20

“Em yêu—”
Từ Việt Chu cúi xuống, giơ tay định chạm vào mặt tôi.
Hắn tiến lại gần, rất gần. Lý trí bảo tôi phải tránh ra, chạy về nhà, đóng cửa lại.
Nhưng lạ thay, tôi lại không muốn tránh.
Chỉ là ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại chói tai phá tan bầu không khí yên tĩnh, kéo lý trí của tôi trở lại.
Tôi lùi lại một bước, tay hắn dừng giữa không trung. Hắn nghe điện thoại:
“Alo? Chị Phi, có chuyện gì vậy?”
Vừa nghe xong, sắc mặt hắn thay đổi, vội vã tắt máy, nói với vẻ lo lắng:
“Chị Phi bị ngất ở công ty, cô ấy mới đến Dương Thành, không có ai khác, tôi phải đến bệnh viện.”
“…”
Dẹp bỏ cảm giác khó chịu trong lòng, tôi nhanh chóng bảo:
“Ừ, anh đi nhanh đi. Nếu cần gì cứ nói với tôi.”
Vừa nói dứt câu, hắn đã nắm lấy cổ tay tôi.
“Anh làm gì vậy?”
“Đi cùng tôi.”
Tôi nhìn hắn, còn chưa kịp thắc mắc, đã nghe hắn nói:
“Anh không yên tâm.”
“Không yên tâm thì đi nhanh lên, còn ở đây làm gì.”
Thế nhưng, hắn lại cúi xuống, nhìn tôi đầy nghiêm túc:
“Để em ở đây suy nghĩ lung tung, anh không yên tâm.”

21

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi thực sự cùng Từ Việt Chu đến bệnh viện.
Nhưng khi tới trước cửa phòng bệnh, tôi lại khựng lại.
Chỉ cách một bức tường, tôi nghe thấy giọng mẹ Từ Việt Chu.
“Chờ thằng nhóc đó đến đây, tôi nhất định phải dạy cho nó một bài học. Trước khi đi, đã dặn đi dặn lại là phải ở bên cháu. Kết quả, cháu xảy ra chuyện, nó lại ở đâu? Bố mẹ cháu đều ở nước ngoài, may mà không sao, chứ nếu thật sự có chuyện gì, tôi phải ăn nói thế nào với họ đây?”
“Không sao đâu dì ạ, chỉ là hạ đường huyết thôi. Nhìn thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng thật ra không nặng lắm. Dì không cần đặc biệt đến đây, mà A Việt đến Dương Thành là để khảo sát khởi nghiệp, anh ấy cũng có việc riêng phải làm.”
Mẹ hắn hừ lạnh, nói:
“Tốt nhất là thế. Tôi chỉ sợ thằng nhóc đó lại có ý đồ gì khác—”
“Con đúng là có ý đồ khác.”
Từ Việt Chu không nói thêm lời nào, kéo tôi bước vào phòng.
Vừa nhìn thấy tôi, mẹ hắn liền biến sắc.
Tôi theo phản xạ định rút tay ra, nhưng bị hắn nắm chặt hơn.
“Con muốn kết hôn.”

22

“Con kết hôn, con cưới ai?”
Mẹ của Từ Việt Chu cười khẩy, liếc tôi một cái với thái độ thờ ơ, hoàn toàn không để lời của hắn vào mắt.
“Còn ai nữa, Tô Kỳ Vân, chính là cô ấy.”
Từ Việt Chu giơ tay đang nắm chặt tay tôi lên, còn nhướng mày với tôi một cái.
Rồi, ngay trong ánh mắt hắn nhìn tôi, tôi rút tay mình ra, mỉm cười nói:
“Thiếu gia Từ chắc chắn là hiểu lầm rồi. Tôi không có ý định kết hôn.”
“Thấy chưa? Con bé không đồng ý đâu. Con trai ngoan, cưới vợ không phải như làm kinh doanh, không thể ép buộc được.”
Từ Việt Chu nhìn tôi, vẫn cố chấp như cũ.
“Không, cô ấy đồng ý.”
Hắn xoay người tôi lại, ghé tai nói nhỏ:
“Tô Kỳ Vân, chẳng phải cô đang đi xem mắt sao? Không phải là để tìm người kết hôn à? Tôi biết cô thích tiền. Tôi có tiền. Trước đây mẹ tôi đưa cô hai triệu, đúng không? Chỉ cần cô đồng ý cưới tôi, tôi có thể cho cô rất nhiều lần hai triệu đó. Nếu cô không thích tôi nữa, cũng không sao, nhưng tôi cũng là một đối tượng không tệ để kết hôn chứ? Cô chỉ cần nói với mẹ tôi rằng cô đồng ý cưới tôi, những việc còn lại, cứ để tôi lo.”
Tôi nhìn vào đôi mắt sáng trong của hắn, thấy bóng mình phản chiếu.
Sau đó, tôi chậm rãi nói từng chữ:
“Tôi, không, đồng, ý.”

23

Về đến nhà, tôi mới thấy tin nhắn của mẹ.
Bà bảo có việc về thăm ngoại, mai mới quay lại, dặn tôi tự nấu ăn, đừng gọi đồ ngoài.
Vậy là tôi gọi cả bàn toàn gà rán, xiên nướng với bia, tắt hết đèn rồi thu mình trên ghế sofa xem phim.
Có lẽ cảm xúc của con người luôn có độ trễ. Tôi cũng không rõ tình tiết nào, cảnh phim nào đã chạm đến tâm trạng của mình.
“Chết tiệt! Biến hết đi!”
Tôi vẫn luôn tự cho rằng mình là người thích nghi rất tốt. Từ lúc quay về Dương Thành, tôi đã dần định dạng lại cảm xúc và lối sống trước kia.
Cho đến khi Từ Việt Chu xuất hiện lại, khiến tôi phân vân, một lần nữa đẩy tôi vào vũng lầy của cái gọi là danh dự.
Chiều nay, khi hắn nhìn tôi và nói muốn cưới tôi, tôi không thể nói mình không hề dao động.
Cược sao? Cược rằng sự bồng bột tuổi trẻ của hắn, vì tôi mà đối nghịch với gia đình, sẽ kéo dài được bao lâu?
Một năm, năm năm, hay mười năm, hai mươi năm?
Nhưng tất cả những gì tôi từng trải qua, cùng bài học đắt giá của mẹ tôi, đều đang nói với tôi rằng: Tất tay là thua.
Tôi không giống hắn. Hắn làm gì cũng chỉ quan tâm muốn hay không, còn tôi phải cân nhắc có thể hay không.
Lau vội nước mắt trên cằm, tôi ngửa đầu uống cạn lon bia, rồi ném mạnh lon rỗng vào thùng rác phía xa.
Ngày mai, mai lại là một ngày mới.
Ngay khi tôi đã quyết tâm phải tránh xa gia đình hắn, thì nhận được cuộc gọi từ Lạc Vũ Phi.
Cô ấy bảo tôi rằng cô và Từ Việt Chu chỉ là mối quan hệ chị em hàng xóm, tất cả chỉ là sự kỳ vọng một phía của mẹ hắn.
“Từ Việt Chu đến Dương Thành là vì cô, tôi chẳng qua chỉ là cái cớ để mẹ hắn thả cho hắn đi. Chuyện của hai người, tôi không muốn xen vào nữa.”
“Xin lỗi, chuyện của các người không liên quan đến tôi. Tôi với Từ Việt Chu chia tay lâu rồi, Lạc tiểu thư, chiều nay cô cũng thấy đấy, chúng tôi cãi nhau chẳng ra gì. Sau này cũng không gặp lại nữa.”
Đầu dây bên kia rất ồn, Lạc Vũ Phi khẽ cười:
“Vậy tôi không quản được rồi. Bên tôi còn việc, không rảnh giữ một kẻ say. Địa chỉ tôi đã gửi, cô tự quyết định có đến hay không nhé.”

24

Tửu lượng của Từ Việt Chu vẫn như trước, kém thì đã đành, lại còn cố tỏ ra mình không say.
“Từ Việt Chu, tỉnh lại đi, anh ở khách sạn nào?”
“Em yêu, anh biết mà, em không bỏ mặc anh đâu—”
Hắn ôm chặt lấy eo tôi, vừa ôm vừa dụi.
Tôi thở dài bất lực, sờ hết túi này đến túi khác của hắn, chẳng tìm thấy thẻ phòng, cũng không thấy chứng minh thư.
Hắn lại nghĩ tôi đang trêu đùa, giữ lấy tay tôi rồi nói năng lung tung:
“Đừng, đừng, đừng, đừng, đang ở bên ngoài mà, em gấp cái gì? Gấp gáp quá, hihi hihi hihi hihi hihi.”
“… ”
Không thể chịu nổi nữa, tôi đập bốp vào đầu hắn.
“Tỉnh táo chưa?”
“Tỉnh rồi…”
“Nói cho anh biết, tối nay tôi sẽ đưa anh về nhà, anh liệu mà ngoan ngoãn, đừng có giở trò say xỉn. Nếu anh còn say bậy, tôi mặc kệ anh, quăng ra đường luôn, rõ chưa?”
“Rõ rồi…”
May mà Từ Việt Chu chưa đến mức say bí tỉ, không đi nổi.
Tay chân vẫn cử động được, nhưng đầu óc không tỉnh táo, miệng thì lảm nhảm không ngừng.
Khi mọi chuyện cuối cùng cũng ổn thỏa, hắn chịu ngoan ngoãn nằm lên sofa trong phòng khách nhà tôi, tôi ngáp dài rồi định về phòng đi ngủ.
Chợt tay tôi bị kéo lại, hắn kéo tôi về phía mình, khiến tôi phải khụy gối xuống, đối mặt trực tiếp với hắn.
“Em yêu, em vừa khóc à?”
Ngón tay ấm áp của hắn khẽ lướt qua má tôi, giọng nói bỗng dịu dàng hiếm thấy.
Chưa kịp trả lời, hắn lại tự lẩm bẩm:
“Phải chăng vì anh ép em kết hôn mà em giận? Nhưng anh biết làm sao đây… Em nhất quyết chia tay với anh, lại còn đi xem mắt người khác. Làm sao anh có thể nhìn em kết hôn với kẻ khác được? Rõ ràng em cũng đâu thích tên công tử ẻo lả đó, em còn chịu quen hắn, tại sao không thể quay lại với anh, tại sao chứ…”

25

Trong đầu tôi bất chợt vang lên lời của Lạc Vũ Phi.
Cô ấy bảo, sau khi tôi đi, Từ Việt Chu đã nói với mẹ mình rằng, nếu không cưới được tôi, thì cả đời này hắn sẽ không lấy ai.
Mẹ hắn bất đắc dĩ phải cho hắn một cơ hội: nếu lần này hắn có thể tự mình khởi nghiệp thành công ở Dương Thành, bà sẽ không can thiệp nữa.
Còn nếu không, hắn đã ăn của nhà, uống của nhà, thì không có tư cách nói đến hai chữ tự do. Tự do là thứ phải trao đổi bằng điều kiện.
Đó chính là điều tôi không muốn thấy. Tôi thở dài:
“Từ Việt Chu, không đáng đâu, anh không cần phải như vậy.”
“Vậy ra, em vẫn không chịu tin rằng có người yêu em đến thế sao?”
Khoan đã, có gì đó sai sai.
Tôi lập tức túm lấy tai hắn, hỏi:
“Rốt cuộc anh có say không?”
Đúng như dự đoán, Từ Việt Chu lập tức đổi sắc mặt, tránh ánh mắt tôi, lí nhí:
“Say rồi… lại lại lại tỉnh rồi, thật ra anh cũng không uống nhiều… Chị Phi lừa em đấy.”
Được lắm. Thấy tôi sắp nổi điên, hắn vội túm chặt lấy tay tôi, còn mặt dày tuyên bố:
“Em đối xử với anh lúc nào cũng dữ dằn, chỉ khi anh giả say, em mới dịu dàng một chút. Lúc nãy em lau mặt cho anh còn lén hôn anh nữa, đừng tưởng anh không biết. Em rõ ràng là vẫn còn thích anh.”
“… ”

“Đúng, tôi hôn anh thì làm sao? Tôi hôn người ta nhiều lắm rồi, không lẽ hôn một cái là phải cưới? Vậy chắc anh phải xếp hàng dài lắm. Nếu tỉnh rồi thì cút đi, đừng bám lấy nhà tôi nữa.”
Tôi giả bộ thu dọn chăn mền, Từ Việt Chu chắc bị lời tôi nói làm cho tức, lập tức bật dậy khỏi sofa:
“Được, được, cô muốn chọc tức tôi đúng không? Tôi đi ngay đây. Ai thèm ở lại nhà cô, nóng thế này mà chẳng thèm mở điều hòa cho người ta, Tô Kỳ Vân, cô đúng là keo kiệt. Tôi đi rồi đấy, đừng có chạy theo tôi mà làm tôi coi thường.”