11

Những năm đó thật sự rất khó khăn, nhiều đêm giật mình tỉnh giấc cứ ngỡ mình đang trong một cơn ác mộng.

Sau khi bà kết hôn với người cha đó của tôi, cũng có một khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi.

Khi đó, để bảo vệ gia đình bà mới có, bảo vệ cuộc sống mà bà cho là ổn định, bà chỉ có thể hy sinh tôi để đổi lấy sự bình yên tạm bợ.

Người đàn ông đó mang theo một cô con gái, lớn hơn tôi hai tuổi.

Trước mặt ông ta, mẹ tôi dùng những lời lẽ tốt đẹp để khen cô ta.

Nhưng mỗi lời khen dành cho cô ta đều đi kèm với sự hạ thấp tôi.

Cô ta học không giỏi, bà khen cô ta không phải là kẻ chỉ biết vùi đầu vào sách, không như tôi – một đứa mọt sách.

Cô ta tiêu xài nhiều, mua sắm nhiều, bà khen cô ta biết chăm chút bản thân, không như tôi chẳng có chút dáng vẻ con gái.

Những lời như thế không đếm xuể.

Trong ngôi nhà đó, tôi ngày nào cũng không làm hết việc.

Tan học về, tôi phải giặt đồ cho cả nhà, dọn dẹp vệ sinh.

Đến bữa cơm, tôi chỉ được ăn đồ thừa từ ngày hôm trước, để rèn tính tiết kiệm.

Cho đến một ngày, mẹ tôi mất 1.200 tệ.

Vừa về đến nhà, tôi đã bị bà túm lấy, lôi ra xét hỏi.

Bà mở toang cặp sách của tôi, đổ hết mọi thứ trong đó ra.

Bàn tay bà bóp chặt lấy cánh tay tôi, dùng toàn bộ sức lực, đau đến mức tôi muốn giãy ra nhưng không đủ sức.

Bà tát vào mặt tôi hết lần này đến lần khác.

Bà hỏi như tra tấn một phạm nhân:
“Tiền đâu rồi? Đi đâu rồi?”

Tôi hoàn toàn không biết bà để tiền ở đâu, vì bà không bao giờ cho tôi vào phòng bà.

Làm sao tôi biết tiền đó ở đâu được?

Nhưng chẳng ai thèm nghe tôi giải thích.

Tát mỏi tay, bà lấy móc áo đánh, móc áo gãy thì lấy cán chổi quất.

Bà đánh tôi đến mức tôi co người trên đất, như một con tôm luộc, hai tay ôm đầu, để mặc bà trút giận.

Tôi đã van xin.

Tôi nói:
“Mẹ ơi, con thật sự không biết! Không biết mà!”

“Mẹ ơi, đừng đánh nữa, được không?”

Nhưng tiếng van xin của tôi chỉ làm bà thêm hưng phấn.

Cho đến khi bà kiệt sức, cho đến khi cán chổi đầy máu từ mũi tôi chảy ra.

Khi cha con họ trở về, họ hoàn toàn bị cảnh tượng đó làm cho hoảng sợ.

Con gái ông ta, sau đó mấy ngày liên tiếp gặp ác mộng.

Rồi bị sốt, cuối cùng không chịu nổi áp lực tâm lý, đã thú nhận với cha về số tiền 1.200 tệ đó.

Sự thật dường như đã rõ ràng.

Nhưng chẳng ai cần sự thật.

Mẹ tôi ngay lập tức biến thành một người mẹ dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt đầu cô ta mà nói:

“Con ngốc quá, muốn tiền thì nói với mẹ. Mẹ làm sao không cho con được? Con làm mẹ sợ đến thế này, làm mẹ áy náy quá…”

Tôi đứng đó, như một người qua đường chứng kiến cảnh “mẹ hiền con thảo”.

Một cơn buồn nôn khủng khiếp trào lên từ dạ dày.

Tôi chạy ra ngoài.

Chỉ cảm thấy cả người như bị gai cào xước.

Tôi cúi người bên bồn hoa của khu nhà, vừa cào cấu da mình, vừa nôn khan.

Nhưng không thể nôn ra bất kỳ thứ gì.

Sự bất lực bao trùm lấy tôi.

Tôi không biết làm thế nào để thoát khỏi hoàn cảnh này.

“Vị thành niên,” “mẹ con” – những từ này như sợi dây trói chặt tôi với bà.

Bà đối xử với tôi như có quyền quyết định số phận của một con gà, con vịt hay con cá.

Tối hôm đó, tôi không về nhà ăn cơm, nhưng tôi cũng chẳng có chỗ nào để đi.

Tôi chỉ có thể đi vòng quanh khu chung cư, đi qua những con đường quen thuộc bên ngoài.

Nhưng không có con đường nào dẫn đến nơi thực sự thuộc về tôi.

Tôi đi mãi đến khi trời tối, đến khi người trên đường mỗi lúc một thưa dần.

Cuối cùng, tôi vẫn phải quay về.

Mở cửa ra, thấy bà đang ngồi trên ghế sofa.

Bà nhìn tôi với ánh mắt khó chịu, nói:

“Mày cũng biết đường về à? Nuôi mày uổng công rồi hả? Bị đánh có tí mà đã ghi thù, giỏi thì đừng về nữa!”

Tôi không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng con gái của chồng hiện tại của bà nói bà ồn ào quá.

Nhờ vậy, tôi mới được về phòng – căn phòng nhỏ nhất trong nhà này.

Ngôi nhà này là tài sản bà chia được sau khi ly hôn với cha tôi.

Cô “chị” kia đang ở trong căn phòng mà trước đây là của tôi.

Còn tôi giờ ở căn phòng trước kia là kho chứa đồ.

Hồi đó, họ từng nói ngôi nhà này để lại cho tôi.

Nhưng giờ, trong chính căn nhà của mình, tôi chỉ có thể ở phòng chứa đồ.

Tôi cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm một ngày nào nữa.

Lục Hạc Minh nói đúng.

Tôi là một người đầy tham vọng, tâm cơ.

Không ai thích tôi, không ai chọn tôi.

Không sao cả.

Tôi tự chọn mình.

Tôi ghê tởm việc ăn cơm thừa, thức ăn cũ.

Tôi cũng muốn mua những bộ quần áo sạch đẹp.

Tôi ghê tởm việc bị hạ thấp, sỉ nhục mỗi ngày.

Trong khu gần đây, từng có phụ huynh bị tước quyền nuôi con vì bạo hành.

Nhưng mức độ mà mẹ tôi đối xử với tôi dường như vẫn chưa đủ để được coi là bạo hành.

Đứa trẻ đó hình như phải nhảy từ tầng xuống mới được giải thoát.

Tôi nhìn khoảng cách từ tầng bốn nhà mình.

Khu này là khu cũ, quản lý rất lỏng lẻo.

Người ở tầng một còn dựng mái che.

Tôi đã từng giúp họ dựng mái sau giờ tan học.

Hy vọng mái che đó đủ chắc chắn.

Để khi tôi rơi xuống, nó có thể giữ tôi lại lâu hơn một chút.

12

Mỗi ngày tan học, tôi đều nhìn qua cửa sổ xuống phía dưới.

Nỗi sợ khi nhảy xuống từ đây không đáng sợ bằng việc phải sống một cuộc đời không có hy vọng.

Tôi vẫn nghĩ, nếu tôi thành công.

Nếu mẹ bị tước quyền nuôi tôi.

Ai sẽ đón tôi đây?

Có phải là người cha chỉ còn trong ký ức xa xôi của tôi không?

Nếu tình cảnh tệ hơn thì sao?

Vậy thì tôi sẽ nghĩ cách khác.

13

Đó là một buổi hoàng hôn rất đẹp.

Mặt trời từ từ lặn xuống.

Ánh nắng vàng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào phòng khách.

Lần đầu tiên, tôi chủ động khiêu khích cô “chị gái” trên danh nghĩa.

Cô ta bảo tôi giặt quần áo, giặt giày cho cô ta.

Như bao lần trước đó.

Tôi nhấc chiếc áo bẩn trong chậu nước lên, ném thẳng vào người cô ta.

Cô ta lập tức nổi giận.

Hỏi tôi có phải muốn chết không.

Dĩ nhiên tôi từng nghĩ đến chứ! Nhưng tôi còn muốn sống thật tốt hơn.

Tôi muốn một cuộc sống tốt đẹp.

Tôi và cô ta lao vào nhau, xung đột nổ ra ngay lập tức.

Cô ta chẳng bao giờ phải đụng tay vào việc gì, làm sao đánh thắng tôi được.

Suốt một hai năm qua.

Tất cả nỗi hận, cơn giận dữ của tôi.

Đều bùng phát dữ dội vào khoảnh khắc đó.

Tôi túm lấy tóc cô ta.

Cô ta cắn vào cánh tay tôi.

Tôi tát thẳng vào mặt cô ta, từng cái từng cái, và hét lên:

“Ký sinh trùng, đồ hèn! Mày có biết mày đang ở trong nhà của ai không?”

“Tao giặt cho mẹ mày, giặt cho cha mày! Giặt cho cả lũ hút máu rác rưởi nhà chúng mày!”

“Đồ không biết xấu hổ, bám vào nhà người khác mà tác oai tác quái!”

Tôi mắng ra tất cả những lời lẽ độc địa mà tôi có thể nghĩ đến.

Cô ta cắn chặt tay tôi không chịu buông.

Dưới tác dụng của adrenaline, cơn đau cũng trở nên tê liệt.

Tôi đạp vào bụng cô ta từng cú một.

Cuối cùng cô ta mới chịu nhả ra.

Tôi nhân cơ hội, ghì đầu cô ta vào bồn cầu.

Xả nước hết lần này đến lần khác.

Cho đến khi cô ta không ngừng cầu xin.

Cha cô ta về trước mẹ tôi.

Tôi không ra mở cửa.

Tôi kéo cô ta – giờ đây trông như một con chó chết – vào bếp.

Cô ta không ngừng giãy giụa, kêu cứu, hét lên.

Tôi cầm dao kề vào cổ cô ta.

Giống như một kẻ tâm thần phát tác, tôi hét lớn:

“Không ai được vào đây! Tao muốn cùng chết với chúng mày!”

“Để chúng mày ức hiếp tao!”

“Để chúng mày không coi tao là con người!”

“Để chúng mày bắt tao ngày ngày giặt đồ bằng tay, tao thậm chí còn không bằng cái máy giặt sao? Tao là nô lệ của bọn rác rưởi chúng mày à?”

“Tao không muốn sống nữa! Cùng chết đi!”

Cha cô ta sợ đến mức không biết phải làm gì.

Ông ta gọi cảnh sát, phá cửa vào.

Mọi người đều đứng đó, cố gắng xoa dịu tôi.

Cha cô ta thậm chí còn quỳ xuống, dập đầu cầu xin tôi.

Tôi đột nhiên khựng lại.

Họ là những con người tệ hại.

Nhưng người cha tệ hại đó vẫn yêu cô con gái tệ hại của mình.

Tôi cảm thấy mình thật đáng xấu hổ vì đã có chút ghen tị.

Tôi nghĩ, cha tôi, người tôi đã lâu không gặp, chắc chắn sẽ không bao giờ quỳ lạy ai vì tôi.

Mẹ tôi thì càng không.

Cảnh sát nhân cơ hội tước con dao khỏi tay tôi.

Hừ, tôi vốn dĩ không định giết cô ta.

Mạng sống của tôi quý giá lắm.

Tôi phải sống thật tốt.

Tôi muốn có một cuộc sống tốt đẹp.

14

Vì có cảnh sát ở đó, đôi cha con kia không thể làm gì tôi.

Tôi bị đưa đến đồn cảnh sát.

Một chị cảnh sát xinh đẹp, dịu dàng ngồi giảng giải đủ điều cho tôi.

Chị ấy là người tốt, nhưng chị không biết.

Một đứa trẻ trước cha mẹ mình chẳng có lý lẽ nào để nói cả.

Tôi phối hợp nghe chị nói.

Nhưng trong lòng tôi nghĩ.

Không biết mình sẽ bị đánh đập như thế nào đây.

Có chút tiếc nuối, nếu ở nhà, tôi có thể nhảy lầu ngay lập tức.

Còn ở đây, bị đánh trên đường về, có lẽ sẽ khó chịu hơn nhiều.

Tuy nhiên, tôi không nhận được tin mẹ đến đồn cảnh sát để xử lý tôi.

Thay vào đó, tôi nhận được tin bà đột ngột mắc bệnh bạch cầu cấp tính.

Còn đôi cha con kia thì bỏ trốn ngay khi bệnh được chẩn đoán.

Tôi phải thường xuyên đi lấy máu, trích tế bào gốc từ máu để điều trị cho mẹ.

Những chuyện trước kia dường như chưa từng xảy ra.

Chúng tôi bỗng chốc trở thành “mẹ hiền con thảo”.

Bà nói bà chỉ còn tôi.

Bà nói sau này chỉ còn hai mẹ con nương tựa nhau.

Lần đầu tiên, khi bà nhìn vào mắt tôi, ánh mắt ấy có chút giống cách bà nhìn cô con gái trên danh nghĩa trước đây.

Nhưng tôi lại không cảm thấy hạnh phúc đến vậy.

Chỉ thấy lạc lõng.

Sau một thời gian điều trị, bệnh tình của bà dần ổn định.

Chúng tôi thần kỳ sống hòa hợp suốt mấy năm.

Thậm chí, có những lúc đi làm thêm về nhà, nhìn thấy bà dịu dàng nấu ăn, gọi tên tôi.

Tôi bất giác tự hỏi, liệu một hai năm trước có thật không, hay chỉ là một cơn ác mộng.

Về sau, cha tôi chủ động tìm đến chúng tôi.

Con người, quả thực là dễ thay đổi.

Nghe nói khi tôi còn nhỏ, ông cũng rất yêu thương tôi.

Nhưng sau đó ông lại dành tình yêu đó cho những đứa con khác.

Vì những đứa con ấy, ông đã tước đi chút hy vọng sống sót ít ỏi của tôi và mẹ.

Tôi không cam lòng.

Tôi không muốn ra ngoài làm công việc tay chân nữa.

Tôi đã làm quá đủ rồi.

Tôi đã chịu đủ những ngày tháng làm lao động giá rẻ.

Vậy nên tôi có thể gạt bỏ cái gọi là ngại ngùng ấy, đối mặt với ông ta, phơi bày tất cả, giành lấy những gì thuộc về mình.

Nhờ số tiền đó, bệnh tái phát của mẹ tôi lại có chuyển biến tốt.

Nhưng bà lại nói với tôi:

“Dù sao ông ấy cũng là cha con, cần gì phải làm mọi chuyện khó coi như vậy?”

Lần này, tôi không nhượng bộ bà.

“Nếu thấy khó coi, mẹ đừng dùng số tiền đó để cứu mạng mình nữa!”

Quan hệ giữa tôi và bà dần chuyển sang một hình thức khác.

Mỗi lần bà làm tổn thương, công kích tôi, chỉ cần tôi đáp trả lại sắc bén và điên cuồng hơn, bà sẽ trở thành một người mẹ tạm gọi là bình thường hơn một chút.

Nhưng bây giờ, tôi đã quá mệt mỏi với kiểu sống như vậy.