Những lời như thế trong ba năm qua tôi đã nghe không biết bao nhiêu lần, vốn nghĩ rằng mình không còn để tâm, nhưng trong lòng vẫn dậy lên những cảm xúc khó tả.
Tôi siết chặt ly rượu, tự nhủ với bản thân: Thôi kệ đi.
Những gì họ nói, thực ra đều là sự thật. Đã chịu đựng được ba năm, chẳng lẽ lại không chịu nổi thêm một năm nữa?
Còn một năm nữa thôi, tôi sẽ có thể ly hôn với Phó Tư Việt, cầm 6 triệu rời xa nơi này, đưa mẹ tôi đến một nơi không ai quen biết để sống nốt quãng đời còn lại.

“Phó phu nhân.”
Tôi quay đầu lại, đối diện với ánh mắt mỉm cười của một người đàn ông.
Tôi nhận ra người này, kẻ đối đầu không đội trời chung với Phó Tư Việt — Hàn Yến.
Anh ta mỉm cười, chạm cốc với tôi.

“Em ngày càng đẹp hơn đấy.”
Tôi cười cảm ơn, nhưng ngay sau đó, anh ta tháo áo khoác từ cánh tay mình, đưa nó cho tôi.
“Nhưng trong những dịp như thế này, tốt nhất vẫn nên chú ý dáng vẻ.”

Lúc ấy tôi mới nhận ra, bờ vai trần, lưng trần, và đôi chân lộ ra ngoài của tôi đang bị rất nhiều ánh mắt săm soi.
Hầu hết là đàn ông, ánh mắt đầy khiêu khích và ám chỉ.

Tôi nhíu mày, cảm thấy không thoải mái.
Còn chưa kịp lên tiếng, đã có một đôi tay đặt lên eo tôi.
Phó Tư Việt đứng bên cạnh tôi.

Anh chỉnh lại chiếc dây chuyền trước ngực tôi, giọng không lớn không nhỏ nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy rõ.
“Vợ tôi muốn mặc thế nào thì mặc thế ấy, đó là tự do của cô ấy.”

Hàn Yến mỉm cười:
“Tôi chỉ là có ý tốt nhắc nhở, dù sao không chỉ mình tôi nghĩ như vậy.”
Phó Tư Việt quét mắt một vòng, đám người kia lập tức thu hồi ánh mắt của mình.
Đám cá mắm này chẳng dại gì dính vào chuyện các đại gia đối đầu nhau.

Phó Tư Việt:
“Đã là thế kỷ 22 rồi, chẳng lẽ tổng giám đốc Hàn vẫn cho rằng phụ nữ mặc đồ là để làm vừa mắt đàn ông?”
Hàn Yến nhún vai:
“Tôi đâu có nói thế.”

Phó Tư Việt cười nhạt:
“Thế thì anh bảo vợ tôi chú ý làm gì?”
“Cô ấy muốn mặc gì thì mặc, người nhà họ Phó tôi, các anh cũng xứng để chỉ trỏ sao?”

Bầu không khí im ắng đến mức không ai dám thở mạnh.
Hàn Yến bị mất mặt ngay tại chỗ, muốn nói thêm gì đó.
Nhưng Phó Tư Việt đã nắm tay tôi quay người rời đi.

“Tổng giám đốc Hàn, vẫn là nên học cách tôn trọng người khác trước khi dạy dỗ ai đó.”

Phó Tư Việt nắm tay tôi tránh khỏi đám đông, lên tầng hai tìm một ban công yên tĩnh ngồi xuống, sau đó cau mày không nói gì.
Gió đêm thổi qua hơi lạnh, tôi ôm lấy tay mình.

Anh cởi áo khoác khoác lên người tôi.

Tôi mím môi:
“Vậy anh cũng thấy bộ đồ này quá hở hang à?”

Mạch máu trên trán Phó Tư Việt giật nhẹ, một lúc sau anh mới lên tiếng:
“Chẳng phải em thấy lạnh sao?”


Cũng đúng, bộ đồ này hình như là anh chọn.

“Vậy tại sao anh lại chọn cái này?”
“Vì đẹp.”
“Nhưng mà nó hở quá, mọi người đều nghĩ vậy.”

Phó Tư Việt nghiêng đầu, tựa nửa người lên lan can, ánh mắt hơi rũ xuống nhìn tôi.
“Anh không nghĩ vậy.”
“Em mặc bộ đó rất đẹp, rất quyến rũ.”
“Hoa vốn dĩ phải nở rộ, nếu có người hái đi, thì là do người hái không xứng.”
“Còn bản thân bông hoa, không có tội.”

Rất lâu rất lâu trước đây, mẹ tôi vì thích nhảy múa nên sau mỗi bữa ăn thường mặc váy múa xinh đẹp ra quảng trường nhảy.
Cư dân trong khu lan truyền lời đồn, nói bà ấy lẳng lơ, ngày nào cũng mặc như thế, chẳng biết là muốn quyến rũ ai.
Chuyện đó đến tai bố tôi.
Đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ câu ông ấy từng nói:
“Mặc thế thì không phải đi ra ngoài để người ta chơi đùa sao?”

Từ đó, tôi vứt hết những chiếc váy đẹp trong tủ quần áo.

Vậy mà giờ đây, lại có người kiên định nói với tôi rằng:
Hoa, không có tội.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi như bị mê hoặc, bước tới một bước, ngẩng đầu nhìn anh.
“Phó Tư Việt, bông hoa của anh là Ôn Khả Khả sao?”

Yết hầu anh trượt lên xuống hai lần, rất lâu sau mới nói:
“Từng là.”

“Còn bây giờ?”

Khi anh sắp trả lời, tôi như bị ma xui quỷ khiến, kiễng chân lên và hôn lên môi anh.

Hẳn là tôi uống say rồi.
Tối hôm ấy, tôi mới biết, khoảng thời gian Phó Tư Việt biến mất là để cùng Ôn Khả Khả ra nước ngoài chữa bệnh.
Anh đã dùng rất nhiều mối quan hệ và tài nguyên, cuối cùng phát hiện, chỉ là một hiểu lầm.

Đúng là có một cô gái bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, cũng tên là Ôn Khả Khả.
Nhưng không phải là cô Ôn Khả Khả này.

Trước khi trở về nước, Ôn Khả Khả nói:
“Anh đã chạy đôn chạy đáo vì bệnh của em lâu như vậy, mọi người đều nghĩ rằng anh yêu em lắm.”

Điều tiếc nuối của Ôn Khả Khả là muốn cùng Phó Tư Việt thực hiện một chuyến du lịch vòng quanh thế giới.
Đó là lời hẹn ước của họ khi xưa.
Khi đối mặt với cái chết, con người thường hoài niệm về những điều tốt đẹp trong quá khứ.
Nhưng Phó Tư Việt không đồng ý.

Vì vậy, anh mời bác sĩ giỏi nhất, thực hiện những phương pháp điều trị tốt nhất.

“Kể từ khi em lặng lẽ rời xa anh bốn năm trước, chúng ta đã kết thúc rồi.”

Lúc ấy, vì tương lai tốt đẹp hơn, Ôn Khả Khả đã từ bỏ Phó Tư Việt.
Thực tế chứng minh lựa chọn của cô không sai, sự nghiệp của cô ở nước ngoài thực sự rất tốt.

Nhưng chẳng ai có thể đứng nguyên một chỗ để chờ đợi ai cả đời.
Đã lỡ làng, thì là lỡ làng.

5

Kết hôn bốn năm, nói đúng ra, đêm qua là lần đầu tiên tôi và Phó Tư Việt hôn nhau.
Cả đêm tôi không ngủ được, còn anh thì sáng hôm sau đã dậy sớm đi làm.

Cứ tưởng chỉ mình tôi hoang mang rối loạn,
không ngờ vài ngày sau, Phó Tư Việt đưa tôi một chiếc chìa khóa.

“Cái gì đây?”
Anh khẽ sờ mũi, quay mặt đi như không thoải mái:
“Cho em… một cái cửa hàng.”

Tôi không ngờ cửa hàng mà Phó Tư Việt dành cho tôi lại là một quán café dành cho cún.
Đứng trước căn quán hai tầng rộng lớn, tôi sững người.
“Cho em thật sao?” Tôi không dám tin.

Anh bịt mũi lại:
“Chẳng phải em nói ở nhà buồn chán sao? Cho em giải khuây chút.”

Tôi mời anh:
“Muốn vào chơi không?”
Anh lắc đầu:
“Anh không vào đâu, em vào chơi đi.”

Trong tiệm có đủ loại chó, đặc biệt có hai chú Collie biên giới cực kỳ thông minh, rất gần gũi, cứ quấn lấy chân tôi.
Tôi thích lắm.

Nhưng tôi không biết, Phó Tư Việt bị dị ứng lông chó.
Khi tôi chạy đến bệnh viện, anh đã truyền xong hai chai dịch.
Dù vậy, những nốt phát ban đỏ trên cổ vẫn chưa lặn hết.

Tôi lo lắng, giọng có phần sốt sắng:
“Anh biết mình dị ứng lông chó mà vẫn đi thuê cửa hàng thú cưng làm gì chứ?”
Anh cười khẩy:
“Chỉ là chút lông chó thôi.”

Giọng khàn hẳn mà vẫn nói “chỉ là chút lông chó”… đúng là kiểu đàn ông “cứng rắn” cả đời.
Tôi biết tên này, ngoài cứng miệng thì lại rất mềm lòng.

Tôi cũng chẳng buồn đôi co với anh, cứ tận tụy chăm sóc anh ở bệnh viện đến tận nửa đêm.
Khi không chịu nổi nữa, tôi thiếp đi trên ghế sofa.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, hình như Phó Tư Việt đã bế tôi lên giường bệnh cho ngủ.

“Vì muốn em vui vẻ hơn.”

Tôi nghĩ Phó Tư Việt thích tôi, nếu không sao lại tặng tôi một quán café chó chứ?
Khi tôi còn đang mê mẩn trong niềm vui được vuốt ve mấy chú chó, Phó Tư Việt bất ngờ xin nghỉ phép năm, dẫn tôi đến thành phố S.

Ban đầu tôi không hiểu tại sao, cho đến khi anh dẫn tôi đến khu trượt tuyết ngoài trời lớn nhất ở S.
Tôi có chút do dự:
“Em sợ chết lắm…”
Anh nắm tay tôi:
“Sợ gì chứ, có anh đây mà.”

Lần đầu tiên đứng trên đường trượt tuyết, tôi sợ đến nỗi chân run rẩy.
Phó Tư Việt bên cạnh trấn an:
“Đừng lo, đưa tay cho anh, anh sẽ không để em ngã đâu.”

Cũng chẳng hiểu vì sao, tôi lại tin lời anh, đưa tay cho anh, kết quả là ngã đau ê ẩm cả mông.
Tôi tức đến mắng chửi:
“Cái đồ đáng chết! Anh muốn chết à, Phó Tư Việt!”
Anh cười lớn:
“Muốn học trượt tuyết, sao có thể không ngã được?!”

Sau vô số lần bị sứt đầu gối, cuối cùng tôi cũng cảm nhận được làn gió ùa qua bên tai và sự tự do khi lướt qua rừng thông.
Đứng trên đỉnh núi tuyết, phóng tầm mắt ra xa thấy ánh hoàng hôn phủ lên những ngọn núi trong một thế giới như mơ.

Núi tuyết, ánh chiều tà, gió lạnh về đêm, tự do và lãng mạn.
Tôi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh:
“Phó Tư Việt, tại sao anh lại dạy em trượt tuyết?”

Anh đưa tay vỗ lên mũ bảo hiểm của tôi:
“Chẳng phải lúc đầu em đã nói sao?”
Tôi nhớ lại, vào năm đầu tiên kết hôn, để bù đắp cho tôi, Phó Tư Việt đã từng hỏi tôi muốn gì.
Tôi rụt rè nói rằng mình muốn nuôi một chú chó.
Anh nhíu mày, vẻ mặt đầy chống đối:
“Đổi cái khác đi.”
Nhưng lúc đó tôi chỉ muốn có một chú chó, thế là tùy tiện chỉ vào một tạp chí trên bàn:
“Thế thì học trượt tuyết vậy.”

Những lời nói vu vơ của tôi, không ngờ anh lại nhớ.
Một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng tôi, tôi nén lại cảm xúc xốn xang đó, trượt xuống từ đỉnh núi.
Cuộc sống vốn dĩ tẻ nhạt, nhưng trượt lên, nhất định sẽ có gió.
Nhờ Phó Tư Việt, tôi yêu trượt tuyết.
Và nhờ trượt tuyết, tôi yêu Phó Tư Việt.