Từ thuở bé, ta thường mơ thấy một vị nam bồ tát. Mỗi lần nguyện cầu đều ứng nghiệm không sai.
Ta thỉnh nguyện với nam bồ tát, muốn được ăn hồ lô đường, hôm sau phụ thân hạ triều liền mang về nhà hồ lô đường do người khác dâng tặng.
Thiếp thỉnh nguyện được vào học hành, chẳng mấy ngày sau, hàng xóm bên mở lớp nữ học, thu nhận học sinh mà chẳng lấy học phí.
Ta thỉnh nguyện có thể chọn được một vị lang quân tốt, ngày hôm sau thánh chỉ phong phi liền ban đến nhà.
Chỉ là… tiểu hoàng đế này sao lại giống hệt vị nam bồ tát trong mộng của ta vậy?
Tiểu hoàng đế thần thái ngạo mạn mà rằng: “Chẳng phải nàng muốn vị lang quân tốt nhất dưới trời sao?”
“Trẫm chính là người đó.”
1
Từ thuở nhỏ, phụ thân ta vốn là một viên quan nhỏ bậc thất phẩm tại kinh thành.
Mẫu thân ta thường bảo phụ thân tính tình ngay thẳng, đắc tội nhiều người, nên luôn dẫn ta đi lễ bồ tát, cầu cho cha mỗi ngày bình an trở về.
Thế nhưng đêm ấy sau khi thắp hương lễ bồ tát, thiếp nằm mộng thấy một cậu bé xinh xắn như ngọc, dung mạo yêu kiều như tượng điêu khắc.
Mẹ bảo ta rằng đó chính là Thiện Tài Đồng Tử dưới tòa bồ tát.
Ta lập tức quỳ xuống trong mơ, lòng thành kính cầu nguyện: “Cầu xin Thiện Tài Đồng Tử phù hộ cho cha con ngày ngày bình an trở về.”
Cậu bé lại nói rằng mình không phải là Thiện Tài Đồng Tử.
Ta gật đầu nói: “Vậy thì xin đồng tử phù hộ cho cha con không bị ai ức hiếp, ngày ngày bình an trở về.”
“Còn nếu được thêm hai xiên hồ lô đường nữa thì càng tốt ạ~”
Cậu bé nghiến răng nghiến lợi hỏi tên ta là gì.
Thiếp vừa thưa rằng mình tên là Ninh Sơ Nguyệt, chưa kịp nói nhà mình ở đâu thì đã bị mẹ gọi tỉnh.
“Mơ thấy ăn thịt chân giò sao?” Mẹ lau khóe miệng thiếp với vẻ mặt chán nản: “Nước miếng chảy đến tai rồi kìa!”
Ta lòng còn ngờ ngợ, liền ngồi ngoài cổng từ buổi chiều để đợi cha về.
Chưa tối hẳn, cha đã xách hai xiên hồ lô đường về đến nhà.
Cha còn bảo mình được thăng chức, sau này nhất định sẽ không để mẹ phải lo lắng.
Mẫu thân mắt hoe đỏ, nhét hồ lô đường vào miệng thiếp.
Cha thì nhấc ta lên, lấy râu cọ lên má khiến thiếp la oai oái: “Hồ lô đường ngon quá! Hạt còn được bỏ hết rồi!”
“Mẫu thân ơi, ngày mai chúng ta đi thắp hương cảm tạ bồ tát nhé!”
Ta lục lọi tiền mừng tuổi để dành, đem dâng lên bồ tát làm hương lửa: “Cảm ơn bồ tát, cảm ơn đồng tử. Bồ tát cũng mua cho đồng tử một xiên hồ lô đường nữa nhé.”
Đêm ấy, trong giấc mơ, thiếp đang ăn chân giò thì lại thấy cậu bé hiện ra với gương mặt đen sì.
“Hồ lô đường chẳng phải đã cho ngươi rồi sao, lại gọi ta đến làm gì?”
Cậu còn nói rằng ăn chân giò trong mơ chẳng ích gì, có cảm nhận được vị đâu.
Ta thì đã từng ăn chân giò, có thể nhớ ra vị mà.
Mẫu thân nói rằng bồ tát không ăn mặn, chắc đồng tử trông ta ăn mà thèm nên mới trách móc.
Ta gật đầu tán thành, liền vứt bỏ miếng chân giò trên tay: “Đúng đúng, là vậy đó.”
Cậu chỉ liếc thiếp một cái, rồi bảo rằng đừng gọi mình vô cớ nữa: “Sau này ít thắp hương bái bồ tát đi, ta cũng bận lắm!”
“Ngươi mỗi lần khấn bái, ta lại phải đến.”
Thế mà ngày hôm sau, cha lại mang về một hũ chân giò, bước thấp bước cao mà về.
“Hôm nay cấp trên của cha là đại nhân Hà khen cha làm văn hay, còn lạ lùng tặng cha một hũ chân giò nướng từ Xuân Lâu.”
Cha nhìn khuôn mặt không giấu được nụ cười của ta, nếm thử một miếng xác nhận không độc mới đưa thiếp đôi đũa.
“Đại nhân Hà còn bảo cha ngày mai đi giảng văn cho thái tử.”
Ta hào hứng chọc đôi đũa vào hũ, hô lên đầy phấn khích: “Cha ơi, trong hũ này có hai cái chân giò lận!”
Mẫu thân chau mày lau miệng thiếp: “Giờ làm thái tử sư hạng lục phẩm rồi sao?”
Cha nói chỉ là giảng văn thôi: “Mỗi ngày rảnh đi điểm danh một lát là được, nhưng như vậy thì tính ra cũng là người của thái tử rồi.”
Chưa đến hai tháng, cha lại được thăng thêm một cấp.
Ta vui mừng cùng mẹ đi lễ bồ tát, còn đem bánh hoa quế giấu trong tay áo đặt lên bàn thờ.
“Bồ tát, đây là cho cậu bé dưới tòa của ngài. Cảm ơn chân giò mà cậu đã ban!”
Trời vừa sẩm tối, ta đã lên giường cố ngủ sớm.
Trong mơ, thiếp lại thấy cậu bé với nét mặt khó đăm đăm hỏi sao lại gọi mình đến lần nữa.
Ta cười tít mắt nhìn cậu: “Hôm nay ta đã gửi bánh hoa quế do ta và mẫu thân làm cho ngài rồi, bồ tát đã mang cho ngài chưa?”
Cậu ngẩn người, rồi bảo đã mang rồi.
Ta rất thông cảm, đương nhiên nhìn ra được rằng đồng tử không hề hay biết chuyện bánh hoa quế.
Nhưng ta vẫn ân cần nói rằng nếu cậu thích, lần sau ta sẽ mang dâng lên bồ tát nữa.
Hôm sau, giữa trưa, cha ta đã về nhà. Cha bảo rằng thái tử không biết ăn nhầm thứ gì, bây giờ nôn mửa không ngừng, nên không cần cha đi giảng nữa.
Ta hớn hở giơ tay lên reo vui: “Thế thì hôm nay cha có thể giảng sách cho con rồi!”
“Cảm tạ thái tử!”
2
Mấy năm ngắn ngủi trôi qua, cha ta một đường thăng chức, nay đã làm tới Hộ Bộ Thị Lang, còn tiểu đồng tử trong mộng cũng đã trưởng thành thành một vị nam bồ tát anh tuấn.
Thế nhưng, cha ta vẫn ngày ngày bận bịu, bóng dáng như rồng thần thoắt ẩn thoắt hiện, khiến ta cứ mãi ấp ủ một bụng thắc mắc, chờ hoài vẫn không có dịp hỏi.
Ta thở dài cùng mẫu thân đi bái bồ tát.
Đêm đến, nam bồ tát lại bước vào giấc mộng, hỏi sao lâu như vậy rồi mà ta không đến bái bồ tát.
Ta ngẩn người, khẽ hỏi: “Bồ tát trách ta sao?”
Nam bồ tát định nói rồi lại thôi, nói rồi lại ngập ngừng: “Cô độc, ý ta là… nàng bấy lâu nay không xuất hiện…”
“Chẳng lẽ bồ tát nhân từ lại để bụng với ta sao?”
Ta nhanh chóng khen ngợi: “Bồ tát tấm lòng bao dung, nhất định đã đọc qua rất nhiều sách phải không ạ?”
Nam bồ tát nghiêng mắt nhìn ta: “Nói đi, lần này lại định giở trò gì nữa?”
“Liệu bồ tát có thể phát thiện tâm mở một lớp học cho nữ giới không ạ~”
Nam bồ tát ngẫm nghĩ một lát: “Không phải nàng nói cha nàng đầy mình học vấn sao?”
Ta gật đầu: “Nhưng cha ta không có thời gian dạy ta ạ.”
Nam bồ tát khẽ ho hai tiếng, ngồi ngay ngắn dưới đất: “Nói đi, cô độc ta giảng cho nàng!”
Nam bồ tát giảng cho ta suốt nửa đêm, đến khô cả cổ họng, rồi bảo mấy phần còn lại hai ngày nữa ta sẽ tự hiểu. Ta không mấy vui vẻ nhưng cũng gật đầu đồng ý, lòng thầm nghĩ: mấy ngày này không đi bái bồ tát, không gặp cậu ta, thì làm sao mà hiểu được?
Nhưng ngày hôm sau, hoàng thượng bèn bảo Lại Bộ chọn vài viên quan làm thầy dạy ở lớp nữ học.
Cha ta kể lại rằng thái tử nửa đêm chạy thẳng vào cung cần chính, đánh thức hoàng thượng, nói rằng phụ nữ ở kinh thành nhàn rỗi không làm gì, chỉ tổ chức yến tiệc ngắm hoa rồi cãi cọ với nhau, chi bằng mở lớp học cho họ, để họ đi học hành, tĩnh tâm tu dưỡng. Như thế cũng giúp hoàng thượng không phải nhàn rỗi mà cứ phải xử lý việc kiện tụng.
Cha véo má ta, cười bảo: “Các nữ nhi của quan viên lục phẩm ở kinh thành đều có thể tham gia, nhà ta Nguyệt Nha cũng có thể đi học.”
Ta vui sướng reo hò: “Thế thì sau này có thắc mắc gì, con có thể hỏi thầy rồi!”
Đeo chiếc túi vải mà mẫu thân may cho, ta bước vào lớp học. Nhưng phát hiện ra trong căn phòng toàn người, chỉ có mình ta là đến để học thật.
Các tiểu thư khác thì chỉ chuyển chỗ cãi nhau sang đây, còn các quý phu nhân lại nhân cớ đưa con gái đến lớp học mà lựa chọn con dâu tương lai, thậm chí còn có người đến dò hỏi ngày tháng năm sinh của ta, có kẻ mời mẫu thân ta đi dự tiệc ngắm hoa.
Mẫu thân hân hoan bảo rằng một người chẳng biết quản gia, nữ công như ta mà có thể gả được đã là nhờ ngày ngày bà khấn bái bồ tát.
Nhưng cha lại không tán thành, còn nói rằng nếu không gả được thì cha sẽ nuôi ta cả đời.
Mẫu thân mắng cha một trận rồi kéo ta đi lễ bồ tát: “Đừng có học theo cha con, chỉ biết cắm đầu vào sách vở!
“Mẫu thân không ép con lấy chồng, mẫu thân chỉ muốn cho con thêm lựa chọn thôi.”
Ta hiểu ý mẫu thân, nên khi gặp nam bồ tát trong giấc mơ, ta liền hỏi ngay cậu ta có quen Nguyệt Lão không.
“Cậu có thể nhờ Nguyệt Lão hỏi thăm xem nhà nào có công tử tốt không?”
Nụ cười trên môi nam bồ tát chưa kịp tan, ta đã tiếp tục nói:
“Ta thấy nhị công tử nhà họ Lâm ở phố Tây cũng ổn, dáng vẻ tuấn tú, là con thứ nên cưới về không cần lo quản gia.
“Làm kế thất cho đại nhân họ Ngụy ở phố Đông cũng không tệ, đại nhân ôn nhu, bà mẫu thân chồng quản gia, việc ít mà tiền nhiều.
“Nhị công tử khuyết tật ở phố Bắc cũng được, tuy bị tật chân nhưng dung mạo mỹ miều…”
Càng nói, sắc mặt nam bồ tát càng sa sầm.
“Vậy là Ninh Nguyệt Nha, ta cho nàng cái gì nàng cũng có, mà nàng vẫn còn muốn gả cho người khác?”
Ta ngẩn người, với kinh nghiệm đọc cả ngàn cuốn thoại bản, ta nhận ra ngay, đây chính là ghen!
Nhưng nếu cậu ta muốn cưới ta, trước hết ta phải chết đi đã chứ?
Càng nghĩ ta càng thấy sợ, vội vùng dậy tỉnh mộng.
Chắc chắn là tại ta dâng ít hương lửa quá!
Đến cả bồ tát cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện lấy mạng ta rồi sao?
3
Từ khi ta cố gắng giữ mình không đi bái bồ tát, chẳng bao lâu sau cả nhà họ Lâm, họ Ngụy và họ Triệu đều bị hoàng thượng ban hôn.
Mẫu thân ta giận đến dậm chân, còn phụ thân thì bảo đó chẳng phải là lương duyên: “Đợi đến khi Ninh Sơ Nguyệt nhà mình không chỉ chăm chăm nhìn mặt nữa rồi hẵng chọn lang quân cũng chưa muộn.”