5

 

Xuống núi, anh lười biếng tựa vào cửa xe, châm một điếu thuốc.

 

Nhìn tôi bằng ánh mắt vừa có chút thích thú, vừa như đang suy tư điều gì đó.

 

Tùy tiện hỏi:

 

“Rốt cuộc cô muốn gì?”

 

Tôi luống cuống, xấu hổ vo vo vạt áo:

 

“Tôi cũng không biết mình muốn gì nữa!”

 

Ngô Minh cắn nhẹ răng sau, nhả khói rồi chậm rãi lên tiếng:

 

“Cô đủ tuổi chưa đấy?”

 

Tôi gật đầu: “Mười chín tuổi rồi.”

 

“Bỏ nhà đi à?”

 

Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu.

 

Giọng Ngô Minh trầm xuống, mang theo chút khó chịu:

 

“Tôi muốn nghe sự thật.”

 

Sự thật sao?

 

Tôi cúi đầu im lặng.

 

Thật sự có chút khó mở lời.

 

Sau một hồi im lặng, tôi rầu rĩ nói một câu “Xin lỗi” rồi quay người bỏ chạy.

 

Có lẽ, tôi vẫn chưa thực sự thuyết phục được chính mình.

 

Đêm nay, thật sự rất hoang đường.

 

Cảm giác xấu hổ vô cớ này khiến tôi như rơi xuống vũng bùn lầy.

 

Bẩn.

 

Rất bẩn.

 

Ngô Minh không đuổi theo.

 

Chỉ đứng sau lưng tôi, gọi với theo một câu:

 

“Đừng tùy tiện ăn đồ của người lạ nữa, không phải lần nào cô cũng may mắn thế đâu.”

 

Bước chân tôi khựng lại một giây, rồi càng thêm chật vật, vội vã rời đi.

 

Đây là lần đầu tiên kể từ khi rời khỏi nhà, tôi bật khóc.

 

Nhưng vì cái gì?

 

Tôi cũng không rõ nữa.

 

Lần nữa gặp lại Ngô Minh, là ở bệnh viện.

 

Trong túi áo tôi có một tấm danh thiếp của anh.

 

Tôi không biết nó xuất hiện từ khi nào.

 

Tôi ngất xỉu bên vệ đường, được người qua đường đưa vào viện.

 

Lúc y tá lục túi tìm thông tin liên lạc, ngoài chiếc điện thoại hết pin, chỉ còn lại tấm danh thiếp ấy.

 

Tôi không ngờ Ngô Minh sẽ đến.

 

Mở mắt ra, thấy anh đang cầm điếu thuốc, đưa lên mũi khẽ hít một hơi, vừa khao khát, lại như đang thỏa mãn.

 

Tay tôi vẫn còn cắm kim truyền dịch.

 

Vừa thấy tôi động đậy, bàn tay xương khớp rõ ràng của anh lập tức ấn nhẹ lên cánh tay tôi, mang theo hơi ấm nóng rực.

 

“Đừng cử động, bác sĩ phải chọc mấy lần mới tìm được ven, cẩn thận chạy kim.”

 

Giọng anh trầm thấp, khàn khàn, khiến tôi cảm thấy yên tâm một cách kỳ lạ.

 

Thấy tôi vẫn mơ màng, anh lại giải thích:

 

“Cô nhịn đói lâu quá, suy dinh dưỡng, mạch máu co lại.”

 

Tôi không biết nên nói gì, chỉ lặng lẽ nằm đó, nhìn chằm chằm trần nhà.

 

Những gì anh nói không phải điều tôi muốn biết.

 

Nhưng tôi cũng chẳng biết phải nói gì với anh.

 

Ý thức dần quay trở lại.

 

Tôi lặng lẽ nghĩ, thật tiếc, sao mình không cứ thế chết đi nhỉ?

 

Dĩ nhiên, đây cũng không phải một suy nghĩ tốt đẹp gì.

 

“Tiếp theo, tôi hỏi gì, cô tốt nhất nên nói thật.”

 

Ngô Minh ngồi xuống mép giường, nhìn thẳng vào mắt tôi.

 

Khoảng cách đột nhiên rút ngắn, khiến tôi bất giác hoảng loạn.

 

Qua lớp chăn mỏng, tôi thậm chí còn cảm nhận được bắp đùi rắn chắc của anh.

 

Chỗ tiếp xúc ấy, nóng đến mức bỏng rát.

 

“Tên cô là gì?”

 

“Tô Đường.”

 

“Người nhà cô đâu?”

 

Ngô Minh chăm chú nhìn tôi, không bỏ qua dù chỉ một biểu cảm thoáng qua trên gương mặt tôi.

 

“Chết hết rồi.”

 

Tôi nói, bình tĩnh đến kỳ lạ.

 

Nói dối, hóa ra cũng chẳng khó như vậy.

 

Ngô Minh im lặng nhìn tôi rất lâu.

 

Trên mặt không thể đọc ra cảm xúc gì.

 

Anh đứng dậy:

 

“Tôi đi đóng viện phí. Truyền xong gọi y tá rút kim, tôi đợi cô ngoài cổng.”

 

6

 

Ra ngoài, tinh thần tôi đã khá hơn, cảm giác kiệt sức cũng biến mất.

 

Qua cửa sổ xe đang mở một nửa, tôi thấy Ngô Minh nghiêng mặt nhả khói thuốc.

 

Vừa thấy tôi đến gần, anh lập tức dụi tắt điếu thuốc.

 

Anh xuống xe, mở cửa ghế phụ cho tôi.

 

Tôi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn lên xe.

 

Anh lại đổi xe rồi, lần này là một chiếc BMW.

 

Xem ra, đúng là một người đàn ông có tiền.

 

Anh vừa khởi động xe rời khỏi bệnh viện, vừa nhét vào tay tôi một chiếc sandwich và một hộp cháo nóng kèm ống hút.

 

Chiếc xe dừng lại trong tầng hầm một khu chung cư cao cấp.

 

Anh bước đi thản nhiên phía trước.

 

Tôi lặng lẽ theo sau.

 

Anh không hỏi tôi có muốn đi cùng không, cũng chẳng nói xem chúng tôi sẽ đi đâu.

 

Tôi cũng không mở miệng hỏi về điểm đến.

 

Rất kỳ lạ.

 

Nhưng giữa chúng tôi lại có một bầu không khí mập mờ khó tả.

 

Có lẽ vì ánh mắt anh nhìn tôi quá mức nóng bỏng, không hề che giấu.

 

Hoặc có thể… vì tôi thực sự đang muốn tự cứu lấy mình khỏi vũng lầy này.

 

Thang máy chỉ phục vụ một căn hộ mỗi tầng, cuối cùng dừng lại ở tầng mười sáu.

 

Ngô Minh thành thạo nhập mật mã, rồi khẽ ôm lấy vai tôi, hơi mạnh mẽ, có phần bá đạo kéo tôi vào trong.

 

“Tô Đường, bây giờ em đi vẫn còn kịp đấy.”

 

Điếu thuốc trên tay anh có lẽ đã nhịn từ lâu, dựa vào cửa, nở nụ cười bất cần.

 

Giữa làn khói mờ ảo, ánh mắt anh nhìn tôi chằm chằm, chứa đầy sự xâm lược.

 

Tôi lập tức hiểu ý anh muốn nói gì.

 

Tôi thẳng thắn nhìn vào mắt anh, mang theo sự căng thẳng và non nớt:

 

“Em có thể tắm trước được không?”

 

Ngô Minh đứng thẳng dậy, từng bước chậm rãi tiến về phía tôi.

 

Khoảng cách gần đến mức khiến tôi nhận thức rõ ràng hơn về chiều cao của anh.

 

Tôi phải ngẩng đầu mới miễn cưỡng đối diện được với ánh mắt anh.

 

“Đưa căn cước của em cho tôi.”

 

Tôi thò tay vào chiếc túi xách cũ nát, lục lọi lấy ra chứng minh nhân dân.

 

Anh chỉ liếc qua, sau đó tự nhiên nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào phòng tắm.

 

“Em tắm trước đi, lát nữa tôi đưa em ra ngoài mua đồ.”

 

“Anh có thể cho em mượn tạm quần áo để thay không?”

 

Thật ra, tôi hơi xấu hổ khi mở miệng nói câu này.

 

Nhưng tình cảnh của tôi lúc này chẳng còn gì để che giấu nữa, dứt khoát thoải mái thẳng thắn luôn.

 

Ngô Minh vươn tay vén lọn tóc lòa xòa trước trán tôi ra sau tai.

 

Anh cúi người, giọng nói khẽ lướt qua vành tai tôi:

 

“Trong căn hộ này chỉ có hai chúng ta, mặc hay không cũng chẳng quan trọng.”

 

Nói xong, anh không đợi tôi phản ứng, thản nhiên kéo cửa phòng tắm rồi bước ra ngoài.

 

Trong gương, tôi đỏ mặt từ đầu đến chân.

 

Tôi đã sẵn sàng cho những gì sắp xảy ra.

 

Có lẽ, đây là một sự hiến tế.

 

Nhưng tôi vẫn chưa biết, sau đó mình sẽ nhận lại được gì.

 

Có thể là một chỗ nương thân, có thể là một công việc, hoặc… có thể là danh phận của một chú chim hoàng yến bị nuôi nhốt trong lồng son.

 

Tôi tắm rất lâu, cũng tắm rất cẩn thận.

 

Khi quấn khăn bước ra, Ngô Minh đang ngồi trên sofa, nhìn ra ngoài cửa sổ, chìm vào suy tư.

 

Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại, ánh mắt ngay lập tức chạm vào tôi.

 

Khoảnh khắc đó, tôi nhìn rõ sự thay đổi trong ánh mắt anh.

 

Sự chiếm hữu không hề che giấu, nóng bỏng và hoang dã đến tận cùng.

 

“Tô Đường ~”

 

Sự mềm mại của tôi dần dần tan chảy giữa sự nóng rực và cứng rắn của anh.

 

Khi anh cúi đầu hôn lên cổ tôi, từng hơi thở nóng bỏng như đang thiêu đốt cả người tôi.

 

Nhưng anh luôn quan sát biểu cảm của tôi.

 

Mỗi khi tôi nhíu mày hay có vẻ không thoải mái, anh sẽ lập tức dừng lại.

 

Kiềm chế, chờ đợi tôi theo kịp nhịp điệu của anh.

 

Sự hiến tế này không khổ sở và đáng sợ như tôi tưởng tượng.

 

7

 

Sau đó, Ngô Minh đưa tôi đến một nhà hàng trông rất đắt đỏ để ăn tối.

 

Rồi lại dẫn tôi đi mua rất nhiều quần áo và đồ dùng cá nhân.

 

Anh tiêu tiền không chớp mắt, như thể tôi là nàng công chúa quý giá nhất của anh.

 

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được cảm giác được nâng niu như ánh trăng giữa muôn vì sao.

 

Nhưng… tôi vẫn không dám nhìn thẳng vào mình trong gương.

 

Quá xa lạ.

 

Xa lạ đến mức khiến tôi bất an và sợ hãi.

 

Mới chỉ ngày đầu tiên, tôi đã bắt đầu hoảng loạn—nếu một ngày nào đó tôi đánh mất chính mình thì phải làm sao?

 

Tối hôm đó, khi về đến nhà, Ngô Minh thậm chí không kịp vào đến phòng ngủ.

 

Quần áo vương vãi hỗn loạn trên tấm thảm ngay cửa.

 

Đến tận khoảnh khắc quan trọng nhất, anh mới khàn giọng, như thể đang giải thích:

 

“Tô Đường, em là người đầu tiên ở đây.”

 

Người đầu tiên.

 

Không phải “lần đầu tiên”.

 

Tôi biết hai điều đó không mang ý nghĩa giống nhau.

 

Nhưng tôi không quan tâm.

 

Hoặc có lẽ, tôi vốn không có tư cách để quan tâm.

 

Đến ngày thứ ba, tôi do dự mở lời xin anh một điều:

 

“Em có thể tiếp tục đi học không?”

 

Ngô Minh rõ ràng hơi sững lại.

 

Có lẽ lúc này anh mới nhớ đến độ tuổi của tôi, ánh mắt thoáng qua một tia hiểu rõ.

 

“Anh sẽ sắp xếp.”

 

Không do dự, cũng không hỏi nhiều.

 

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy an tâm.

 

Năm bố mẹ ly hôn cũng là lần đầu tiên tôi phải đối diện với kỳ thi đại học.

 

Họ sớm đã không còn tình cảm, nhưng khi ly hôn lại tranh đấu đến mức một mất một còn chỉ vì chút tài sản ít ỏi.

 

Không ai cần thể diện nữa.

 

Những lời độc ác và dơ bẩn nhất cũng có thể buông ra, như thể chỉ cần xé nát đối phương thì mới hả giận.

 

Mỗi trận cãi vã, tôi chỉ có thể ngồi một góc, bất lực lắng nghe, bị cuốn vào rồi tan vỡ.

 

Đến cuối cùng, tôi trở thành gánh nặng.

 

Bởi vì sắp vào đại học, tiền học phí và sinh hoạt phí là một khoản chi tiêu lớn.

 

Cả hai đều không muốn nuôi tôi.

 

Thậm chí, đêm trước ngày thi đại học, bố đã bỏ thuốc ngủ vào nước của tôi.

 

Tôi ngủ quên, lỡ mất kỳ thi đầu tiên, thậm chí không kịp bước chân vào phòng thi.

 

Lựa chọn học lại, đối với tôi chưa bao giờ là điều phải suy nghĩ.

 

Tôi có thể chỉ ăn bánh bao với dưa muối.

 

Thậm chí không mua cả băng vệ sinh, đến kỳ chỉ dùng giấy vệ sinh thay thế.

 

Vậy mà tôi vẫn kiên quyết phải thi lại.

 

Sau đó, mẹ tôi trở về với vẻ mặt vui mừng, giống như một người mẹ hiền từ.

 

Bà ôm tôi khóc lóc, nói rằng bà rất hối hận, rất day dứt.

 

Rồi bà đưa tôi về nhà cha dượng, sống chung với họ.

 

Tôi từng nghĩ cuộc sống của mình có thể khởi sắc lại một lần nữa.

 

Nhưng chưa từng ngờ rằng, ngay từ đầu, người mẹ ruột của tôi đã ôm trong lòng dã tâm của loài sói.

 

Chỉ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi, tất cả những nỗ lực học lại của tôi hoàn toàn sụp đổ.

 

Tôi từng nghĩ đến việc cắn răng chịu đựng, tiếp tục đến trường, cố gắng đến giây phút cuối cùng.

 

Nhưng trường học lại chính là nơi cha dượng giúp tôi xin vào.

 

Ông ta gọi điện cho giáo viên, nói rằng tôi đã ăn trộm tiền trong nhà, dặn dò nếu thấy tôi đến trường thì phải lập tức báo lại cho ông ta.

 

Giáo viên chủ nhiệm dường như biết rõ mọi chuyện.

 

Nhưng bà không thể làm gì được.

 

Mọi thứ thật đáng buồn, cũng thật nực cười.