Năm nghèo khó nhất, tôi gặp được Ngô Minh – người đang bị cả thế giới truy sát.

 

Tôi xinh đẹp.

 

Anh ấy có tiền.

 

Có lẽ chỉ là một mối quan hệ đôi bên có lợi.

 

Sau này, anh ấy bị kết án mười lăm năm tù.

 

Lần tôi đến thăm tù, anh ấy nói:

 

“Ra khỏi cánh cửa này, em hãy tìm một chỗ ở mới, đổi số điện thoại, quên anh đi, bắt đầu lại từ đầu.

 

Trên đời này có biết bao người đàn ông, tùy tiện chọn một người cũng sẽ tốt hơn anh.”

 

Tôi cười, cười mãi rồi bật khóc, nghẹn ngào đáp:

 

“Được.”

 

Nhưng năm sau tôi lại đến.

 

Ngô Minh thở dài:

 

“Sao lớn rồi mà lại học thói không nghe lời thế này?”

 

Tôi cũng thở dài:

 

“Chỉ là em chưa tìm được ai tốt hơn anh. Chờ khi nào tìm được rồi, em sẽ không đến nữa.”

 

Năm thứ ba, thứ tư… năm nào tôi cũng xuất hiện đúng hẹn.

 

Ngô Minh cách tấm kính nhìn tôi cười:

 

“Em ngốc lắm, biết không?”

 

Tôi lắc đầu:

 

“Em không ngốc, chỉ là tiêu chuẩn cao thôi. Phải giống anh, sẵn sàng vì em mà chịu dao, đỡ đạn, mới được.”

 

Ngô Minh hít sâu một hơi:

 

“Em biết rồi à?”

 

1

 

Tôi gặp Ngô Minh vào tháng thứ ba kể từ khi bỏ nhà đi.

 

Ngây ngô bước vào đời, tôi liên tục bị lừa gạt, đói đến mức sắp gục ngã, trong túi không còn lấy một đồng.

 

Bị mấy tên lang thang bám theo suốt ba con phố.

 

Cuối cùng, tôi trốn vào dưới gầm cầu tối đen, mới thoát được mùi hôi thối của họ.

 

Xa xa, ánh đèn rực rỡ.

 

Tôi đứng dậy nhưng chẳng biết đi đâu.

 

Trên bờ đê không xa, tiếng reo kinh ngạc của Ngô Minh vang lên.

 

Cá đã cắn câu.

 

Dưới ánh đèn nhấp nháy mờ ảo, tôi thấy rõ góc nghiêng rắn rỏi của anh.

 

Cánh tay kéo cần câu mạnh mẽ, là cơ bắp được rèn luyện lâu năm.

 

Từ ngày mẹ tái hôn, cuộc sống của tôi trở nên đầy sợ hãi.

 

Cha dượng rất tốt, tốt đến mức khiến tôi hoảng sợ.

 

Nhưng điều đáng sợ hơn cả là sự dung túng và im lặng của mẹ.

 

Bà lặng lẽ cho phép ông ta buông lời trêu ghẹo tôi, những câu nói vượt xa giới hạn bình thường.

 

Bà cũng mặc kệ việc ông ta thường xuyên ra vào phòng tôi.

 

Bà là mẹ tôi.

 

Nhưng cũng là một người phụ nữ từng sống trong nghèo khó.

 

Bà dốc hết sức lực và thủ đoạn, chỉ mong giữ chặt người đàn ông này – người có thể giúp bà có một cuộc sống yên ổn.

 

Còn tôi… dường như trở thành con cờ của bà.

 

Đêm bỏ trốn hôm ấy, tôi dùng dao gọt hoa quả cứa vào tay cha dượng, liều mạng chạy ra ngoài.

 

Mẹ tôi đứng trước cửa, ánh mắt oán hận và xấu hổ.

 

Sự giằng xé và ghen tị hiện rõ trên khuôn mặt, khiến bà trông thật méo mó đáng sợ.

 

Tôi nghẹn ngào gọi một tiếng “mẹ”, rồi chân trần lao ra khỏi căn nhà ấy.

 

Từ đó, bà chưa từng tìm tôi, tôi cũng không liên lạc với bà nữa.

 

2

 

Dưới chậu hoa trước cửa có một nghìn tệ tôi giấu riêng, đó là toàn bộ tài sản của tôi.

 

Tôi từng nghĩ chỉ cần chịu đựng đến khi thi đại học, rồi lên đại học rời khỏi căn nhà ấy là được.

 

Không ngờ ngay cả hai tháng cuối cùng cũng không thể chịu đựng nổi.

 

Và số tiền ấy cũng chẳng đủ giúp tôi trụ đến lúc tìm được việc, đã bị lừa sạch.

 

Ba tháng nay, tất cả những người đàn ông tôi gặp đều muốn lợi dụng tôi.

 

Tôi còn trẻ, lại mang dáng vẻ non nớt, giống như một miếng mồi béo bở.

 

Bọn họ đều nghĩ mình có cơ hội lao tới cắn một miếng.

 

Những câu chuyện về nữ chính mạnh mẽ nhưng bi thương trong tiểu thuyết rõ ràng sẽ không xảy ra với tôi.

 

Tôi chỉ còn lại vẻ đẹp và bi thương.

 

Tôi thừa hưởng nhan sắc từ mẹ, nhưng điều đó lại trở thành nguồn cơn cho mọi đau khổ của tôi.

 

Nhìn Ngô Minh đem con cá vừa câu được chia cho mấy con mèo hoang xung quanh,

 

Tôi đưa ra một quyết định táo bạo.

 

Trên con đường này, có lẽ điều duy nhất tôi có thể làm là chủ động chọn một người đàn ông trông có vẻ ổn.

 

Ý tưởng này cực kỳ, vô cùng thiếu lý trí.

 

Trong đầu tôi không ngừng gào thét rằng điều này quá điên rồ.

 

Nhưng đôi chân tôi đã tự động bước về phía trước.

 

Ngô Minh cảnh giác nhìn tôi – bộ dạng không mấy tươm tất – đứng trước mặt anh.

 

“Cô có chuyện gì à?”

 

“Tôi có thể xin một ít cá anh câu được không?” Tôi cố giữ giọng mình không run rẩy.

 

Anh nhìn tôi kỳ quặc, lại liếc sang mấy con mèo hoang bên cạnh.

 

Rồi ngạc nhiên bật ra một tiếng “Hả?”

 

“Coi như tôi cũng là một con mèo hoang đi, được không? Tôi không đòi nhiều, chỉ cần một con cá giống như phần anh cho chúng nó là được.”

 

Ngô Minh xách cái xô trống rỗng, đầy mùi tanh lên cho tôi xem:

 

“Hết sạch rồi.”

 

Tôi rụt cổ lại, nghiêm túc nói:

 

“Tôi có thể đợi. Nếu anh câu được thêm, có thể cho tôi một ít không?”

 

Ngô Minh thở dài, rồi lại đặt cần câu và ghế xếp trở lại chỗ cũ.

 

Tôi giả vờ không nhìn ra anh vốn đã định đi.

 

Thế là tôi cứ thế ngồi xổm xuống, xếp hàng cùng mấy con mèo hoang, chăm chú nhìn anh không rời, thèm thuồng chờ đợi.

 

3

 

Thời gian từng phút từng giây trôi qua.

 

Nhưng móc câu của Ngô Minh vẫn chẳng có động tĩnh gì.

 

Anh liếc nhìn tôi bằng ánh mắt nghi hoặc, rồi lại bồn chồn dõi theo mặt nước phía xa.

 

Hai người, một bầy mèo, dưới ánh đèn leo lắt ven bờ đê – cảnh tượng này thật kỳ quái.

 

“Nếu tôi câu được cá, cô định làm gì?”

 

Tôi chỉ vào đống cành khô dưới gầm cầu không xa:

 

“Nhóm lửa, nướng ăn luôn.”

 

Ngô Minh hơi há miệng, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên đến sững sờ:

 

“Cô đói đến mức đó à?”

 

Tôi gật đầu.

 

Gật lia lịa.

 

Anh bất lực buột miệng “Hơ ~” một tiếng.

 

Sau đó đứng dậy, đi về phía chiếc Land Rover đen đỗ trên bờ cao, mở cốp xe, xách ra một túi đồ ăn.

 

“Hôm nay tôi câu thế đủ rồi, mệt rồi.”

 

Tôi không khách sáo nhận lấy túi đồ ăn anh đưa:

 

“Cảm ơn.”

 

Rồi ngẩng đầu đầy mong chờ:

 

“Vậy mai anh có đến nữa không?”

 

Câu hỏi này làm Ngô Minh đứng hình.

 

Anh lúng túng đáp:

 

“Để xem đã.”

 

Rồi cúi đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi, trên mặt hiện rõ vẻ cảnh giác.

 

Tôi vừa nhai ngấu nghiến chiếc bánh mì anh đưa, vừa lững thững theo anh ra xe.

 

Ngô Minh đóng sầm cửa, tôi nở nụ cười vô tư lự, vẫy tay chào anh:

 

“Hẹn gặp lại.”

 

Anh nhìn tôi đầy nghi hoặc, ánh mắt sâu thẳm, rồi nhíu mày, khởi động xe rời đi.

 

Tôi đứng tại chỗ nhìn theo cho đến khi chiếc xe khuất hẳn, sau đó mới quay lưng, dọc theo bờ đê mà bước đi vô định.

 

Tôi đang đánh cược.

 

Có lẽ ngày mai anh sẽ quay lại.

 

Cũng có thể sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Tôi không biết sẽ thế nào.

 

Thời gian tiếp tục trôi.

 

Điện thoại tôi đã hết pin mấy ngày nay, tôi chẳng còn khái niệm về thời gian.

 

Chỉ dựa vào cảm giác, chắc hẳn đã là nửa đêm.

 

Tôi rất mệt, cũng rất buồn ngủ.

 

Nhưng tôi không có chỗ nào để đi, cũng không dám lang thang quá xa.

 

Ai mà biết lại có tên lang thang hay gã say rượu nào để ý đến tôi.

 

“Cô định lang thang như thế này đến bao giờ?”

 

Giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên, khiến tôi giật nảy mình.

 

Ngẩng đầu, thấy Ngô Minh đứng dưới ánh đèn đường lờ mờ, hai tay đút túi quần, nhíu mày nhìn tôi.

 

Bóng dáng cao lớn của anh giữa màn đêm mang theo một loại khí chất kiêu ngạo đầy xa cách.

 

4

 

Tôi ngồi lên xe của anh, anh vẫn tiếp tục lái xe không mục đích, chở tôi đi loanh quanh khắp nơi.

 

“Anh không sợ tôi là kẻ xấu à?”

 

Không khí trong xe quá kỳ lạ, tôi bồn chồn mở lời, phá vỡ sự im lặng.

 

Nghe vậy, Ngô Minh bật cười thành tiếng.

 

Ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng một cách nhàn nhã, không theo nhịp điệu:

 

“Nếu cô có là kẻ xấu, thì cũng chẳng thể xấu hơn tôi được.”

 

Nụ cười này hoàn toàn khác với trước đó.

 

Phóng túng, ngông cuồng, coi trời bằng vung.

 

“Chúng ta đi đâu vậy?”

 

“Tôi cũng đang nghĩ đây! Nên đưa cô đến khách sạn, hay giao nộp cô cho cảnh sát?” Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy dò xét.

 

“Sao lại là khách sạn? Mà tại sao lại là đồn cảnh sát?”

 

Tôi căng thẳng đến mức lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

 

Tôi không biết mình đang sợ điều gì.

 

Chỉ là sợ.

 

Cảm giác như biết trước điều gì đó sẽ xảy ra, nhưng vẫn hồi hộp và lo lắng.

 

Có lẽ chính là cảm giác này.

 

Ngô Minh lại liếc tôi một cái.

 

“Cô rất xinh đẹp, lại xuất hiện trước mặt tôi giữa đêm khuya, tôi đương nhiên sẽ nghĩ đây là một cuộc tình một đêm không phí không hưởng.

 

Nhưng… tôi không thích ăn đồ không rõ nguồn gốc, nên đang suy nghĩ xem có nên ném cô vào đồn cảnh sát không. Có khi mấy chú cảnh sát sẽ đưa cô về nhà đấy.”

 

Giọng nói của anh trầm thấp, mang theo chút mị hoặc.

 

Tôi lại bất giác thở phào nhẹ nhõm.

 

Có lẽ vì sự thẳng thắn của anh.

 

Hoặc có lẽ trực giác mách bảo tôi rằng anh không phải người xấu.

 

Nhưng đêm hôm đó, anh không đưa tôi đến khách sạn, cũng chẳng chở tôi đến đồn cảnh sát.

 

Trạm đầu tiên, anh đưa tôi đến khu phố ẩm thực, đi dạo một vòng, vừa đi vừa ăn.

 

Khi quay lại xe, bụng tôi đã no căng.

 

Sau đó, anh kéo tôi đến KTV, tôi ngồi yên một chỗ, nhìn anh vừa gào thét vừa hát như thể đang phát tiết điều gì đó.

 

Thật lòng mà nói, bài nào cũng dở tệ.

 

Nhưng tôi chỉ nghĩ vậy thôi, chứ chẳng dám bình luận gì.

 

Ra khỏi KTV, anh lại đưa tôi đi leo núi.

 

Chúng tôi đến đỉnh vào đúng khoảnh khắc mặt trời mọc.

 

Bình minh rất đẹp.

 

Đây là lần đầu tiên tôi ngắm mặt trời mọc.

 

Hơn nữa, lại là với một người đàn ông xa lạ.

 

Cảm giác thật kỳ lạ.

 

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, ánh nắng vàng xuyên qua, chiếu lên đường nét gương mặt anh.

 

Ngũ quan hoàn hảo, giữa hàng mày là sự ôn hòa dịu dàng.

 

Ánh mắt nhìn tôi tựa như mang theo giọt sương sớm, lạnh lẽo nhưng trong trẻo.

 

Tôi phải thừa nhận, anh là một người đàn ông cực kỳ cuốn hút.

 

Một người như anh, thật sự thiếu phụ nữ vây quanh sao?

 

Lúc xuống núi, anh lại rẽ vào một con đường nhỏ, dẫn tôi đến một ngôi miếu đổ nát, châm một nén hương to như cột nhà.

 

Không nói quá đâu, tôi phải dùng cả vai để khiêng nó lên giúp anh đốt lửa.

 

Anh đúng là một kẻ kỳ lạ.

 

Nhưng có lẽ, trong mắt anh, tôi còn kỳ lạ hơn.

 

Anh quỳ xuống đất, lẩm bẩm rất nhiều điều, nhưng tôi chẳng hiểu nổi một chữ nào.

 

Mãi sau này, tôi mới biết hôm ấy anh đã cầu nguyện điều gì.

 

Là về tôi.

 

Nhưng lại chẳng liên quan gì đến bản thân anh.