Ngủ với kẻ thù không đội trời chung của anh trai tôi là một tai nạn.

Nhưng nhan sắc và thân hình của Thẩm Yến thật sự khiến tôi không cưỡng lại được.

Thế nên, tôi lén lút làm chim hoàng yến của anh ta.

Ai ngờ trong bữa tiệc khai trương du thuyền của Thẩm Yến, tôi lại đụng ngay anh trai mình.

Anh tôi nhíu mày lướt qua tôi một cái, cười lạnh:

“Em chính là con chim hoàng yến mới nuôi của cái tên khốn nạn đó à? Giỏi ghê ha, Tạ Chiêu Chiêu!”

Tôi không chịu yếu thế, đánh giá bộ dạng nghèo kiết xác của anh trai mình, hừ một tiếng.

“Chậc, đâu có giỏi bằng anh vì tình yêu mà làm vịt!”

“Không ngờ Tạ thiếu gia, người kiếm hàng chục triệu một phút, lại trở thành cún con của dì Thẩm Yến…”

1

Vừa bước vào phòng cùng Thẩm Yến, chân tôi mềm nhũn suýt ngã.

May mà cánh tay rắn chắc, thon dài của anh ta kịp thời đỡ lấy tôi.

Nóng.

Cả người tôi bức bối như sắp mất nước.

Tôi vịn vào tấm gương toàn thân ở cửa, thở dốc, thiếu oxy đến mức đầu óc choáng váng.

Nhưng khi chạm vào mặt gương lạnh băng, tôi lại bất giác rùng mình.

Dây thần kinh trong đầu sắp đứt đến nơi.

Tôi nắm lấy bàn tay chai sạn của Thẩm Yến, cố nuốt hơi thở hỗn loạn, thăm dò hỏi anh ta.

“Anh… anh từng yêu ai chưa?”

Chưa kịp để anh ta trả lời, tôi đã vội vàng bổ sung:

“Tôi chỉ tò mò thôi, tò mò yêu đương có cảm giác thế nào ấy mà.”

Thẩm Yến, người hiện tại nắm quyền của tập đoàn Thẩm thị.

Là người đàn ông mà tất cả danh viện Bắc Kinh đều muốn gả cho.

Nhưng anh ta còn độc thân không…?

Tôi căng thẳng cắn môi, lén nhìn anh ta.

Dù đúng là tôi ham mê sắc đẹp, đúng là thèm khát anh ta.

Nhưng chút lý trí cuối cùng của tôi vẫn đang cố kéo lại lương tâm mình.

Thẩm Yến cong môi mỏng, khẽ cười, đan mười ngón tay vào tay tôi.

Bàn tay còn lại đặt lên đôi môi run run của tôi, giọng trầm thấp:

“Cô Tạ, cô chắc chắn bây giờ… còn thời gian để trao đổi thông tin cá nhân chứ?”

Tim tôi loạn nhịp như thể bị đập mặt vào bàn phím.

Hơi thở anh ta trở nên nặng nề hơn, ngón tay nâng cằm tôi, sát lại gần.

“Nhưng mà.”

“Em có thể thử với tôi.”

Hơi thở nóng bỏng của anh ta bao phủ tôi.

Dần dần trở nên mạnh mẽ, áp đảo.

Sau khi nhận được câu trả lời, dây thần kinh căng thẳng trong tôi thả lỏng.

Tôi vươn tay chọc vào cơ ngực rắn chắc của anh ta, giọng điệu nghịch ngợm:

“Vậy được thôi.”

Tôi ngừng lại một chút, trong đầu chợt nhớ đến những cảnh trong truyện 18+.

Giọng khàn đi vài phần, nhỏ nhẹ bổ sung:

“Tôi… tôi sợ đau đó.”

Sáng hôm sau vừa mở mắt.

Phát hiện mình đã ngủ với kẻ thù không đội trời chung của anh trai.

Tôi—sống mà như chết.

Hôm qua do quá hăng, quên trời quên đất.

Hoàn toàn quên mất chuyện anh trai tôi và Thẩm Yến đã đối đầu nhau từ thời trung học.

Dạo gần đây, hai người họ lại còn tranh giành cùng một mảnh đất.

Nhưng mà…

Thẩm Yến có biết tôi là em gái của kẻ thù không đội trời chung của anh ta, Tạ An Lan không?

2

Vừa nghĩ đến chuyện tối qua, tôi đã bắt đầu đau đầu.

Vì từ chối cuộc hôn nhân sắp đặt, tôi cãi nhau một trận nảy lửa với ba.

Ông ấy chỉ vào mũi tôi, giận dữ nói:

“Tạ Chiêu Chiêu, con từ chối đi du học để học Học viện Điện ảnh, ba nhường con!”

“Con tốt nghiệp rồi suốt ngày đi đóng mấy cái phim ngắn não tàn, ba cũng không ngăn cản.”

“Đúng, Tống Vọng Long đào hoa, nhưng có anh con ở đó, sau khi cưới hắn tuyệt đối không dám làm gì con!”

“Ba đều nghĩ cho con, sao con không hiểu nỗi khổ của ba và mẹ chứ…”

Nhìn khóe mắt ông ấy ửng đỏ, tôi vẫn kiên quyết từ chối.

“Không cưới. Nếu ba thích thì tự cưới đi.”

Tôi không ăn nổi chiêu giả đáng thương của ba.

Mỗi khi mẹ nổi giận, ông ấy lại giở trò này, tôi đã nhìn quen từ bé đến lớn.

Bịt tai, tôi xoay người bỏ đi.

Sau lưng, ba tôi tức giận gào lên:

“Môn đăng hộ đối vẫn hơn là để con bị thằng nghèo nào đó lừa đi!”

“Đồ con bất hiếu, ba thấy con chỉ muốn chọc ba tức chết để thừa kế gia sản thôi—”

“Tạ Chiêu Chiêu, nếu con bước ra khỏi cửa hôm nay, ba sẽ cắt đứt quan hệ cha con với con!”

Cắt thì cắt!

Tôi vừa mới tốt nghiệp chưa bao lâu, đã muốn gả tôi cho một tên trăng hoa, đừng mơ!

Tức quá, tôi liền hẹn đám bạn rượu chè giải sầu.

“Tống Vọng Long ai mà không biết, lăng nhăng thành tính, nửa số bạn thân đều là người mẫu mới nổi.”

“Trước đây tôi còn bắt gặp hắn vào khách sạn với một hot girl mạng.”

“Lão Tạ bị mù rồi à, lại ép tôi kết hôn với hắn?!”

“Chẳng lẽ tôi tự tìm một người cao 1m8, có múi bụng, gia thế sạch sẽ, ngoại hình tính cách hợp gu lại khó đến thế à?”

Bạn bè nghe xong, nhìn nhau im lặng.

Ờm… thực ra thì… cũng hơi khó tìm thật.

Trong bầu không khí ngượng ngập, tôi tự tìm đường lui:

“Mấy người cứ uống đi, tôi đi giải quyết nhu cầu cá nhân chút.”

Thực ra, tôi định đi thanh toán hóa đơn.

Kết quả lại phát hiện, tất cả thẻ ngân hàng của tôi đều bị đóng băng.

Tôi sững sờ.

Lướt nhanh vài cái, chỉ còn sót lại tài khoản WeChat với vỏn vẹn 3000 tệ.

Tôi tự tát mình một cái để tỉnh táo, hoang mang lẩm bẩm:

“Không phải mơ chứ…”

“Ba tàn nhẫn, con gái ăn đất… chỉ còn cách đi nhờ vả anh trai giàu có thôi.”

Nhìn điện thoại trong tay, tôi chán nản định quay lại tìm đám bạn.

Đọc full tại page ” Nguyệt hoa các”

Không ngờ, vừa xoay người liền đâm thẳng vào một người đàn ông phía sau.

“A—”

Tôi không hề đề phòng, va vào lồng ngực rắn chắc của anh ta.

Cơ bắp cứng như đá, tôi đập đầu đến mức hoa cả mắt, mất thăng bằng ngã ngửa ra sau.

Cứ tưởng sẽ ngã sõng soài, người đàn ông ấy nhanh chóng giữ hờ lấy eo tôi.

Đồng thời, có thứ gì đó trong tay anh ta rơi xuống, phát ra tiếng “choang” giòn tan.

Bàn tay anh ta lướt qua eo tôi rồi rút lại, lười biếng nói:

“Cẩn thận dưới chân, đứng vững đi.”

Tôi sững sờ nhìn chằm chằm vào đống mảnh vỡ dưới đất.

Đến khi nhận ra đó là một chai Rượu Rômanê Côngtê giá hơn 200.000 tệ, tôi hít mạnh một hơi, cảm giác linh hồn như sắp bay ra khỏi xác.

Bình thường chai rượu này có vỡ cũng chẳng sao.

Nhưng hôm nay, đúng ngay hôm nay—cái ngày tôi từ chối hôn nhân và bị gia đình cắt đứt quan hệ.

Tôi lại nhớ đến lời ba mắng hôm qua:

“Mày ngoài việc ăn bám gia đình thì chẳng làm nên trò trống gì, còn suốt ngày gây họa.”

“Chẳng có điểm nào sánh bằng anh trai mày cả!”

Nước mắt chua xót không kìm được mà trào ra.

Tôi cố nén giọng nghẹn ngào, cúi đầu xin lỗi anh ta:

“Xin lỗi… vị tiên sinh này, anh cho tôi số tài khoản…”

“Không cần cô đền.”

Nghe giọng nói trầm ấm, từ tính của người đàn ông, tôi khựng lại.

Mắt ngấn lệ, tôi theo âm thanh mà ngẩng đầu nhìn anh ta.

Sững sờ.

Anh ta cúi mắt nhìn tôi, vẫn tiếp tục nói gì đó.

Nhưng vào đến đầu tôi thì câu chữ đã tự động biến thành: “****?”

Ánh mắt tôi chậm rãi lướt qua chiếc kính gọng vàng trên sống mũi cao thẳng của anh ta, đến những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt.

Ừm… hình như hơi quen?

Tiếp tục nhìn xuống.

Vai rộng, eo thon, dáng người cao ráo.

Đường nét cơ bắp ẩn hiện sau lớp áo sơ mi ôm sát.

Cả đầu tôi chỉ còn lại một suy nghĩ: “Tìm khắp nơi không thấy, người tôi muốn ngủ lại ngay trước mắt.”

Có lẽ do hơi men bốc lên, hoặc là do sắc đẹp làm tôi mụ mị đầu óc.

Hai má tôi nóng bừng, tôi liếm môi, nói:

“Hay là… tôi… tôi lấy thân đền bù cho anh nhé…”

3

Mặt đỏ bừng, tôi chấm dứt dòng hồi tưởng.

Dù ngủ với kẻ thù không đội trời chung của anh trai là một tai nạn.

Nhưng Thẩm Yến lại trúng đúng tất cả điểm kích thích của tôi, hợp gu tôi 100%.

Khả năng trùng hợp hiếm hoi này chẳng khác nào trong thế giới ABO, hai người có mùi tin tức tố khớp nhau hoàn toàn.

Tôi quyết định rồi—đã cắn được thì tuyệt đối không nhả ra.

“Tít—”

Khóa cửa điện tử vang lên một tiếng.

Thẩm Yến hơi thở dốc, bước vào từ cửa ra vào.

Anh ta mặc một bộ đồ thể thao đen đơn giản, cơ bắp rắn chắc thấp thoáng sau lớp vải.

Vừa nhìn đã biết là mới từ phòng gym về.

Tôi vẫn còn đau nhức khắp người, còn anh ta thì sáng sớm đã có sức đi tập?

Bảo sao mà thể lực dồi dào đến thế.

Bảo sao mà lại khiến người ta mê mẩn.

Có lẽ ánh mắt tôi quá nóng bỏng.

Thẩm Yến xoay người, điềm nhiên nhìn thẳng vào tôi, giọng nói ôn hòa:

“Cô Tạ, trên bàn có trứng gà đường đỏ do quản gia mang đến.”

Tôi cắn môi, táo bạo thử thăm dò anh ta.

“Thẩm Yến, anh gọi tôi là Chiêu Chiêu đi.”

“Chiêu Chiêu trong câu ‘Chiêu Chiêu như nguyện, Tuế Tuế an lan’ ấy.”

(Ý chỉ mỗi ngày đều như mong muốn, mỗi năm đều bình an.)

An Lan là tên anh trai tôi.

Nhưng Thẩm Yến chỉ bình thản gật đầu, rõ ràng không hề liên hệ tên tôi với kẻ thù của anh ta.

Cũng phải.

Sau trung học, cả anh tôi và Thẩm Yến đều ra nước ngoài du học.

Tôi cũng nhiều năm rồi không gặp anh ta, không nhớ ra tôi cũng là bình thường.

Nhưng…

Con người trước mắt tôi lúc này lại quá khác so với đêm qua.

Nhìn Thẩm Yến chậm rãi tháo chiếc đồng hồ Patek Philippe khỏi cổ tay.

Tôi dụi dụi đôi mắt khô khốc, cúi đầu gọi anh ta.

“Thẩm Yến.”

Đêm qua, anh ta còn thì thầm bên tai tôi: “Chiêu Chiêu, thả lỏng một chút.”

Ban ngày, lại trở thành bộ dạng lạnh lùng cấm dục, trầm ổn kiềm chế này.

Rất khó để không nghi ngờ—anh ta chỉ định làm bạn trai trong một đêm của tôi.

Hoặc là bạn giường không đi vào tim, chỉ đi vào thân xác.

Tôi cười khẽ, nhẹ nhàng hỏi:

“Hay là, anh cảm thấy, ‘Anh Thẩm’ và ‘Cô Tạ’ mới phù hợp với khoảng cách giữa chúng ta lúc này?”