Bạn cùng bàn thời trung học của tôi là một chàng trai cực kỳ đẹp trai.

Nhưng cậu ấy lại có chứng khó khăn trong giao tiếp, vì vậy dù ngồi cùng nhau suốt hai năm, cậu ấy chưa từng nói với tôi một lời nào.

Đến kỳ hai lớp 12, để không làm phiền cậu ấy, tôi tự mình đề nghị với giáo viên để đổi chỗ. Từ đó, chúng tôi không còn liên lạc nữa.

Lần tái ngộ tiếp theo là trong văn phòng tầng cao nhất của Tập đoàn Thịnh Hoa.

Khi mở cửa bước vào, cậu ấy đã trở thành sếp của tôi, cư xử vừa cứng rắn vừa kiêu ngạo.

1

Ở độ tuổi 24, 25, chúng ta đang trải qua giai đoạn chuyển tiếp để trở thành một người lớn thực thụ. Dù ghét công việc sáng chín tối năm, nhưng vì cuộc sống, chúng ta buộc phải cúi đầu.

Tôi, một người tốt nghiệp đại học bình thường, liên tục gặp khó khăn khi tìm việc. Ngay lúc tôi muốn bỏ mặc mọi thứ, cô chủ nhiệm yêu quý thời cấp ba bỗng gọi điện và giới thiệu tôi vào tập đoàn Thịnh Hoa.

Tôi cười gượng: “Cô Tống, cô có phải đã quên năng lực của em rồi không? Một công ty lớn như vậy liệu có nhận em? Có lẽ là trưởng phòng nhân sự bị mờ mắt rồi.”

Ở đầu dây bên kia, cô Tống cười một cách bí ẩn: “Em là học sinh mà cô dạy dỗ, hãy tin vào bản thân một chút, được không? Hãy gửi đơn đi, em chắc chắn sẽ qua.”

Nhờ vào sự tự tin mù quáng của cô Tống, tôi quyết định thử vận may và gửi hồ sơ đi. Không ngờ, tôi lại trúng tuyển.

Tôi được nhận vào một công ty lớn mà tôi chưa từng dám mơ tới, và trở thành trợ lý của tổng giám đốc Thịnh Hoa. Ba mẹ tôi khi hay tin đã mừng rỡ gọi là “Phật Tổ phù hộ.”

Ngày nhận việc, trời trong xanh, tôi mặc một bộ đồ công sở chỉnh tề, đứng trước cửa phòng tổng giám đốc, gõ nhẹ rồi mở cửa bước vào.

Đây là tầng cao nhất của tập đoàn Thịnh Hoa, văn phòng dành riêng cho tổng giám đốc. Tôi hít một hơi thật sâu: “Xin chào tổng giám đốc, tôi là Lạc Đường Đường, nhân viên mới hôm nay, trợ lý của ngài.”

Ngồi trước chiếc bàn làm việc lớn là một người đàn ông trẻ tuổi, ánh nắng chiếu lên bàn tay đang cầm bút của anh, đôi tay trông rất đẹp khiến tôi không thể không nhìn thêm vài lần.

Người đàn ông đang bận rộn xử lý công việc, nghe thấy động tĩnh liền ngước lên, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua tôi.

Một tiếng “Ừ” nhẹ nhàng xem như trả lời. Giọng anh thấp và chậm, không mang nhiều cảm xúc, nhưng khiến tôi khựng lại ngay tại chỗ.

Lục Bắc? Cậu bạn cùng bàn thời cấp ba của tôi?

Hóa ra tổng giám đốc của Thịnh Hoa chính là bạn cùng bàn của tôi ngày xưa?

Chỉ vài năm không gặp, Lục Bắc – người luôn ngồi một mình ở góc lớp ngày nào – giờ đã dẹp bỏ vẻ lạnh lùng và trở thành một nhân vật nổi bật trong giới thương trường.

2

Ở tuổi 16, 17, chúng ta thường xuyên trải qua những giây phút hồi hộp, lo lắng, nhưng cũng chính trong những khoảnh khắc đó, chúng ta cảm nhận được nhiệt huyết tuổi thanh xuân.

Thời trung học của tôi vốn rất bình thường, nhưng nhờ có Lục Bắc, tôi dường như có được chút gì đó để mà khoe khoang.

Cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi, chúng tôi ngồi cạnh nhau suốt hai năm. Lục Bắc là chàng trai đẹp nhất tôi từng thấy ở trường cấp ba. Cậu ấy có nước da trắng, dáng người cao ráo, hàng mi rất dài, chỉ tiếc là tính cách quá lạnh lùng. Lục Bắc luôn một mình ngồi ở chỗ, chẳng bao giờ bắt chuyện với ai.

Tuy nhiên, danh tiếng của cậu ấy trong trường lại rất lớn vì cậu ấy đánh nhau rất giỏi. Ngay từ khi mới nhập học, với vẻ ngoài điển trai và gia thế khá giả, Lục Bắc đã nhanh chóng được gọi là “nam thần của trường”.

Nhiều người tìm cách lấy lòng cậu ấy, nhưng Lục Bắc chẳng thèm để mắt đến họ. Cậu ấy chỉ im lặng ngồi làm việc của mình. Một số anh chị khóa trên khó chịu với thái độ “người lạ miễn đến gần” của cậu ấy, bèn tìm cách dạy cho Lục Bắc một bài học. Nhưng kết quả, cả nhóm bị cậu ấy hạ gục dễ dàng.

Hôm đó, tôi tình cờ đi ngang qua con hẻm tối nơi vụ việc xảy ra. Tôi thấy Lục Bắc cúi xuống nhặt sách của mình lên, phủi bụi nhẹ nhàng. Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ chú ý đến đôi tay góc cạnh, thanh thoát của cậu ấy – đẹp đến lạ.

Lục Bắc dường như nhận ra điều gì, quay đầu nhìn về phía lối vào con hẻm. Cậu ấy cầm sách trong tay, ánh mắt lạnh lùng, nét mặt cương nghị, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ dữ dằn. Tóc cậu hơi ướt, có lẽ vừa bị mưa lấm tấm, và rõ ràng cậu không hề vui vẻ.

Tim tôi bất chợt đập nhanh hơn, không rõ tại sao. Tôi không thể miêu tả được cảm giác ấy, chỉ biết rằng, từ ngày hôm đó, hình ảnh Lục Bắc với vết thương nơi khóe miệng đã in sâu vào trái tim tôi.

Cô Tống nói với chúng tôi rằng bạn Lục Bắc mắc chứng tự kỷ nhẹ và khó khăn trong giao tiếp, không thể trò chuyện bình thường với mọi người, nên cả lớp cần kiên nhẫn với bạn ấy hơn.

Tình cờ, tôi lại là học sinh nói nhiều nhất lớp. Vì thế, tôi được “vinh dự” nhận nhiệm vụ làm bạn cùng bàn của Lục Bắc. Cô giáo hy vọng tính cách hoạt bát của tôi sẽ giúp bạn ấy hòa nhập hơn.

Nhớ lại ngày đầu tiên chúng tôi ngồi cùng bàn, tôi ôm một chồng sách lớn tiến về chỗ của cậu ấy. Lục Bắc luôn ngồi gần cửa sổ, còn tôi thì thích ngồi ở hàng cuối vì rộng rãi và vui vẻ.

Chúng tôi vốn là hai người không thể nào trở thành bạn cùng bàn, nhưng điều đó chẳng sao, bởi cậu ấy quá đẹp trai, nên tôi sẵn lòng nhường nhịn.

Tôi ôm cả chồng sách bước đến, cậu ấy đang cúi đầu làm bài tập, thấy tôi đến gần, cậu ngẩng đầu lên nhìn. Tôi vội chuyển sách sang một tay, tay còn lại giơ lên chào và cười với cậu ấy. Cậu chỉ liếc tôi một cái, đôi mắt đen nhánh không lộ chút cảm xúc nào, rồi lại cúi đầu làm bài tiếp.

Tôi ngại ngùng rút tay lại, cười gượng. Sau đó, tôi đến chỗ mình, đặt chồng sách xuống. Cậu ấy ngồi bên trong, còn tôi ngồi phía ngoài.

3

Tôi nói quá nhiều, đến mức ngồi trước ngồi sau cũng đều trở thành người quen.
Nhưng Lục Bắc thì nhất quyết không thèm nói với tôi một lời nào. Cậu ấy luôn có rất nhiều bài tập chưa làm xong.
Tôi cảm giác cậu ấy thậm chí còn không thèm nhìn tôi lấy một lần.
Nhưng tôi chẳng quan tâm. Cậu ấy không để ý tôi, tôi cũng mặc kệ, cứ ngồi bên cạnh ríu ra ríu rít.
Có lúc là nói chuyện một mình, có lúc là chia sẻ với Lục Bắc những chuyện thú vị mà tôi gặp trong ngày.
“Lục Bắc, hôm nay bé Mập vào nhầm nhà vệ sinh nên bị người ta đánh đấy.”
“Lục Bắc, hôm nay thời tiết đẹp quá.”
“Lục Bắc, cậu có đói không?”
“Lục Bắc, nhìn kìa, trên trời có một con chim, cậu đoán nó thuộc giống gì?”
“Lục Bắc…”
Cuối cùng, sau những nỗ lực không ngừng nghỉ của tôi, Lục Bắc đặt bút xuống, cụp mắt nhìn tôi, trên mặt còn vài phần lạnh lùng.
Tôi sững người vì được cậu ấy để ý, vội vàng nhìn lại.
Cậu ấy hình như hơi nhíu mày, rồi đột ngột lấy một tờ giấy, viết gì đó rồi đưa cho tôi.
Tôi lập tức đón lấy bằng cả hai tay, mở ra xem.
Chỉ có ba chữ:
“Cậu ồn quá.”

Thật là tiến bộ lớn!
Tôi mặt mày hớn hở, giơ ngón cái khen: “Lục Bắc, chữ cậu đẹp thật đấy.”
Cậu ấy sững sờ vài giây, ánh mắt thoáng hiện chút bối rối, rồi nhíu mày chặt hơn.
Tôi tươi cười nhìn cậu, còn cậu thì tiếp tục cúi đầu làm bài, chỉ là đầu tai hơi ửng đỏ.
Tôi cứ tưởng tính cách hoạt bát của mình sẽ ảnh hưởng được đến cậu ấy, nhưng tôi đã đánh giá bản thân quá cao. Cậu ấy thậm chí còn chẳng thèm nhìn tôi một cái.
Tuy nhiên, trong khoảng thời gian làm bạn cùng bàn với Lục Bắc, dường như cậu ấy khá bao dung với tôi. Dù tôi có làm phiền cậu ấy đến đâu, cậu ấy cũng chẳng nói một lời, thậm chí chưa bao giờ than phiền lấy một lần.
Tôi vốn không phải là người có thể kiên trì, nhưng thật lạ, ngồi cạnh Lục Bắc, tôi đã kiên trì suốt hai năm.
Có lẽ, tôi chỉ không muốn cậu ấy cảm thấy quá cô đơn.
Mỗi ngày, tôi đều tìm đủ loại chuyện cười để kể cho Lục Bắc nghe, còn chăm chỉ hơn cả học tập.

4

Kỳ hai lớp 12, khoảng thời gian cuối cùng chuẩn bị cho kỳ thi đại học, có lẽ để cho tuổi trẻ một lời giải đáp, tất cả mọi người đều ngầm hiểu và cất lại những trò đùa nghịch.
Tôi nhìn Lục Bắc đang chăm chú làm bài. Cậu ấy rất thông minh, tôi biết. Cậu ấy vốn không mắc chứng tự kỷ, chỉ đơn giản là xung quanh chẳng có điều gì khiến cậu ấy hứng thú, vì thế cậu ấy mới luôn thờ ơ với mọi thứ.
Cậu ấy chỉ có thế giới riêng của mình, và những điều cậu ấy quan tâm, cậu ấy đều có thể làm rất tốt.
Cậu ấy luôn đứng đầu lớp, và tôi từng lật qua những bài tập cậu ấy làm. Hóa ra, cậu ấy đã sớm làm những bài không thuộc cấp độ trung học nữa.
Lục Bắc đang chuẩn bị cho tương lai, và tôi không nên tiếp tục làm phiền cậu ấy.
Vì thế, tôi âm thầm đề nghị giáo viên cho đổi chỗ.
Tôi rời đi khá đột ngột. Khi Lục Bắc vẫn đang làm bài, tôi lặng lẽ lau sạch bàn.
Nghe tiếng tôi kéo ghế, Lục Bắc ngẩng đầu nhìn tôi ôm sách, ánh mắt ngạc nhiên trong giây lát. Đôi mắt đen láy nhìn tôi chăm chú.
Tôi có chút chột dạ, định giải thích, nhưng Lục Bắc đã cúi đầu làm tiếp việc của mình.
Tôi thở dài, cũng đúng thôi. Có hay không có tôi, cậu ấy cũng chẳng quan tâm.
Đi được vài bước, tôi không kìm được, quay lại gõ nhẹ lên bàn của cậu ấy. Cậu ấy dừng bút, nhìn tôi.
Tôi lại nở nụ cười như mọi khi: “Lục Bắc, tôi biết cậu rất giỏi, nên hãy thi thật tốt, để tôi cũng được thơm lây. Tôi không làm phiền cậu nữa. Chúc cậu thi đại học may mắn.”
Nói xong, tôi ôm sách quay người đi, không ngoái lại, cũng không để ý rằng lần này Lục Bắc không tiếp tục làm bài nữa mà ánh mắt xuyên qua đám đông, dõi theo bóng lưng tôi rời đi.

Thế là tôi và Lục Bắc ngồi ở hai đầu xa nhất của lớp học.

Sau khi đổi chỗ, tôi cũng cố gắng hết sức để bắt kịp chuyến tàu cuối cùng của kỳ ôn thi đại học, dồn toàn bộ tâm trí vào việc học. Trong thời gian còn lại, tôi và Lục Bắc không còn cơ hội tiếp xúc với nhau nữa.