Hoàng đế lại ngắt lời ông ấy.
“Trẫm chuẩn.”
Ta nhìn Ngụy Thanh, từng chữ một hỏi:
“Tướng quân, người trong lòng của ngài có phải là Mộc Uyển Thất?”
Hắn nói phải.
Ta giả vờ đau lòng, bị tổn thương sâu sắc: “Tướng quân không phải nói nàng chỉ là muội muộn của ngài thôi sao?”
Hắn nói vì Mộc Uyển Thất cứu hắn, bị thương nặng, chuyện vì hắn mà ra, hắn phải chịu trách nhiệm, không thể không cưới, còn hứa với nàng một đời một đôi.
Ta mím môi hỏi:
“Cứu mạng là phải lấy thân báo đáp sao, vậy thì ta lúc nhỏ cũng cứu một cậu bé, chẳng lẽ vì thế ta cũng phải bắt hắn cưới ta sao? Cái gọi là huynh muội, ta thấy ngài và nàng ta vốn dĩ ngay từ đầu không rõ ràng, nên nếu có từ hôn, thì cũng là ta từ ngài!”
Hắn chỉ biết nhỏ giọng nói xin lỗi.
Ta chỉ thấy buồn cười, liền giật cây trâm gỗ trên đầu ném xuống trước mặt hắn, nói với hoàng đế:
“Thần nữ Nguyễn Mịch hôm nay muốn từ hôn với tướng quân Ngụy, mong Hoàng thượng ân chuẩn!”
Hoàng đế nheo mắt nhìn cây trâm gỗ, mặt đầy vẻ chán ghét.
“Ngụy ái khanh dù sao cũng là công thần lớn, trẫm không chỉ muốn thưởng, mà còn muốn trọng thưởng! Lần đầu ban hôn hai khanh đều không hài lòng, trẫm không muốn thấy nhân duyên oán ngẫu, nên quyết định thu hồi thánh chỉ ban hôn. Trẫm sẽ tự ý ra hai đạo thánh chỉ, đạo đầu tiên là trẫm muốn ban hôn cho Ngụy ái khanh và Mộc Uyển Thất cô nương, ngày tháng để Khâm Thiên Giám định, Ngụy ái khanh có hài lòng không?”
Ngụy Thanh nghe xong, liền dập đầu thật mạnh.
“Đa tạ Hoàng thượng!”
“Còn nữa, trẫm vừa nghĩ lời của Nguyễn tiểu thư nói lúc nãy rất hay, cứu mạng là phải lấy thân báo đáp, vừa khéo trẫm mấy ngày qua đã điều tra rõ, thì ra ân nhân cứu mạng của trẫm chính là Nguyễn tiểu thư, nên ngoài những phần thưởng trước đây, đạo thánh chỉ thứ hai, trẫm phong Nguyễn tiểu thư, ân nhân cứu mạng này, làm quý phi!”
Nghe đạo thánh chỉ thứ hai, ta liền ngất xỉu giữa đại điện, đừng lo, ta chỉ bị hạ đường huyết thôi, nhưng trước khi ngất, ta chỉ nghĩ, t từ lúc nào đã thành ân nhân cứu mạng của hoàng đế vậy?
Sau này nghe người khác kể lại, lúc ta ngất xỉu, hoàng đế nói ta là vì quá vui mà ngất, còn phụ thân ta và đám kẻ thù suýt nữa đập vỡ cả đầu cũng không ngăn được hoàng đế đưa ta vào cung làm quý phi.
Tỉnh dậy làm quý phi là trải nghiệm gì?
Chưa kịp vui mừng vì từ hôn với Ngụy Thanh, ta đã bắt đầu buồn cho bản thân.
Ta nghi tên cẩu hoàng đế vì ta biết chuyện Đức phi ngoại tình với đệ đệ ruột của hắn mà cố ý báo thù phong ta làm quý phi.
Cái gọi là ân nhân cứu mạng hoàn toàn là bịa đặt, ngoài kéo tên tiểu tử vẽ bậy ra khỏi đám cháy lúc nhỏ ra, ta đâu cứu ai khác?
Khoan đã… không lẽ tiểu tử đánh nhau với ta trong thư phòng, mũi dãi thò lò chính là hoàng đế sao?
Phụ thân ta đứng cạnh giường, mắt đầy nước nhìn ta.
“Phụ thân~”
Ta yếu ớt gọi, ta đói quá.
“Con gái của ta! Hu hu hu hu~”
Ông ấy khóc lớn.
“Phụ thân… phụ thân, con còn đây mà.”
Ông ấy mắt đỏ hoe trừng ta.
A nương bên cạnh cũng dùng khăn lau nước mắt.
“Hoàng cung là nơi ăn thịt người không nhả xương, con ngốc thế này, vào cung phải làm sao đây?”
Ta nghẹn lời, chẳng lẽ trong mắt hai người bọn họ, ta chỉ là đứa ngốc không có chút tâm cơ nào sao?
Phụ thân ta đột nhiên xắn tay áo, giận dữ nói:
“Không được! Dù có phải mất mạng, ta cũng phải đòi hoàng thượng thu hồi thánh chỉ!”
Ta nhìn vết bầm trên trán ông ấy, im lặng, mấy năm nay phụ thân ta tồn tại trong triều đình không dễ dàng gì, các quan ở Lại bộ luôn gây khó dễ cho ông ấy, ta nhìn ông, tóc đã bạc một nửa.
Ta nắm tay áo phụ thân, bụng lại kêu lên.
“Phụ thân… làm quý phi cũng không tệ, ít nhất ăn ngon uống sướng. Việc này ta bàn sau, giờ người có thể cho con một đĩa thịt kho tàu được không?”
Ta giả bệnh ở nhà mấy ngày, gần đến hôm vào cung, lòng ta ngày càng bình tĩnh.
A nương thương ta, khuyên ta mấy ngày này nên tranh thủ ra ngoài chơi, vào cung rồi sẽ không được tự do nữa.
Ta thấy cũng đúng, bèn kéo Tiểu Cúc đến Đông Thị.
Trên đường, ta thấy trên quầy hàng xa xa có chiếc vòng ngọc đẹp, đang trả giá với chủ quán, đột nhiên nghe giọng quen thuộc bên cạnh: “A Thanh, vòng này đẹp quá, ta muốn cái này, chủ quán, vòng này bao nhiêu?”
Chủ quán cười đầy nếp nhăn: “Đây là phu nhân à? Ôi mắt nhìn thật tốt, vòng này…”
Ta ngắt lời chủ quán, nhìn vòng ngọc trong tay Mộc Uyển Thất, nói: “Chủ quán, cái này ta xem trước, mua đồ phải có trước có sau chứ?”
Mộc Uyển Thất không muốn nhưng đành đặt vòng lại, nhìn Ngụy Thanh: “Là Nguyễn tiểu thư à, nếu tiểu thư thích, thì ta nhường cho.”
Ngụy Thanh ngẩng đầu, thấy ta, ngượng ngùng ho khẽ:” Nguyễn tiểu thư, nàng cái gì cũng không thiếu, hà cớ sao còn muốn giành đồ của Thất Thất?”
Bên cạnh một bà lão nói: “Đây không phải tướng quân Ngụy và quân sư Mộc sao? Ôi, hắn hùng của chúng ta~” rồi nhìn ta đầy khinh bỉ, “Giành đồ của quân sư Mộc, thật không biết xấu hổ.”
Bà lão nói to, mọi người nghe xong liền phụ họa, nhìn ta đầy khinh bỉ.
Tiểu Cúc bên cạnh lên tiếng bảo vệ ta: “Ta khinh! Rõ ràng là tiểu thư nhà ta xem trước, sao lại nói chúng ta giành?”
Chủ quán thấy tình hình không ổn, cũng thừa cơ nói: “Ôi, cô nương, đừng giành với quân sư Mộc, ta còn vòng khác, nếu cô thích, ta tặng không cũng được?”
Ta nghe thấy tiếng thì thầm của mọi người, biết rằng lòng dân giờ đây đều hướng về Ngụy Thanh và những người chiến thắng, ở đây tranh cãi với họ chẳng ích gì, đành mỉm cười nhẹ: “Tướng quân Ngụy giờ đây trong lòng dân chúng danh vọng còn cao hơn cả hoàng thượng, tướng quân Ngụy thật là lợi hại, đã vậy quân sư Mộc nhìn trúng chiếc vòng này, dù ta đến trước cũng không nên cướp đồ vật yêu thích của người khác, vậy thì đành chia tay tại đây thôi.”
Ta kéo Tiểu Cúc đang chửi bới rời đi, hôm nay ra đường không xem lịch, gặp phải hai kẻ xui xẻo này, nghe Tiểu Cúc tức giận bên cạnh, ta cũng chẳng còn tâm trạng đi dạo, tiện đường đi đến Hồng Vận Lâu ăn thịt kho tàu.
Vừa bước vào cửa, không may lại gặp Ngụy Thanh và Mộc Uyển Thất đang ăn ở đó.
Ngụy Thanh ân cần lau miệng cho nàng, ta đứng bên tặc lưỡi.
“Tiểu thư, hay là đổi chỗ khác?” Tiểu Cúc cẩn thận nhìn ta.
Ta lắc đầu, trong lòng chỉ thấy xui xẻo, sao ta phải nhường nhịn? Ngụy Thanh lúc này nhìn thấy ta, mặt bắt đầu căng thẳng, lau miệng cho Mộc Uyển Thất mà lòng dạ rối bời.
Ta giả vờ không nhìn thấy hắn, chọn một góc ngồi xuống.
Một lát sau, Mộc Uyển Thất thì thầm vài câu với Ngụy Thanh, Ngụy Thanh đứng dậy rời đi, trước khi ra ngoài còn nhìn ta một cái.
Ta lười để ý, một mình ăn mấy món nhỏ, ai ngờ Mộc Uyển Thất lại chậm rãi bước tới.
“Nguyễn tiểu thư, lâu rồi không gặp.”
Ta chẳng buồn ngẩng đầu: “Xin hỏi ngươi là ai?”
Mộc Uyển Thất cười lớn, như thể động vào vết thương, lại ho khan hai tiếng: “Nguyễn tiểu thư thật là người nhiều việc nên nhanh quên, vậy để ta xin được giới thiệu lại, ta là Mộc Uyển Thất.”
Ta ăn miếng thịt kho tàu, không muốn để ý đến nàng.
Mộc Uyển Thất lại lảm nhảm bên cạnh: “Nguyễn tiểu thư giận ta cũng phải, ta không bằng tiểu thư, từ nhỏ ta đã sống ở trong làng, cha ta trọng nam khinh nữ, thường đánh ta vì đệ đệ vô dụng. Sau đó làng bị nạn đói, nhà nhà đói khát, cha ta đành bán ta cho ông già bảy mươi làm thiếp để lấy lương thực, khi đó ta mới mười tuổi, không muốn bị lão già làm nhục, đành đầu độc lão rồi trốn ra nghĩa địa.
Định rằng sẽ tự tử, nhưng cơ duyên gặp được Ngụy Thanh. Ngụy Thanh như thần tiên xuất hiện, cứu ta, dạy ta đọc viết, bao nhiêu năm qua, để có thể đứng bên cạnh hắn, ta đã bao đêm thắp đèn học sách binh thư. Ta tưởng cuối cùng có thể lấy hắn, ai ngờ Nguyễn tiểu thư lại xuất hiện.Nguyễn tiểu thư, nàng đã có tất cả, muốn người tài giỏi nào chẳng được, sao lại phải bám lấy Ngụy Thanh?”
Ta mặt mày khó chịu, não của người này không bị làm sao chứ? Làm quân sư là đi cửa sau à?
“Ngươi nhìn thấy ta bám lấy Ngụy Thanh khi nào?”
Mộc Uyển Thất cười lạnh: “Ta và A Thanh lâu ngày không ra khỏi phủ, ta bệnh nặng mới khỏi, A Thanh muốn đưa ta đi dạo, nhưng đi đâu cũng gặp Nguyễn tiểu thư, trên đời lại có chuyện trùng hợp thế sao?”
Ta ngước mắt: “Về soi gương đi, ai cho các ngươi tự tin thế? Không phải ai cũng giống ngươi đeo bám tên Ngụy Thanh kia đâu, mặt dày quá!”
Mộc Uyển Thất không tin, ta không muốn giải thích với loại phụ nữ yêu đương là mất não. Tiểu Cúc càng ghét hơn, đẩy Mộc Uyển Thất, chẳng dùng sức, mà thấy Mộc Uyển Thất như bị thần nhập, đột nhiên ngồi phịch xuống, bóp chặt ngực, máu loang dần trên áo.
“Nguyễn tiểu thư , A Thanh chỉ coi ta là muội muội, ngươi đừng tức giận, nếu người đánh ta một cái mà người có thể hả giận thì cũng đáng.”
Ngụy Thanh ở cửa thấy vậy vội ném bánh xuống, chạy tới: “Thất Thất! Sao vậy?”
Hắn lập tức tát Tiểu Cúc, rồi giận dữ với ta: “Nguyễn Mịch, không ngờ ngươi ác độc thế, may mà Thất Thất hiền lành, đang dưỡng thương còn khuyên ta không nên từ hôn, ta còn áy náy với ngươi, ngươi lại đối xử với nàng thế, thật đáng ghê tởm!”
Ta thấy Tiểu Cúc chảy máu miệng, không nhịn được tức giận, tát Ngụy Thanh: “Ngươi là cái thá gì, dám đánh người của ta?”
Khi Ngụy Thanh còn ngẩn ngơ, ta kéo Mộc Uyển Thất khỏi lòng hắn, tát nàng một cái, “Ngươi là cái thá gì? Ở đây bày mưu tính kế ta?”
Hôm đó ta đánh hai người họ xong, nghe nói ngoài kia đồn đại lung tung cả lên.
Nói ta là con gái thừa tướng yêu Ngụy tướng quân, ghen tị tình yêu đẹp của Ngụy tướng quân và Mộc quân sư, nên gây khó dễ cho hai bọn họ.