Tôi nghe giọng nói cố tỏ ra nhẹ nhàng bên kia điện thoại, lòng càng thêm nặng nề. Tô Mặc cũng đang thiếu tiền, mất đi một bộ phim tức là mất đi rất nhiều thu nhập.
Châu Tư Niên, tại sao anh ta nhất định phải làm vậy chứ? Anh muốn trả thù tôi, tôi hoàn toàn chấp nhận, nhưng tại sao lại liên lụy đến người khác? Càng nghĩ, tôi càng thấy tức giận.
Lửa giận tích tụ đến ngày họp mặt, tôi kéo Châu Tư Niên vào một căn phòng trống. Anh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn phối hợp bước theo tôi.
Cửa vừa đóng, Châu Tư Niên đã lên giọng ngạo mạn:
“Không cần cảm ơn tôi đâu, với cô là chuyện khó như lên trời, nhưng với tôi chỉ là một lời nói.”
Anh cười khẩy, khóe môi hơi nhếch lên: “Nếu cô thực sự muốn cảm ơn tôi, hãy mời tôi một bữa ăn đi. Không cần nhà hàng đắt tiền, đến nhà cô là được rồi.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, từng từ một:
“Tại sao anh lại đổi vai của Tô Mặc? Tại sao anh lại để người khác thay anh ấy?”
“Anh biết anh ấy đã phải nỗ lực thế nào để có được thành công như ngày hôm nay không? Tại sao anh chỉ nói một câu là muốn hủy hoại tương lai của người ta?”
Anh sững sờ tại chỗ, nụ cười trên môi cũng tắt đi:
“Vậy nên, cô tìm tôi không phải để cảm ơn, mà là vì một người đàn ông khác, để chất vấn tôi, đúng không?”
Nghe anh lảng tránh câu hỏi, sự điềm tĩnh mà tôi dặn lòng trước đó lập tức tan biến:
“Phải, là vì anh ấy. Chỉ vì hôm đó anh ấy định uống rượu thay tôi mà khiến anh không vui, mà anh lại vì chút ích kỷ đó mà biến tương lai của người khác thành quân cờ trong tay mình!”
Gương mặt bình tĩnh của Châu Tư Niên vụt biến mất, giọng anh dần trở nên đầy căm hận:
“Đúng, tôi chính là con người như vậy. Châu Tư Niên mà cô từng biết đã sớm bị cô bỏ rơi rồi.”
“Nếu cô quan tâm anh ta đến thế, không bằng…” Anh bước đến gần, giọng trầm thấp và châm biếm: “Cô ngủ với tôi một đêm, tôi sẽ cân nhắc trả vai diễn lại cho anh ta, thế nào?”
Vừa dứt lời, đôi mắt tôi trợn trừng kinh hãi. Ngay sau đó, một tiếng bạt tai vang dội khắp căn phòng, Châu Tư Niên bị tát mạnh đến nghiêng mặt, đứng yên không nhúc nhích.
“Anh thật khiến tôi ghê tởm.”
Tôi quay người rời khỏi căn phòng, để lại anh một mình trong đó.
9
Tôi cố gắng kìm nén hơi thở, không phân rõ được cơn tức giận bây giờ nhiều hơn là vì Tô Mặc, hay vì lời nói của Châu Tư Niên.
Trong ký ức của tôi, hình ảnh chàng trai đơn thuần và trong trẻo ấy đã bị thời gian nhấn chìm từ lâu.
Khi gặp Tô Mặc, ngọn lửa giận trong tôi đột ngột ngưng lại. Tôi sững người nhìn anh:
“Sao anh lại ở đây?”
Tô Mặc cũng hơi bối rối:
“Hôm qua tôi nhận được điện thoại, nói là bộ phim này chọn tôi làm nam chính.”
“Chọn tôi làm nam chính”… Mấy chữ ấy cứ vang lên bên tai tôi. Tôi nắm chặt tay đạo diễn Vương An, hỏi ông với niềm hy vọng:
“Đạo diễn, Tô Mặc là ông chọn làm nam chính sao?”
Vương An ngạc nhiên nhìn tôi:
“Châu Tư Niên không nói với cô sao? Tô Mặc là anh ta đề cử với tôi đấy. Cô biết không, đây là lần đầu tiên anh ta nhờ tôi giúp một chuyện. Hai người vừa ở trong đó không phải bàn về chuyện này à?”
“Anh ta nói cái tên Hoàng Bình đó chẳng ra gì, bảo tôi chiếu cố bạn của cô. Anh ta đâu rồi?”
Hoàng Bình là vị đạo diễn đầu tiên khiến tôi trải nghiệm sự đen tối của các quy tắc ngầm.
Chốc lát tôi không nghe rõ được âm thanh xung quanh. Một cơn ù tai bất ngờ bao trùm, như thể tôi bị nhốt trong một cái hộp thủy tinh chân không, đến hít thở cũng khó khăn.
Mãi cho đến khi có người hớt hải xông vào:
“Đạo diễn Vương, tổng giám đốc Châu đi rồi, hình như bị ai tát, trên mặt vẫn in rõ vết tay.”
Vương An đột ngột đứng dậy:
“Cậu nói gì? Bị đánh? Sao không giữ anh ta lại?”
Người nọ than thở:
“Tôi nào dám chứ? Anh ta mặt mày đen như than, tôi còn không dám nói gì.”
Vương An bước mấy bước về phía trước, rồi đột nhiên khựng lại, nhìn tôi như nhìn sinh vật lạ:
“Chẳng lẽ là cô đánh?”
Tôi siết chặt bàn tay đang nóng rát, lòng rối bời.
Không trả lời câu hỏi của Vương An, tôi chỉ khẽ chào rồi hốt hoảng chạy ra ngoài.
Ngoài phố đông người qua lại, chẳng thấy bóng dáng Châu Tư Niên đâu.
10
Tôi sững sờ nhìn màn hình điện thoại, hàng loạt cuộc gọi không được kết nối. Mắt cay xè, tôi chớp chớp mắt, dựa vào ghế sofa rồi từ từ trượt xuống.
Sau hôm ấy, Châu Tư Niên chưa từng xuất hiện lại, và tôi cũng không bao giờ gọi được cho anh.
Tuy vậy, anh đã đầu tư rất nhiều tiền vào bộ phim Thanh Bình Xuyên. Điều này tôi đoán ra được từ vẻ mặt ngày nào cũng cười toe toét không ngậm miệng nổi của Vương An.
Ngày đó, Vương An mỉm cười bước đến:
“Tiểu Giang à, cô giỏi thật đấy, tôi chưa từng thấy ai đánh Châu Tư Niên mà vẫn nguyên vẹn rời đi. Còn anh ta thì cứ ném tiền vào đoàn phim tôi không tiếc mạng sống, cô đúng là cao tay.”
Ông giơ ngón tay cái rồi quay người bước đi.
Tô Mặc tiến lại gần, giọng có phần buồn bã:
“Diệu Diệu, hôm đó là vì tôi sao?”
Tôi cúi đầu lật kịch bản, tay khựng lại một chút:
“Không, không liên quan đến anh.”
Dù sao thì là tôi không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, chẳng thể trách Tô Mặc.
Tôi cúi đầu tiếp tục xem kịch bản, không muốn nói gì thêm, điều đó gần như đã viết rõ trên mặt.
Chị Hoa hớt hải chạy tới, làm tôi giật cả mình. Chị vung vẩy chiếc điện thoại, vừa nhảy cẫng vừa nói:
“Diệu Diệu, xem này! Bộ phim của Hoàng Bình không quay được nữa rồi, chẳng còn ai đầu tư cả.”
Tôi hơi ngơ ngác:
“Châu Tư Niên đâu? Không phải anh ta định đầu tư sao?”
“Đầu tư gì mà đầu tư, anh ta là người đầu tiên rút vốn, còn tuyên bố rằng ai đầu tư vào bộ phim này tức là chống lại anh ta.”
“Bây giờ bộ phim đó phá sản rồi, không chỉ vậy, Hoàng Bình còn dính phải kiện tụng, người ta nói anh ta lợi dụng chức quyền để làm chuyện mờ ám. Giờ thì bị triệu tập để điều tra, ngay cả An Nhạc cũng không thoát.”
Tôi ngẩn người trong giây lát, cầm điện thoại lên xem kỹ. Trên Weibo, mọi người đã tranh cãi kịch liệt.
Những video cũ của An Nhạc bị đào lại, và những người từng bị cô ấy cướp vai diễn cũng lần lượt lên tiếng.
“Không ngờ, tự xưng là đóa sen trắng thuần khiết, cuối cùng cũng chỉ là kẻ dựa vào quy tắc ngầm mà leo lên.”
“Đúng thế, giả vờ cái gì chứ?”
Một số fan vẫn bênh vực cô ấy:
“Không có chứng cứ thì đừng vu khống được không?”
“Các người có nhìn thấy tận mắt đâu, đừng bịa chuyện.”
Nhưng lại bị những người khác đáp trả:
“Video tung ra rõ ràng vậy mà còn không tin, cứng mồm thật.”
“Mù à? Chị nhà các người còn không dám xuất hiện, các người ở đây nhảy nhót cái gì?”
Tôi đưa điện thoại cho chị Hoa, nhận ra rằng việc Châu Tư Niên đẩy tôi ra khỏi đoàn phim có thể là để ngăn tôi dính líu đến vụ bê bối của Hoàng Bình.
Tôi tự trách mình. Châu Tư Niên đáng ra phải trả thù tôi. Tôi đã nhẫn tâm từ bỏ anh, anh đáng ra phải trả thù tôi. Nhưng tại sao…
Tôi bóp trán, cố gắng làm dịu cơn đau đầu do cảm xúc quá khích.
Đột nhiên, tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cạnh Vương An. Không kịp nghĩ nhiều, tôi bật dậy chạy tới.
Vương An giật nảy mình, nhìn tôi rồi lại nhìn Châu Tư Niên:
“Chuyện gì đây?”
Châu Tư Niên không buồn nhìn tôi, định đứng dậy rời đi. Tôi vội chặn anh lại:
“Đừng đi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Anh mỉa mai:
“Không đi, để cô lại cho tôi thêm một cái tát à?”
Tôi nín thở, những cảm giác hối hận len lỏi trong lòng:
“Không phải, xin lỗi, tôi chỉ muốn cảm ơn anh.”
Ánh mắt Châu Tư Niên thoáng hiện lên vẻ lạnh lùng mơ hồ:
“Tôi không gánh nổi lời cảm ơn của cô.”
Tôi lắc đầu:
“Không phải, là tôi không hiểu rõ mọi chuyện, thật sự xin lỗi.”
Anh quan sát tôi một hồi:
“Còn gì nữa?”
Tôi ngẫm nghĩ, rồi thật thà lắc đầu:
“Hết rồi.”
Không biết lại làm gì khiến anh khó chịu, chỉ nghe anh hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.
11
Ngày đoàn phim đóng máy, tôi vừa định tới tiệc bế mạc thì bị một người chặn lại:
“Cô Giang, phu nhân muốn gặp cô.”
Trước mặt tôi là một vệ sĩ cao lớn. Tôi rất biết điều, ngoan ngoãn đi theo.
Trong quán cà phê, chỉ có một người phụ nữ ăn mặc tinh tế ngồi đó. Khi nhìn thấy bà, cảm xúc trong tôi dâng trào không thể kiềm chế được.
Tôi bước thẳng tới ngồi xuống, bà ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Tôi hiểu, bà đang thắc mắc tại sao tôi lại điềm tĩnh như vậy.
Trong lòng tôi nở một nụ cười lạnh lẽo:
“Phu nhân họ Châu, bà muốn nói gì đây?”
Bà nhấp một ngụm cà phê, không nói gì. Tôi cũng giữ im lặng.
Ba năm trước, cũng chính người này bất ngờ tìm tôi, cao ngạo quăng cho tôi một xấp tiền:
“Cô Giang, tôi đã điều tra rồi. Số tiền này gấp ba lần số cô đã tiêu tốn của A Niên.”
Đó là nhà hàng tốt nhất trong khu vực, tôi chưa từng vào ăn, chỉ thỉnh thoảng đi ngang qua rồi liếc mắt nhìn.
Thế nhưng bà ta lại tỏ ra ghê tởm đến mức không muốn ngồi, đẩy ghế ra thật xa như thể chạm vào sẽ làm bà ta lấm bẩn.
“Nhận tiền này và rời xa A Niên mãi mãi.”
Tôi nhìn xấp tiền bị ném lộn xộn trên bàn, ngơ ngác hỏi:
“Bà là ai?”
Bà nhíu mày:
“Tôi là mẹ của Châu Tư Niên.”
Tôi vội vàng đứng dậy, rụt rè chào:
“Chào bà… Tôi chưa từng nghe Châu Tư Niên nhắc đến bà, xin lỗi vì sự đường đột.”
Khi đó, tôi và Châu Tư Niên đang say đắm trong tình yêu. Cảm giác bỗng dưng phải gặp phụ huynh khiến tôi bồn chồn lo lắng. Tôi cúi đầu nhìn lại quần áo mình có phù hợp không, và bỏ lỡ ánh mắt khinh miệt thoáng qua của bà ta.
Khi cơn hồi hộp lắng xuống, tôi mới nhận ra mình vừa nghe thấy điều gì.
Tôi lắp bắp hỏi:
“Bà muốn tôi rời xa Châu Tư Niên sao?”
Ánh mắt bà ta đầy vẻ khinh miệt không giấu diếm:
“Phải, gia đình nhà họ Châu tôi là gia đình thế nào? Cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi, cô nghĩ mình xứng à?”
Tôi nhỏ giọng phản bác:
“Cháu có bà nội mà.”
Bà ta nói:
“Bà nội? Ý cô là người đã nhặt cô về nuôi khi cô còn bé đó hả? Không có quan hệ máu mủ, tính là người thân sao?”
Tôi siết chặt nắm tay, không biết cãi lại ra sao, chỉ khẽ lẩm bẩm:
“Châu Tư Niên cũng là người được bà nội cháu nhặt về nuôi cho đến tận bây giờ mà.”
Châu Tư Niên là người tôi nhặt về trong một đêm mùa đông, dù nói là “nhặt” cũng không hoàn toàn đúng, bởi năm ấy, cậu ấy đã mười ba tuổi rồi.