liền!”
5
Tôi vừa rời khỏi ký túc xá chưa được bao xa, Lâm Vãn Tình đã chạy theo.
Cô ta đi sát bên tôi, không ngừng xác nhận lại:
“Không thể nào, nó thực sự đưa em năm ngàn thật á?!”
Tôi chẳng buồn quay đầu, đáp gọn:
“Là bảy ngàn.”
Lâm Vãn Tình trừng mắt đỏ hoe, túm lấy tay tôi kéo lại:
“Tiểu Ngư, sao em có thể nhận số tiền đó được? Mau trả lại cho nó đi!”
Tôi cau mày khó hiểu:
“Đây là công sức lao động của em, sao lại không được nhận? Lúc sáng em mệt muốn chết chạy tới chạy lui cả tiếng, chẳng phải chị còn sợ nó không trả tiền sao?”
Lâm Vãn Tình cười khẩy:
“Nó có tám nghìn thì thiếu gì người giỏi hơn để thuê, tại sao lại chọn em? Chắc chắn có vấn đề! Biết đâu tiền của nó là tiền dơ bẩn, không thể công khai, loại tiền đó mà em cũng dám cầm à? Mau trả lại đi!”
Tôi nhìn thẳng vào Lâm Vãn Tình, nét mặt không cảm xúc.
Miệng chị ta thì nói là vì lo cho tôi.
Nhưng ánh mắt lại toàn tính toán và ghen tị.
Nếu là kiếp trước, có lẽ tôi sẽ tin lời chị.
Bởi từ nhỏ bố mẹ luôn cưng chiều Lâm Vãn Tình, dạy tôi phải nghe lời chị.
Mà tính chị lại mạnh, tôi từ lâu đã quen sống trong cái bóng của chị ta.
Nhưng những gì tôi đã trải qua ở kiếp trước cho tôi biết:
Không phải người thân nào cũng thật lòng yêu thương bạn.
Chỉ cần là con người – bản chất đều ích kỷ.
Chỉ có tiền – mới là thứ đáng tin nhất.
“Chị nghĩ nhiều rồi.”
Tôi hất tay Lâm Vãn Tình ra, lạnh nhạt nói:
“Chị không thấy sao? Từ quần áo đến đồ dùng của cô ấy – thứ nào chẳng là hàng hiệu? Em khuyên chị đừng đoán bừa rồi bôi nhọ người khác. Với lại, tiền cầm được trong tay còn hơn vạn lời hứa suông. Ít nhất tháng này em không phải lo ăn uống nữa – vậy chẳng tốt hơn sao?”
Nói xong, tôi bật ô che nắng định bước đi.
Lâm Vãn Tình tức đến giậm chân, lớn tiếng mắng:
“Lâm Phi Ngư! Chị thật không ngờ em lại là loại người thấy tiền sáng mắt! Vì chút tiền cỏn con mà đánh mất bản thân! Em chờ đấy, sau này kiểu gì cũng phải trả giá đắt!”
Tiếng trả lời của tôi,
Chỉ là bước chân dứt khoát rời đi.
6
Chiều hôm đó, mọi người trong ký túc xá đã đến đủ.
Người đến sau cùng là bạn cùng phòng tên Giang Hoan.
Nhà cô ấy nghèo, vừa đặt chân vào phòng đã lấy ra mấy túi to đưa cho chúng tôi:
“Mẹ mình làm lạp xưởng đó, hy vọng các bạn đừng chê nha.”
Lúc này cô tiểu thư đang ăn mì xào gà cay,
Nghe vậy cũng chẳng buồn ngẩng đầu:
“Cậu cứ để đó đi, mình ăn xong sẽ gửi tiền.”
Từ nhỏ đã được nuông chiều, cô tiểu thư rất hiếm khi nói lời cảm ơn.
Cách duy nhất để không nợ ai ân tình, chính là… dùng tiền để giải quyết.
Nhưng vừa nghe vậy, nụ cười của Giang Hoan thoáng chững lại, cô vội xua tay:
“Không không không, mình không có ý đó, chỉ là muốn chia sẻ chút đồ ăn nhà làm thôi.”
Cô tiểu thư chỉ thản nhiên “Ồ” một tiếng.
Mắt vẫn dán chặt vào chương trình giải trí trên iPad, có lẽ căn bản không nghe thấy gì.
Giang Hoan hơi lúng túng, đứng im tại chỗ.
Tôi định lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngập này thì—
Lâm Vãn Tình đã nhanh chân bước tới, cười rạng rỡ nhận lấy túi lạp xưởng từ tay Giang Hoan:
“Wow, đặc sản quê cậu đúng không? Mình thấy trên mạng rồi, nghe bảo thơm với cay lắm, ăn là ghiền luôn! Mẹ cậu dễ thương quá, nhớ cảm ơn bác giúp mình nha!”
Giang Hoan lập tức cảm động đến mức ánh mắt long lanh như nhìn thấy người thân ruột thịt, hai người ríu rít nói chuyện như thân nhau từ kiếp trước.
Nhưng ngay lúc không khí vừa trở nên ấm áp, Lâm Vãn Tình bất ngờ đổi giọng, lườm cô tiểu thư một cái rồi nói chua chát:
“Có người đúng là chẳng có phép lịch sự gì cả, tưởng có tiền thì muốn chà đạp tấm lòng người khác thế nào cũng được chắc? Nếu là mình á, lạp xưởng mẹ làm, có cho bao nhiêu tiền cũng không bao giờ đổi!”
Câu trả lời của cô ta—
Là tiếng cười sảng khoái vang lên từ phía cô tiểu thư, vừa xem show giải trí vừa cười như không liên quan đến thế gian này.
Lâm Vãn Tình: “……”
7
Lâm Vãn Tình tức nghẹn, trợn mắt chuẩn bị xổ một tràng mắng.
Tôi lên tiếng nhàn nhạt:
“Giang Tuyết Diên cũng đâu có ý gì xấu đâu.”
Thấy tôi lên tiếng bênh vực, Lâm Vãn Tình lập tức quay mũi dùi sang tôi:
“Em nhận tiền của nó thì đương nhiên phải bênh nó rồi! Lâm Phi Ngư, trước giờ chị không ngờ em lại có năng khiếu làm chó săn như vậy đấy!”
Giang Hoan thấy hai chúng tôi sắp cãi nhau đến nơi, hoảng hốt không biết phải làm gì, đứng như trời trồng.
Đúng lúc đó, cô tiểu thư vừa ăn xong hộp mì xào cay.
Khi đang dọn bàn, cô ấy bất ngờ thấy túi lạp xưởng, liền “ồ” lên một tiếng rồi quay đầu hỏi:
“Cậu là Giang Hoan phải không? Mình vừa kết bạn với cậu rồi đấy.”
Giang Hoan lúng túng đến mức suýt làm rơi điện thoại, vội vàng đồng ý lời mời kết bạn.
Ngay sau đó, điện thoại cô rung lên – Giang Tuyết Diên đã chuyển khoản cho cô 1.000 tệ.
“Lạp xưởng này thơm quá. Nếu nhà cậu còn, có thể gửi đến biệt thự của mình, để mấy người giúp việc cũng được ăn thử.”
“Dựa vào đâu chứ? Người ta mời cậu ăn một cây là vì tình cảm, sao cậu lại đòi thêm? Không phải cậu có tiền sao? Muốn ăn thì tự đi mua đi!”
Lâm Vãn Tình lập tức chen vào, tự cho mình là chính nghĩa, ra vẻ muốn kéo Giang Hoan về phe mình.
Cô tiểu thư ngẩng đầu, lộ rõ vẻ không vui:
“Mình có nói không mua à? Vậy còn hàng không?”
Giang Hoan nghe xong, vội vàng bỏ qua Lâm Vãn Tình, gật đầu lia lịa, vui mừng ra mặt:
“Có, có chứ! Mẹ tớ là người làm lạp xưởng đấy!”
Mẹ cô mỗi năm đều làm lạp xưởng để bán kiếm tiền.
Năm ngoái kinh tế ảm đạm, người lao động xa quê không có tiền, lạp xưởng làm ra bán chẳng được bao nhiêu.
Hàng còn tồn một nửa, bố mẹ cô vì chuyện đó mà tóc bạc đi không ít, cả đêm trằn trọc không ngủ nổi.
Giờ thì hay rồi – cứu tinh tới rồi.
“Được, tôi mua hết. Phí ship tôi chịu. Địa chỉ tôi gửi qua điện thoại rồi.”
Nói dứt câu, cô tiểu thư tiện tay ném hộp đựng mì vào thùng rác, leo lên giường nói:
“Tôi ngủ đây. Còn cái người nào đó, đừng để tôi nghe thấy chị ồn ào nữa.”
Lâm Vãn Tình: “……”
Chị ta trừng mắt nhìn Giang Hoan và cái thông báo chuyển khoản vừa mới sáng rực trên màn hình điện thoại của cô ấy.
Tức đến đỏ cả mắt một lần nữa.
8
Sau chuyện lần trước, Lâm Vãn Tình bắt đầu đơn phương… cô lập tôi.
Chị ta không còn rủ tôi đi học hay đi ăn nữa, mà quay sang kết thân với một cô gái hoàn cảnh khó khăn ở phòng bên cạnh.
Cho đến một ngày, cô bạn kia biết tôi là em gái của chị ta, liền tò mò hỏi:
“Sao chị không đi chung với em gái?”
Lâm Vãn Tình lập tức cười khẩy, cố tình lớn giọng để tôi nghe thấy:
“Người ta bám được cành cao rồi, chẳng thèm nhận chị gái nữa. Có người trong mắt chỉ có tiền, chị còn biết làm gì? Chẳng lẽ cũng phải hạ mình sống như nó à?”
Cô bạn kia nhỏ giọng:
“Ủa? Không thể nào, đều là sinh viên mà, sao còn có chuyện kiểu đó được…”
Cô ấy vừa dứt lời thì cô tiểu thư hầm hầm bước vào phòng từ bên ngoài:
“Cái môn tự chọn quái quỷ kia bị làm sao thế không biết. Tôi tiện tay đăng bừa một môn ‘sức khỏe học’, tưởng là chỉ cần tìm người điểm danh online là xong, ai ngờ phải đến lớp thật, còn phải tập cái gì mà Bát Đoạn Cẩm. Điên rồi chắc?”
Tôi đang làm bài tập mà giật mình ngồi thẳng lưng.
Quả nhiên, giây tiếp theo, cô tiểu thư khoanh tay đứng giữa phòng, đảo mắt nhìn một vòng:
“Có ai rảnh không? Đi học hộ tôi môn này nhé? Một buổi một ngàn tệ, hình như tổng cộng hai mươi buổi.”
Vừa dứt lời, tôi – người im thin thít khi bị chị gái mỉa mai – lập tức hóa cơn gió, lướt tới trước mặt cô ấy:
“Tiểu thư! Em đi! Em mê Bát Đoạn Cẩm lắm luôn á! Nhất định giúp chị lấy điểm tuyệt đối!”
Cô tiểu thư bật cười:
“Lại là cô à? Cô sao lúc nào cũng xông xáo thế.”
Từ lúc khai giảng đến giờ mới hơn một tháng, tôi đã giúp cô ấy mua đồ ăn, điểm danh hộ, thi thoảng dọn dẹp chút phòng.
Dần dà, tôi còn biết rõ cô ấy thích ăn gì, uống gì, đôi khi cô không nói tôi cũng đoán được.
Có lần thấy cô ngủ quên không đi ăn, tôi cũng tiện tay mua luôn cho một phần.
Tất nhiên, mỗi lần cô trả tiền đều rất sòng phẳng, không bao giờ tiếc.
Mới hơn một tháng nhập học, nhờ “thưởng nóng” của cô tiểu thư, tôi đã tích được gần hai vạn tệ.
Lâm Vãn Tình nghe thấy cô tiểu thư hỏi chuyện tôi, tưởng rằng cô ấy đang châm chọc, liền chanh chua tiếp lời:
“Nghèo thì chí phải ngắn thôi, tích cực vậy là phải. Loại người không có cốt khí thì đều thế cả.”