Năm thứ hai sau khi được đón về nhà họ Lục, tôi vẫn chỉ là Nhị tiểu thư không được ai xem trọng.
Nông cạn, ngu ngốc, xấu xí, lại ôm lòng đố kỵ với người chị song sinh bị bắt cóc nhiều năm giống mình.
Không có chuyện ai là con ruột, ai là giả mạo. Tôi và Lục Dụ Ninh cùng chung huyết thống. Cô ấy là con ruột, tôi cũng vậy.
Nhưng cô ấy được cha mẹ nuôi nâng như trân bảo, được cha mẹ ruột vì áy náy mà yêu thương gấp bội, được em trai kính trọng.
Chỉ có tôi, vận xui đeo bám, đánh cược cả mạng để trốn khỏi núi sâu, cuối cùng lại bước vào một mái nhà xa lạ, chẳng chút phù hợp với mình.
Đây vốn không phải nơi tôi thuộc về.
Về sau, nhà họ Lục bớt đi một đứa con gái khiến họ mất mặt.
Thế gian lại có thêm một người kế thừa di sản thêu thùa truyền thống – nghệ nhân thêu Tô Châu.
1
“Lục Khiêm Nguyệt, hôm nay là lễ đính hôn của chị gái, chị có thể đừng mang gương mặt đó ra ngoài làm mất mặt được không?”
Chàng trai trẻ có dáng người cao gầy, sắc mặt đầy khó chịu: “Bên ngoài đều là người có máu mặt, chị mà ra ngoài với bộ dạng đó, người ta sẽ nhìn chị ra sao? Sẽ đánh giá nhà họ Lục thế nào?”
Thái độ của Lục Hạc Quân chẳng thể gọi là tôn trọng, thậm chí còn tệ hơn cả với người giúp việc trong nhà.
Dường như cậu ta đã quên mất, tôi cũng là chị ruột của cậu ta.
Là người chị ruột giống hệt Lục Dụ Ninh, từng bất hạnh bị bắt cóc lúc ba tuổi.
Ký ức trước năm ba tuổi mơ hồ đến mức chẳng thể gợi lại được điều gì.
Trước khi trở về, tôi hoàn toàn không biết mình sinh ra trong gia đình như thế nào.
Ngay cả ngày được đưa về, khi bước chân vào căn biệt thự xa hoa này, tôi vẫn cảm thấy tất cả chỉ là một giấc mơ.
Một giấc mơ hoang đường đến cực điểm.
Tôi và Lục Dụ Ninh là chị em song sinh, lẽ ra chúng tôi phải giống nhau như đúc.
Nhưng số phận hoàn toàn khác biệt đã khiến mọi thứ thay đổi.
Nghe nói năm đó, kẻ thù trên thương trường của nhà họ Lục đã thuê người bắt cóc tôi và Lục Dụ Ninh, rồi đòi một khoản tiền chuộc trên trời.
Một con số mà nhà họ Lục miễn cưỡng có thể gom góp, nhưng sẽ bị tổn thương nghiêm trọng về tài chính.
Trong lúc chuẩn bị tiền chuộc, nhà họ Lục đã lựa chọn báo cảnh sát.
Đám buôn người nghe phong thanh liền quyết định liều lĩnh một lần cho xong, đem cả tôi và Lục Dụ Ninh bán đi.
Từ đó biệt vô âm tín.
Khi biết tin, phu nhân nhà họ Lục – cũng là mẹ ruột tôi, bà Thái Văn Đình – lập tức ngất lịm.
Lúc đó, Lục Hạc Quân còn đang trong bụng mẹ.
Cậu ta nhỏ hơn tôi và Lục Dụ Ninh bốn tuổi.
Tuy đều bị bắt cóc bán đi, nhưng số phận của tôi và Lục Dụ Ninh lại hoàn toàn khác biệt.
Cô ấy được bán cho một cặp vợ chồng trung niên không thể sinh con, gia cảnh khá giả.
Được nuôi dưỡng cẩn thận, cầm kỳ thi họa đều thông thạo, thành tích học tập xuất sắc, cuối cùng thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng.
Lục Dụ Ninh được nhận về sau khi tốt nghiệp cấp ba.
Cha mẹ nuôi của cô lần lượt qua đời khi cô còn học trung học, đến năm 18 tuổi, Lục Dụ Ninh thừa kế toàn bộ tài sản mà họ để lại.
Không lâu sau đó, cô được nhà họ Lục tìm thấy và đón trở về mái nhà giàu sang quyền quý này.
Còn tôi, bị bán vào một vùng núi sâu, trở thành con dâu mua về từ bé cho một nhà nông để cưới cho con trai họ.
Từ nhỏ đã phải chịu đựng đòn roi, bị chửi mắng là chuyện thường ngày, cái đói cái rét là điều không thể tránh khỏi.
Giọng của Lục Hạc Quân vẫn vang lên, đầy sự chán ghét:
“Rõ ràng vết sẹo đó có thể xóa, là chị không chịu xóa thôi. Không phải để nhắc nhở ba mẹ rằng họ đã có lỗi với chị sao?”
“Chị và chị Dụ Ninh đều bị bắt cóc, đâu phải ba mẹ mong muốn chuyện đó xảy ra? Cùng bị thất lạc nhiều năm như vậy, tại sao chị lại thua kém người ta đến thế?”
Đúng vậy, thua kém đến thế cơ mà.
Người càng thân cận, lại càng biết phải đâm dao vào đâu cho đau nhất.
2
Năm tôi mười sáu tuổi, trong thôn có một gã đàn ông độc thân ngoài bốn mươi nhắm trúng tôi.
Hắn lấy gần hết số tiền tích cóp được, bàn bạc với người nuôi dưỡng tôi, muốn mua tôi về làm vợ.
Vì thế, tôi nghiến răng nhặt lấy một hòn đá sắc nhọn, tự rạch một đường thật sâu trên mặt.
Vết thương ấy sau khi lành lại, để lại một vết sẹo kinh hoàng.
Nhưng chính nó đã giúp tôi tránh khỏi biết bao ánh mắt nhơ bẩn, đầy dục vọng.
Chỉ khi nó còn đó, tôi mới có thể cảm thấy an toàn.
Người nhà họ Lục không hiểu điều đó.
Có lẽ vì trước mắt họ đã có một viên ngọc sáng như Lục Dụ Ninh, nên khi tìm lại tôi, họ đã từng nuôi hy vọng.
Hy vọng đứa con gái thứ hai sau ngần ấy năm thất lạc cũng sẽ xuất sắc như con gái cả.
Nhưng sự thật thì luôn trái lòng người.
Họ chỉ tìm lại được một Lục Khiêm Nguyệt – gương mặt đầy sẹo, kiến thức hạn hẹp, không giống chút nào với mong đợi của họ.
3
“Đừng tưởng tôi không biết, cái gì chị cũng muốn giành với chị ấy, ngay cả bạn trai của chị ấy chị cũng mơ ước.”
“Chị đúng là không biết xấu hổ, nhà họ Lục làm sao lại có người như chị được?”
“Chị đã soi gương chưa? Anh Hạ làm sao có thể thích một người như chị chứ?”
Lời của Lục Hạc Quân chẳng khác gì từng nhát dao đâm vào tim.
Trong nhà, cậu ta là người ghét tôi nhất, luôn cảm thấy tôi làm mất mặt gia đình. Nhưng với Lục Dụ Ninh thì lại rất thân thiết.
Nói xong những lời ấy, cậu ta quay người bỏ đi.
Còn tôi cũng không tham dự lễ đính hôn của Lục Dụ Ninh.
Tôi và cô ấy chỉ mới tiếp xúc được hai năm ngắn ngủi, cho dù có chung một dòng máu, cũng rất khó để thân thiết như những chị em bình thường.
Đúng như lời Lục Hạc Quân, tôi đố kỵ với cô ấy.
Chúng tôi cùng sinh ra một ngày, nhưng số phận lại rẽ theo hai hướng đối lập.
Lục Dụ Ninh không phải người xấu, chỉ là cô ấy khéo léo ích kỷ một cách vừa đủ.
Lục Hạc Quân nghĩ tôi muốn tranh giành đàn ông với cô ấy. Nhưng không ai lại đi thích một người từng nhiều lần sỉ nhục mình cả.
Tôi chỉ là hơi hối hận—hối hận vì đã cấp cứu cho Hạ Húc ở cổng nhà họ Lục hai năm trước, là tôi gọi xe cứu thương cho anh ta.
Tôi không mong anh ta báo đáp ơn cứu mạng, nhưng cũng đừng trở mặt quên ơn.
Tôi có thể chấp nhận việc anh ta nhận nhầm Lục Dụ Ninh là ân nhân, cũng có thể chấp nhận việc cô ấy im lặng mặc cho anh ta hiểu lầm.
Nhưng tôi không thể chịu đựng nổi—khi những người ruột thịt máu mủ, trong ngày lễ đính hôn của Lục Dụ Ninh, lại ăn mặc lộng lẫy vui vẻ dự tiệc, còn tôi thì bị yêu cầu phải như con chuột nơi cống rãnh, không được ló mặt ra ngoài.
Tôi nhìn chiếc vali đã thu dọn xong, điện thoại hiện lên một dòng thông báo: Hãy sắp xếp hành trình một cách hợp lý.
Đã đến lúc lên đường rồi.
Ba tiếng sau, máy bay hạ cánh, tôi đặt chân đến một thành phố mới.
Trong sân bay đông nghẹt người, bất chợt có ai đó gọi tên tôi:
“Lục Khiêm Nguyệt!”
Tôi quay đầu theo tiếng gọi, liền nhìn thấy một tấm băng-rôn đỏ rực cực kỳ bắt mắt:
[Nhiệt liệt chào đón cô Lục Khiêm Nguyệt thoát khỏi bể khổ, đón chào cuộc đời mới!]
Chữ không nhiều, nhưng băng-rôn thì to, chữ cũng to, ai đi ngang qua cũng phải liếc nhìn vài lần.
Người cầm băng-rôn là hai cô gái trẻ, tươi cười rạng rỡ, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người đi đường hay những chiếc điện thoại đang giơ lên chụp ảnh.
Đế giày tôi như bị dính chặt vào sàn sân bay, không tài nào nhúc nhích nổi.
Đột nhiên tôi cảm thấy… hôm nay chắc không phải là ngày thích hợp để ra ngoài.
Đã rất lâu rồi tôi mới lại cảm nhận rõ ràng đến thế cái cảm giác muốn độn thổ vì xấu hổ.
Cảm giác này khác với những lần bị làm nhục ở nhà họ Lục—nó thực, nóng ran, như muốn đốt cháy khuôn mặt đang được che dưới lớp khẩu trang của tôi.
Hai cô gái cầm băng-rôn đã nhìn thấy tôi, hớn hở chạy đến.
Tôi muốn trốn, nhưng chẳng thoát được.
“Nguyệt Nguyệt, cuối cùng cậu cũng đến rồi!”
“Nhìn đi, đây là nghi lễ chào đón mà bọn tớ đặc biệt chuẩn bị cho cậu đó, thích không?”
Tôi yếu ớt nói:
“Làm ơn… thu cái băng-rôn đó lại được không?”
“Không được! Trước tiên phải chụp ảnh kỷ niệm đã!”