Tôi nức nở, “tố cáo” với anh ta:
“Người này vừa nói với em… rằng anh chỉ đang chơi đùa, không hề nghiêm túc.”
“Đợi đến khi chán, anh sẽ lập tức đá em đi.”
Nhìn thấy sắc mặt Thẩm Yến càng ngày càng đáng sợ, tôi ngậm môi, lại thêm dầu vào lửa:
“Anh ta còn nói… nếu em có khó khăn gì, anh ta có thể giúp em.
“Nhưng điều kiện là… em phải… phải nhận anh ta làm anh trai.”
Tôi chớp mắt, rưng rưng nhìn Thẩm Yến.
“Thẩm Yến, anh sẽ không bỏ rơi em, đúng không?”
Vừa nói, tôi vừa lén liếc nhìn Tạ An Lan.
Khi thấy nắm đấm đang siết chặt của anh ta, tôi lập tức dời mắt.
Trong lòng lặng lẽ thắp một nén nhang cho anh trai mình.
Dù sao…
Tôi cũng chỉ đang cố giữ kín thân phận, tiện thể chôn anh trai một chút mà thôi.
Vì hạnh phúc nửa đời sau của em gái anh, hãy an nghỉ đi, Tạ An Lan.
8
Thẩm Yến nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
Anh ta lướt qua khuôn mặt tôi trong chốc lát, sau đó đưa tay, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt bên má tôi.
Giọng nói trầm thấp, từng chữ từng chữ chậm rãi vang lên:
“Ừm, không chia tay.”
“Chiêu Chiêu, chỉ cần em không nhắc đến, chúng ta sẽ không chia tay.”
Tôi hít hít mũi, chậm rãi gật đầu.
Trong lòng âm thầm thở phào— nguy cơ bị lộ thân phận đã qua!
Còn nhận được lời hứa hẹn mà tôi mong muốn nhất.
Thẩm Yến ngừng lại hai giây, hơi cúi người xuống.
Giọng nói của anh ta mang theo sự cưng chiều hiếm thấy:
“Trước đó thấy em quan tâm đến buổi đấu giá mùa xuân, em thích ngọc phỉ thúy à?”
“Anh đã bảo Trợ lý Nghiêm đấu giá chiếc vòng tay ngọc lục bảo tự nhiên mà em thích.”
“Lát nữa anh ấy sẽ đưa đến phòng cho em.”
“Đừng khóc nữa, hửm? Không thì mắt em sẽ sưng đấy.”
Tôi ngây người.
Chiếc vòng ngọc lục bảo thiên nhiên được chốt giá tám mươi triệu đô la Hồng Kông, hóa ra là do Thẩm Yến mua.
Tôi có một thói quen nhỏ, đó là thích sưu tầm trang sức theo cặp.
Mà trong két sắt ở nhà tôi, đúng lúc lại có một chiếc vòng y hệt, là quà trưởng thành bà nội để lại cho tôi.
Nên lần này, tôi thực sự rất thích món đồ đó.
Nhưng đúng vào lúc tôi bất lực nhất, nó lại xuất hiện.
Tôi không ngờ Thẩm Yến đã chú ý đến điều đó.
Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả, giống như lớp vỏ dừa cứng nhất bị ai đó nhẹ nhàng gõ mở.
Lời muốn thú nhận vòng vo mấy vòng trong cổ họng, nhưng cuối cùng tôi vẫn không đủ can đảm để nói ra.
Tôi chỉ có thể khàn giọng đáp lại một tiếng:
“Ừm.”
Thẩm Yến dường như không để ý đến sự thất thần thoáng qua của tôi, vẫn bình thản khoác lên người tôi chiếc áo vest còn vương hơi ấm của anh ta.
Lúc nắm tay tôi rời đi,
Ánh mắt anh ta lạnh nhạt quét qua Tạ An Lan, người đang ngồi vắt chéo chân, nhàn nhã uống cà phê xem kịch vui.
Sau đó, giọng nói bình thản, không một chút cảm xúc vang lên:
“Tạ tổng chắc là vừa mất mảnh đất ở Tây Giao, nên nhàn rỗi quá, phải tìm chút cảm giác tồn tại ở đây?”
“Chỉ là… có vẻ không phù hợp với cách hành xử thường ngày của cậu.”
Sắc mặt Tạ An Lan đen đến mức đáng sợ.
Anh ta mím chặt môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại nhẫn nhịn nén xuống.
Ngay cả gân xanh trên trán cũng căng lên vì tức giận.
Tôi chột dạ cúi đầu, không dám liếc nhìn anh trai mình.
Thấy Tạ An Lan không phản ứng, Thẩm Yến nhướng mày, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Lần sau—hy vọng Tạ tổng có thể dùng cách của đàn ông để phát tiết sự bất lực của mình.”
“Nói đến đây thôi. Cáo từ.”
9
Vừa rời khỏi quán cà phê chưa được bao lâu,
Điện thoại tôi đã “ting ting ting” reo không ngừng.
Không cần nghĩ cũng biết, 100% là Tạ An Lan đang oanh tạc tin nhắn.
Và chắc chắn chẳng có lời nào tốt đẹp.
Tôi dứt khoát ấn nút tắt âm.
Thế giới yên tĩnh lại ngay lập tức.
Bất ngờ, ánh mắt của Thẩm Yến hạ xuống, nhìn tôi chằm chằm, đôi con ngươi sâu thẳm không rõ cảm xúc.
“Chiêu Chiêu.”
“Nếu có việc gấp, em có thể xử lý trước.”
Tôi vuốt nhẹ mấy lọn tóc rơi bên tai, giả vờ bình tĩnh ho nhẹ một tiếng để che giấu sự chột dạ.
“Đâu có… chỉ là đám bạn tôi đang tám chuyện bát quái thôi mà.”
“Con gái ấy mà, anh không hiểu đâu.”
“Ừm.”
Thẩm Yến gật đầu, nhưng giọng điệu lại có phần lơ đãng khi hỏi tiếp:
“Vừa nãy em bảo đi vệ sinh cơ mà.”
“Sao lại đột nhiên chạy đến quán cà phê?”
Bị câu hỏi bất ngờ này đánh úp, tim tôi khựng lại một nhịp.
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Yến.
Ánh đèn hành lang màu trắng lạnh lẽo, phác họa đường nét sắc bén trên gương mặt anh ta.
Biểu cảm điềm tĩnh, như thể câu hỏi vừa rồi chỉ là một lời thuận miệng.
Tôi chớp mắt, cuộn ngón út, nhẹ nhàng móc vào lòng bàn tay anh ta.
“Buồn ngủ quá, em đi uống cà phê cho tỉnh thôi mà.”
Tôi dừng một chút, giả vờ bực bội mà trừng mắt nhìn anh ta, giọng có chút oán trách:
“Hơn nữa đầu gối vẫn còn đau, tất cả là tại anh!”
Bước chân Thẩm Yến hơi khựng lại, ánh mắt lộ vẻ sâu xa.
Đọc full tại page “Nguyệt hoa các”
Anh ta cong môi cười, giọng điệu trầm thấp đầy ẩn ý:
“Ừ, đều tại anh. Lần sau anh sẽ lấy tay đỡ cho em.”
Mặt tôi lập tức nóng bừng.
“Thẩm Yến! Biến thái! Không được nói nữa!”
“——Anh Yến!”
Nghe thấy giọng Lý Thần Minh từ xa vọng đến.
Tôi vội thu tay lại, áp lên má tìm cách hạ nhiệt.
Khoảnh khắc tiếp theo, Lý Thần Minh đã gấp gáp chạy đến bên cạnh Thẩm Yến.
Anh ta thở hổn hển, nói liền một mạch:
“Anh Yến, cô út anh bị tên chồng cũ mặt dày kia chặn trên boong tàu rồi! Hắn nói chuyện rất khó nghe.”
“Tôi đã bảo người dọn hết đám khách hóng hớt đi, nhưng cái tên khốn kia lại cho vệ sĩ chặn hết lối ra, không cho ai rời đi.”
“Tôi đã gọi Trợ lý Nghiêm đi xử lý, nhưng dù sao hắn cũng là nhị công tử nhà ‘Vua Tàu Biển’. Chỉ có anh ra mặt mới được.”
10
Ra khỏi thang máy, tôi cố ý tụt lại sau Thẩm Yến và Lý Thần Minh hai bước.
Cúi đầu, mở khóa điện thoại bằng nhận diện khuôn mặt.
Tôi chọn bỏ qua một loạt tin nhắn spam từ anh trai tôi.
Ngón tay gõ nhanh trên bàn phím.
Tôi:
【Chen ngang một tin chấn động nóng hổi (lưu ý: liên quan đến cô út của Thẩm Yến). Nhưng tài khoản của tôi hết tiền, cần gia hạn gói data.】
Anh trai chỉ biết dùng tiền duy trì quan hệ:
【?】
【Tạ Chiêu Chiêu, tối nay tốt nhất là mở to mắt mà ngủ.】
【Không thì anh sợ mình không nhịn nổi mà trùm bao tải ném em xuống biển.】
【Cô ấy không nghe máy.】
【Có chuyện gì xảy ra?】
【Anh vừa chuyển một triệu, mai em nhận được. Nói nhanh.】
【.】
【.】
Tạ An Lan bắn tám tin liên tục.
Tôi sững sờ một giây, rồi ngay lập tức gửi cho anh ta tin tức về vụ Thẩm Yên Ôn bị chồng cũ chặn trên boong tàu.
Gửi xong, tôi tắt màn hình, nhanh chóng chạy theo Thẩm Yến.
Lúc nãy tôi chỉ nói đùa, ai mà ngờ anh trai tôi thực sự chuyển tiền qua.
Trước đây, gặp mấy chuyện thế này, anh ta toàn phun ngay một chữ ‘CÚT’.
Nhưng giờ thì…
Tận đến lúc này, tôi mới thực sự cảm nhận được—
Anh trai kiêu ngạo, lạnh lùng của tôi, đúng là đã bị cô út của Thẩm Yến bao dưỡng rồi.
Tôi theo sát phía sau Thẩm Yến, băng qua đại sảnh ồn ào.
Những vị khách đang tụ tập bàn tán ban nãy, vừa nhìn thấy anh ta lập tức ngậm miệng.
Rất nhanh, chúng tôi đến lối vào boong tàu tầng hai.
Trợ lý Nghiêm bước nhanh tới, cúi đầu báo cáo với Thẩm Yến:
“Tổng giám đốc Thẩm, boong tàu đã được dọn sạch.”
“Nhưng cô Thẩm nói cô ấy muốn tự giải quyết, bảo chúng tôi đứng chờ ngoài cửa…”
Trợ lý Nghiêm còn chưa dứt lời, một giọng đàn ông sắc bén, cay nghiệt đột nhiên vang lên.
“Thẩm Yên Ôn, không có đàn ông thì cô không sống nổi à?!”
“Ly hôn với tôi chẳng qua là để cặp kè với gã đàn ông khác? Được lắm!”
11
“Tránh ra.”
Một giọng nói trầm thấp, quen thuộc bất ngờ vang lên từ phía sau.
Tôi nghiêng đầu nhìn lại.
Tạ An Lan đã đội lại khẩu trang đen, sải bước lao thẳng lên bậc thang.
Anh ta lướt ngang qua Thẩm Yến, không hề dừng lại, chạy thẳng về phía Thẩm Yên Ôn trên boong tàu.
Ánh mắt Thẩm Yến thoáng lướt qua bóng lưng anh ta, dừng lại vài giây như đang suy nghĩ điều gì.
Trước khi đi, anh ta quay đầu, dặn tôi:
“Chiêu Chiêu, em về phòng trước với Trợ lý Nghiêm đi.”
Tôi làm bộ đồng ý qua loa.
Nhưng trước khi trợ lý Nghiêm kịp dẫn tôi đi, tôi bỗng vỗ trán một cái, giả vờ giật mình:
“Chết rồi, thẻ phòng của em vẫn còn trong túi anh Thẩm Yến!”
“Trợ lý Nghiêm, anh chờ tôi chút, tôi đi lấy thẻ phòng, quay lại ngay!”
Không đợi anh ta phản ứng, tôi đã quấn chặt chiếc áo vest trên người, xách váy, bước chân nhỏ nhanh chóng chạy theo Thẩm Yến.
Thực ra, chuyện nội bộ nhà họ Thẩm tôi không nên nhúng tay.
Nhưng…
Liên quan đến anh trai tôi, tôi không thể không đi.
Quan trọng nhất, tôi nhất định phải bảo vệ thân phận này!
Bước lên boong tàu, tôi dừng lại ở rìa ngoài vòng bảo vệ, không tiến gần thêm.
Tôi nghiêng người nhìn, thấy Thẩm Yến đứng bên cạnh Thẩm Yên Ôn, hỏi han xem cô ấy có bị thương không.
Còn Tạ An Lan, thì đứng chắn ngay trước mặt Thẩm Yên Ôn, hoàn toàn đối đầu với Nhị công tử nhà Vua Tàu Biển—Hướng Dịch Hiện.
Giọng anh tôi lạnh băng, như lưỡi dao cắt qua gió đêm:
“Hướng Dịch Hiện, đến cả bản thân còn không quản nổi, lấy tư cách gì đứng đây chỉ trỏ?”
“Rác rưởi thì nên ở đúng bãi rác, cách xa một chút đã bốc mùi rồi.”
Sắc mặt Hướng Dịch Hiện lập tức sa sầm, híp mắt nhìn anh tôi một lượt, sau đó khinh bỉ đáp trả:
“Mày là cái thá gì?”
“Một thằng trai bao đào mỏ, đây có phần mày lên tiếng à?”