Tôi chẳng nhận ra, Thẩm Mục đối xử với tôi có vẻ quá mức quan tâm.

 

Rõ ràng tôi là trợ lý, nhưng hầu hết thời gian lại giống như anh ấy đang dỗ dành tôi hơn.

 

Mỗi lần anh cúi xuống giảng giải điều gì đó cho tôi, tim tôi đập loạn xạ.

 

Hơi thở ấm áp của anh chạm vào đỉnh đầu tôi, khiến cả người tôi bất giác cứng đờ.

 

Chuyện này không đúng, bởi cảm giác này y hệt như hồi cấp ba khi tôi đối diện với anh ấy.

 

Tôi không muốn mọi chuyện tiếp diễn theo hướng này, và càng không muốn lặp lại những gì đã xảy ra thời trung học.

 

15

 

Đúng vậy, hồi cấp ba, tôi thích Thẩm Mục.

 

Nhưng lúc đầu tôi rất sợ anh ấy.

 

Có tin đồn rằng Thẩm Mục đánh nhau rất giỏi, nghe nói thậm chí không sợ chết, các nhóm nhỏ quanh khu vực đều ngán anh.

 

Nhưng cũng nhờ anh ấy mà mấy tên côn đồ trường khác hầu như tránh xa học sinh trường tôi.

 

Mọi người đều bảo anh hung dữ, nên khi biết anh là gia sư của tôi, dù vốn là người kiêu ngạo, nhưng tôi lại ngoan ngoãn đến lạ khi đứng trước mặt anh.

 

Khi anh giảng bài cho tôi, ngồi chung một bàn, tôi cách anh ít nhất ba, bốn mét.

 

Lúc đó tôi còn nghĩ sao cái bàn này không to thêm một chút nữa nhỉ.

 

Thẩm Mục tựa cằm lên tay, nói: “Giang Tiểu thư, em ngồi xa vậy thì có nghe rõ không?”

 

Tôi cầm bút lí nhí đáp: “Thầy yên tâm, tai em tốt lắm ạ.”

 

Thẩm Mục lơ đãng nhìn tôi: “Em không phải đang sợ anh đấy chứ?”

 

“Đâu, đâu có! Em… sao lại sợ chứ?”

 

Miệng thì nói vậy, nhưng mắt tôi không dám nhìn anh.

 

Anh cười nhẹ, rồi nói: “Ngồi yên.”

 

Bàn tay lớn của anh kéo cả ghế lẫn tôi lại gần anh.

 

Ánh mắt tôi rơi vào cánh tay của chúng tôi chạm vào nhau, mặt tôi bắt đầu đỏ lên. Gần như vậy có cần thiết không chứ?

 

Nhưng Thẩm Mục dường như không để ý, giọng anh nhẹ nhàng: “Đừng sợ anh, mấy chuyện hồi ở trường đều là tin đồn thôi, anh chưa từng làm.”

 

Tôi cắn bút, chưa từng làm sao? Tôi không tin đâu, tin đồn rõ ràng lắm mà, tôi còn thấy ảnh nữa cơ.

 

Thẩm Mục lật qua bài kiểm tra của tôi: “Hóa được 9 điểm à? Không sao, anh sẽ dạy đến khi em đạt điểm đỗ.”

 

Nghe đến chuyện điểm 9 môn hóa, mặt tôi đỏ bừng như đít khỉ, nhưng thật sự tôi không thích học, cứ lên lớp là buồn ngủ.

 

“Vì sao anh lại dạy em? Nghe bố em nói, anh còn không nhận tiền công.”

 

Tay anh dừng lại khi đang lật bài kiểm tra, nhìn tôi: “Bác Giang đã hỗ trợ anh từ khi anh còn học tiểu học, như một lời cảm ơn, anh sẽ giúp em thi đỗ đại học.”

 

Giọng anh rất nghiêm túc, và trong đôi mắt ấy bỗng sáng lấp lánh.

 

Tôi không thoải mái quay đi, thầm nghĩ, đẹp trai thế này chắc chắn là yêu quái!

 

16

 

Cách Thẩm Mục giảng bài thật sự rất mới mẻ, thú vị hơn giáo viên ở trường không biết bao nhiêu lần, khiến tôi thậm chí không buồn ngủ!

 

Tất nhiên, cũng có thể là do gương mặt đẹp trai của anh ấy, nên tôi hay ngẩn ngơ nhìn anh mà quên mất học hành.

 

Mỗi lần như thế, anh đều gõ nhẹ vào trán tôi, giọng đầy bất lực: “Tỉnh lại, làm thử bài này đi.”

 

Dần dần, tôi cũng không còn sợ anh nữa, thậm chí bắt đầu bị mê mẩn bởi ngoại hình của anh.

 

Thế là, tôi thường vô thức tìm kiếm những tin đồn về anh trên diễn đàn trường.

 

Nghe nói khi Thẩm Mục học lớp 11, con trai của giáo viên chủ nhiệm của anh bị bệnh nặng.

 

Nhưng giáo viên ấy đã ngoài 50 tuổi, không thể lo nổi chi phí phẫu thuật khổng lồ.

 

Vợ ông ấy phải bán cơm nắm trước cổng trường để kiếm tiền chữa bệnh cho con.

 

Quản lý căng tin trường nhỏ nhen, sợ sinh viên không vào ăn trưa, liền bí mật sai người phá hủy quầy hàng của bà cụ.

 

Sau khi mọi người biết chuyện, ai nấy đều phẫn nộ.

 

Ngày hôm sau, Thẩm Mục dẫn người đi phá nát căng tin của trường.

 

Khung cảnh lúc đó rất náo nhiệt, nhiều học sinh tự nguyện tham gia.

 

Hiệu trưởng biết là do Thẩm Mục làm, tức đến phát điên.

 

Nhưng Thẩm Mục học rất giỏi, là học sinh duy nhất lúc đó của trường có cơ hội đỗ vào Đại học Bắc Kinh.

 

Hiệu trưởng vừa yêu vừa hận anh ấy.

 

Khi đọc hết mô tả của chị khóa trên trên diễn đàn, tôi không thể che giấu được sự ngưỡng mộ dành cho Thẩm Mục.

 

Tuổi trẻ mà, ai chẳng một thời nhiệt huyết, dám nghĩ dám làm.

 

Rất dễ để thích một chàng trai tràn đầy sức sống, mạnh mẽ và ngông cuồng như anh.

 

Tình cảm ấy đến nhanh và mạnh mẽ.

 

17

 

Càng ở bên nhau lâu, tôi càng trở nên bạo dạn.

 

Thậm chí tôi còn dám trêu chọc anh ấy khi đang giảng bài.

 

“Thầy Thẩm có bạn gái chưa?”

 

“Chưa.”

 

“Oh~” Tôi cười nhẹ, người tiến lại gần, “Vậy anh trai biết hôn không?”

 

Ánh mắt Thẩm Mục tối lại: “Giang Dao, em gọi anh là gì?”

 

Tôi đưa tay lên vòng quanh cổ anh: “Anh trai mà, em không biết, anh dạy em được không?”

 

Thẩm Mục híp mắt, đột nhiên cười khẽ, hai tay siết lấy eo tôi.

 

Ba mươi phút sau, tôi mềm nhũn cả người, ngồi thở dốc trên ghế.

 

Thẩm Mục nhìn tôi bình thản, giọng đầy trêu chọc: “Giang Dao, gan em chỉ có thế mà còn dám trêu chọc anh? Hôm nay làm thêm một bài kiểm tra nữa.”

 

Tôi bật dậy, giọng đầy uất ức: “Không công bằng, anh dùng việc công trả thù riêng!”

 

Sau lần đó, như thể tôi đã mở ra một thế giới mới.

 

Thỉnh thoảng khi thấy Thẩm Mục có chút mất tự chủ, tôi lại nhìn anh, trêu đùa khi anh căng thẳng đến nỗi gân xanh nổi lên: “Anh trai, bài này em không biết làm, anh giảng cho em đi.”

 

Thẩm Mục nghiến răng: “Giang Dao, em muốn hành hạ anh chết sao.”

 

Vừa nói, anh vừa nhẫn nại giảng giải cách làm bài cho tôi.

 

Giảng xong, anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

 

18

 

Chỉ còn 100 ngày nữa là đến kỳ thi đại học của tôi.

 

Vì có Thẩm Mục, điểm số của tôi tăng vọt một cách chóng mặt.

 

Nhưng thật ra tôi không phải người kiên trì, và Thẩm Mục đã nhận ra sự lười biếng của tôi.

 

Anh ấy an ủi: “Cố gắng thêm chút nữa, lên đại học rồi sẽ thoải mái hơn.”

 

Tôi bĩu môi, anh ấy là sinh viên đại học mà trông cũng chẳng khác gì tôi bây giờ.

 

“Đại học nhàn hơn cấp ba à? Lên đại học rồi có thể làm gì chứ?”

 

Thẩm Mục nhìn tôi, giọng nói đầy hàm ý: “Có thể ngủ với người mà em thích.”

 

Mặt tôi nóng bừng, đỏ ửng lên ngay lập tức, lẳng lặng cầm bút: “Tiếp tục giảng đi, em vẫn còn có thể học.”

 

Vậy là lên đại học có thể yêu đương rồi, đúng không?

 

Có rất nhiều cô gái thích Thẩm Mục, nhưng tôi vẫn luôn nghĩ rằng với Thẩm Mục, tôi là người đặc biệt.

 

Một tháng trước kỳ thi đại học, vào một buổi chiều bình thường, tôi cuối cùng cũng lấy hết can đảm để tỏ tình.

 

Tôi vừa làm bài tập vừa giả vờ vô tình hỏi: “Thẩm Mục.”

 

“Sao thế?”

 

“Em thích anh.”

 

Bỗng chốc, không gian trở nên im lặng.

 

Trái tim tôi đập thình thịch vì hồi hộp, nhưng Thẩm Mục chỉ khẽ “ừm” một tiếng, rồi tiếp tục giảng bài tiếp theo cho tôi.

 

Tôi không chịu thua: “Thẩm Mục, em đang tỏ tình với anh đấy!”

 

Thẩm Mục vẫn giữ vẻ bình thản: “Anh biết.”

 

Giọng anh vẫn đều đều giảng bài, còn tôi thì không dám nhìn anh, nắm chặt cây bút trong tay, cố che đi đôi mắt đã bắt đầu đỏ hoe.

 

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tình cảm của tôi như chẳng đáng một xu trước mặt anh.

 

Có lẽ, trong mắt anh, mối quan hệ giữa chúng tôi chỉ là anh nhận lời nhờ vả của bố tôi, đến để dạy kèm.

 

Nhưng nếu vậy, những gì trước đó là gì chứ?

 

Đồ tồi!

 

19

 

Chiều hôm đó, tôi yên lặng một cách khác thường.

 

Trước khi Thẩm Mục rời đi, anh do dự vài lần, cuối cùng nhẹ nhàng xoa đầu tôi: “Giang Dao, mai gặp nhé.”

 

Tôi không đáp, đóng cửa lại cái rầm. Gặp cái gì mà gặp!

 

Tối hôm đó, tôi nhắn tin cho anh: “Còn một tháng nữa là thi đại học, em muốn tập trung. Anh sẽ ảnh hưởng đến em, nên chúng ta không cần gặp nhau nữa, kết thúc buổi học kèm ở đây.”

 

Ngay lập tức anh gọi lại, nhưng tôi đã chặn số và xóa hết mọi cách liên lạc với anh!

 

Rồi tôi lại ngồi một mình trong đêm, hối hận vì đã chặn nhanh quá.

 

Nhưng kể từ đó, chúng tôi chiến tranh lạnh.

 

Tôi ép bản thân phải tập trung hoàn toàn vào việc học. Với tôi, thể diện còn quan trọng hơn tất cả!

 

Lần cuối tôi nghe thấy giọng anh là vào ngày trước kỳ thi đại học, anh mượn điện thoại của người khác để gọi cho tôi.

 

“Giang Dao.”

 

Vừa nghe thấy giọng anh, nước mắt tôi không thể kìm lại được mà tuôn rơi.

 

Nhưng tôi vẫn cố giữ vẻ cứng cỏi: “Có chuyện gì?”

 

Anh nhẹ nhàng “ừm” một tiếng:

 

“Ngày mai thi đừng lo lắng quá, nhớ mang đủ giấy tờ, gặp câu nào không biết thì đừng hoảng, làm tốt những câu khác là được…”

 

Thẩm Mục bên kia điện thoại lẩm bẩm nói rất nhiều, tôi cắt ngang anh: “Những lời này, giáo viên ở trường đã nói đi nói lại rồi.”

 

Giọng tôi không được tốt cho lắm, nhưng thực ra, bên này tôi đã khóc ướt hết cả mặt.

 

Thẩm Mục im lặng rất lâu, cuối cùng anh nói: “Giang Dao, cố lên nhé, em giỏi lắm, đừng sợ.”

 

Tôi đáp “ừ” một tiếng rồi vội vàng cúp máy.

 

Thật ra tôi không muốn tỏ thái độ như thế, cũng không muốn chỉ đáp “ừ”. Điều tôi thực sự muốn nói là: “Đồ nhát gan, sao anh không nói chúng ta hòa giải đi?”