14

“Không gặp được đâu.”
Tôi vừa cắn ống hút vừa lẩm bẩm, mẹ tôi thở dài:
“Nhưng con không thể không kết hôn được.”
“Chẳng lẽ, làm như mẹ à? Yêu rồi kết hôn, ly hôn chia đôi tài sản, cuối cùng hai mẹ con mình chen chúc trong căn nhà chưa đầy 100m² này.”
Nói mới nhớ, gia đình tôi trước đây đâu đến nỗi. Ít nhất trong ký ức của tôi, hồi bé tôi tỉnh dậy trong một căn nhà biệt lập rộng cả trăm mét vuông, thậm chí còn có người giúp việc.
Mẹ tôi thì sao, vừa đẹp, vừa có khí chất, lại thông minh, nhưng tính yêu đương thì quá cảm tính, dễ tin người, và có một ám ảnh kỳ lạ về việc cho tôi một mái ấm đầy đủ.
Kết quả là, sau mỗi cuộc hôn nhân, một nửa tài sản ra đi. Có khi bị dụ đầu tư rồi bị lừa, có khi bị gạt tiền chạy mất tăm.
Thậm chí có lần gặp phải kẻ mê cờ bạc, suýt chút nữa lấy luôn mạng của mẹ con tôi.
Cuối cùng, chính tôi đã phải cầm dao kê vào cổ hắn, mới ép hắn ly hôn với mẹ.
Mấy gã đó, trước cưới thì thề non hẹn biển, sau cưới thì lật bài ngửa, không thèm diễn nữa.
Vậy nên, từ khi hiểu chuyện, tôi chỉ biết cắm đầu cắm cổ làm thêm kiếm tiền, ngày đêm nhận đơn vẽ, không ngừng làm dày tài khoản của mình.
Chỉ có tiền mới mang lại cho tôi cảm giác an toàn tuyệt đối. Đàn ông muốn tiêu tiền cho tôi, đó là chuyện của họ.
Còn tôi, nhất quyết không bao giờ tiêu một đồng cho đàn ông.
Sau khi mất hết niềm tin vào đàn ông, mẹ tôi dường như cũng đã buông bỏ, nhưng lại đem cái tính cố chấp đó đặt vào tôi.
Thấy mẹ không nói gì, tôi bước tới khoác tay bà, bất lực nói:
“Mẹ ơi, con gái mẹ tay chân lành lặn, chẳng thiếu ai chăm sóc. Con vừa mới tốt nghiệp, con còn chưa vội, sao mẹ vội thế? Biết đâu mai ra đường, con lại gặp được người mọi thứ đều hợp ý mình, rồi ngày mốt đi đăng ký kết hôn cũng không chừng? Được chưa, đừng lo nữa, đi ngủ đi.”
Tôi nói cho qua chuyện, chỉ muốn dỗ mẹ đừng nhắc nữa.
Không ngờ, sáng hôm sau, lại thật sự có người đến tận nhà.

15

Ai đó giải thích giúp tôi, tại sao Từ Việt Chu lại ngồi trên ghế sofa nhà tôi.
Đã thế lại còn mặc vest chỉnh tề, trông người ngợm tử tế, nghiêm túc đến mức thắt cả cà vạt.
Mẹ tôi thấy tôi, mở cửa phòng, kéo tôi lại gần:
“Con yêu đương ở trường mà không nói với mẹ hả?”
“Chúng con chia tay lâu rồi, mẹ à. Sao mẹ lại đưa anh ấy vào nhà vậy?”
Mẹ liếc tôi một cái, đẩy tôi vào phòng tắm, nghiêm khắc nói:
“Cho con 10 phút làm sạch sẽ rồi ra gặp khách.”
Cạch một tiếng, cửa phòng tắm đóng lại, tôi nghe tiếng mẹ nói ngoài phòng khách:
“Tiểu Chu à, con cứ ngồi đi, để dì rót nước cho.”
“Tô Tô nhà dì bình thường dậy rất sớm, chỉ tại hôm qua làm việc muộn quá mệt, chứ thường thì giờ này chạy bộ về rồi, lại còn chuẩn bị cả bữa sáng.”
Thì ra cái thói nói dóc không thèm suy nghĩ của tôi là di truyền từ mẹ.
Ngay sau đó, tôi nghe thấy Từ Việt Chu tiếp lời:
“Đúng đúng, hồi học ở trường, Tô Tô ngủ nghỉ cũng rất đúng giờ—”
“Làm sao con biết nó sinh hoạt điều độ?”
“… ”
Từ Việt Chu à, nếu không biết nói thì im đi cho lành.
Tôi chẳng biết hôm nay hắn tìm đến làm gì, lại lo hắn nói năng linh tinh.
Tôi nhanh chóng rửa mặt, trang điểm sơ qua, định lôi hắn ra khỏi nhà trước đã.
Ai ngờ khi tôi bước ra phòng khách, hai người họ đang trò chuyện vui vẻ, mẹ tôi cười tít cả mắt.
Thấy tôi đi ra, mẹ liền vẫy tay gọi:
“Ôi, Tô Tô, lại đây con. Trương thiên sư xem tướng cho mẹ, bảo là mắt mẹ đầy đặn, sắc da hồng hào, càng lớn tuổi càng có phúc, sau này con cái hiếu thuận, con cháu đầy đàn.”

 

16

Mẹ tôi cầm một cái máy tính bảng, người trong video là một ông già râu bạc như chổi quét nhà, mặc áo bào tím, tự xưng là Trương thiên sư.
Mẹ tôi sau bao phen thăng trầm cuộc đời thì tin mấy thứ này vô cùng. Hồi đó tôi cũng chỉ tiện miệng bịa ra lý do “không hợp tuổi” để chia tay Từ Việt Chu.
Khoan đã—không phải thiên sư này là do Từ Việt Chu mời đến chứ?
Quả nhiên, còn đang suy nghĩ, đã nghe hắn nói:
“Dì à, trước khi đến đây, Trương thiên sư đã tính cho con và Tô Tô rồi. Ngài nói hai đứa con là tuyệt phối, đỉnh phối, tiên nữ phối, đúng là định mệnh, trời định một đôi, trăm năm hòa hợp, mãi mãi bên nhau—”
“Câm miệng.”
Không chịu nổi nữa, tôi cắt lời hắn. Hắn liếc tôi một cái, hừ một tiếng, nhưng không dừng lại.
Tiếp theo, hắn lấy ra một xấp tài liệu, đủ các thể loại: từ tiểu sử đời hắn suốt hơn hai mươi năm qua, sơ yếu lý lịch cá nhân, báo cáo kiểm tra sức khỏe, kết quả trắc nghiệm MBTI, đến cả phân tích dữ liệu MBI…
Mẹ tôi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, bị hắn dụ dỗ đến mức ngẩn ra, còn chăm chú đọc kỹ từng cái một.
Tôi kéo tay Từ Việt Chu qua một bên, nghiến răng hỏi nhỏ:
“Từ Việt Chu, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Hắn chớp mắt, tỏ ra vô tội.
“Đấy, tôi biết mà. Rồi hai người cũng sớm muộn gì chia tay thôi.”
Hóa ra, chuyện mẹ tôi biết sự việc hôm qua, đều là do cái tên chết tiệt này nói ra.
“Vậy thì sao? Có liên quan gì đến anh? Sáng sớm chạy đến nhà tôi làm gì? Anh nói thử xem.”
“Rõ ràng còn gì, mỗi người tranh tài, ai giỏi thì thắng thôi. Sao? Không cho nhân viên cũ chuyển ngành à?”
Tôi chỉ muốn đấm hắn ngay lập tức, mà hắn còn mặt dày lại gần, nhỏ giọng hỏi:
“Cô bảo tôi có nên tìm bạn ở đồn cảnh sát, in luôn lịch sử đặt phòng khách sạn của tôi, để chứng minh thân thể trong sạch của tôi chỉ bị cô làm bẩn thôi không?”
“Cút!”

17

Rõ ràng là mẹ tôi cực kỳ thích Từ Việt Chu.
Dù tôi đã liên tục nhấn mạnh với bà rằng tôi với hắn đã chia tay từ trước khi tốt nghiệp.
Thế nhưng, dù tôi đã chuẩn bị sẵn lý do, mẹ tôi cũng chẳng buồn hỏi, chỉ thốt lên:
“Đấy, ai bảo con bừa bãi bên ngoài làm gì.”
“Không phải, con bừa bãi ở đâu cơ?”
Tôi nhất thời không nói thành lời, cũng chẳng biết Từ Việt Chu đã nói luyên thuyên gì với mẹ tôi.
“Giờ thì hay rồi, chơi quá đà, đàn ông đến tận nhà đòi danh phận luôn.”
“Phải nói là, mẹ thấy Tiểu Chu cũng tốt mà. Người ta còn mang cả của hồi môn đến, lại còn bảo không ngại làm rể nhà mình. Với lại, mẹ thấy rõ ràng nó thích con.”
“Tối qua con còn nói, biết đâu hôm nay ra đường gặp được người hợp ý, ai ngờ, Trương thiên sư nói chuẩn thật. Biết đâu con với nó là mối duyên ba kiếp.”
“… ”
Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm. Mẹ tôi thậm chí còn bắt tôi tiễn Từ Việt Chu ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa, tôi lập tức kéo tai Từ Việt Chu, cười lạnh hỏi:
“Tôi nhớ ai đó nói tối qua sẽ về Vụ Đô mà nhỉ? Ai đó không phải còn bảo rằng, gặp tôi nữa là sẽ—”
“Gâu.”
“… ”
Từ Việt Chu cao hơn tôi nhiều, giờ bị tôi kéo tai nên phải khom người xuống.
Hắn hơi nghiêng mặt, đôi mắt đen sâu thẳm gần ngay trong tầm mắt tôi, sáng lấp lánh, chẳng chút tạp chất.
Nhịp tim đã lâu không thấy lại vang lên thình thịch.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến Lạc Vũ Phi, chút rung động vừa rồi lập tức tan biến.

18

Thấy tôi buông tay, Từ Việt Chu hơi sững lại, rồi lại ghé sát tới:
“Sao thế? Tô Kỳ Vân, lực tay cô giờ yếu thật đấy, như gãi ngứa ấy. Cái mặt xị ra làm gì. Thôi được rồi, cô kéo lại lần nữa đi, tôi lần này đảm bảo sẽ gào to, được không?”
Trước kia, mỗi lần đùa giỡn với hắn, tôi luôn bảo sẽ đánh hắn đến mức phải gào thét. Nhưng cuối cùng, đang đánh thì tôi lại bực.
Để dỗ tôi, hắn thường nắm lấy tay tôi đập lên người hắn, rồi la đau ầm ĩ.
Bây giờ, hắn cũng muốn kéo tay tôi lên như trước, nhưng tôi hất ra.
“Từ Việt Chu, anh đừng đùa nữa được không? Nếu anh cảm thấy trước đây tôi lợi dụng anh, anh không vui, muốn trả thù, cũng được thôi. Nhưng anh đừng lôi chuyện này vào nhà tôi. Hôm nay anh làm như vậy, mẹ tôi sẽ tưởng thật. Bà muốn tôi đi xem mắt vì muốn tôi kết hôn, và bà thật sự rất thích anh. Anh có thể ngừng đùa không?”
Cơ thể Từ Việt Chu khựng lại, hắn hạ mắt xuống, giọng trầm buồn:
“Tôi không đùa.”
Tôi cười nhạt, thờ ơ nói:
“Sao? Đại thiếu gia Từ thật sự muốn ở lại Dương Thành làm rể nhà tôi? Anh nghĩ anh có thể cưới tôi à?”
“Sao cô biết tôi không thể.”
“…”
Không gian bỗng chốc trở nên yên lặng đến mức ngột ngạt.
Cổ họng tôi nghẹn lại, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì.
Lúc mới đồng ý hẹn hò với Từ Việt Chu, tôi cũng chẳng thể nói là yêu hắn đến mức nào.
Dù sao thì, mỗi mối tình của tôi ít nhiều đều có chút cảm tình, nếu không cũng chẳng yêu nhau.
Tôi luôn nghĩ cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu rằng, đây chỉ là một mối quan hệ qua đường.
Nhưng tình cảm của Từ Việt Chu lại quá đỗi chân thành, quá mức mãnh liệt, khiến tôi không thể tự lừa mình dối người.
Cuộc sống thế nào tôi cũng từng trải qua, tốt đẹp có, tồi tệ có; giàu sang có, túng thiếu có; tầng lớp thượng lưu có, tầng lớp đáy xã hội cũng có.
Tôi cũng từng gặp đủ loại đàn ông: dịu dàng ngọt ngào, tính toán lợi hại, dối trá lừa lọc, giả tạo hai mặt.
Từ Việt Chu, hắn không thuộc loại nào cả. Ít nhất, hắn khác họ.
Hắn là người đầu tiên khiến tôi cảm thấy vừa sợ hãi, vừa không thể dễ dàng dứt bỏ.
Đến mức khi mẹ hắn đến gặp tôi, tôi mới nhận ra, tất cả những điều này dường như đều là lẽ tự nhiên, rằng kết cục của tôi và hắn vốn nên là như vậy.