Ban sáng, tôi vừa gọi điện cho bạn thân Tô Chu Nguyệt.
Cô ấy kể tôi nghe rằng bài báo giải trí về Mạnh Quan Đình không phải sự thật.
Mạnh Quan Đình đúng là có gặp lại mối tình đầu trước khách sạn, nhưng chỉ là trùng hợp.
Cả hai đều đặt phòng ở cùng khách sạn.
Mạnh Quan Đình không có bất kỳ dây dưa gì với cô ấy, buổi tối anh ta ngủ trong phòng mình.
Cô người yêu cũ thì đã có bạn trai, hai người ở cùng một phòng.
Cái ôm đó là do cô ấy chủ động đưa ra để chào tạm biệt, nhưng anh ta từ chối.
Không ngờ cô ấy đột ngột ôm lấy anh ta, rồi anh ta lập tức đẩy ra.
Chuyện này lại bị truyền thông chụp được, sau đó bị thổi phồng lên.
Tô Chu Nguyệt nói cô ấy sẵn sàng tin tưởng Mạnh Quan Đình.
Tôi nghe mà thấy hơi khó chịu:
“Thật không hiểu cậu thích cái tên lãng tử đó chỗ nào.”
Dù đã giải tỏa được hiểu lầm, tôi vẫn thấy Mạnh Quan Đình thật đáng ghét.
Giẫm anh ta một cái cho đỡ tức cũng còn nhẹ nhàng lắm rồi.
“Thái tử gia họ Mạnh, hôm nay dẫn người tình mới nào tới đây vậy?”
Hôm nay bạn thân tôi về nhà mừng sinh nhật bà ngoại.
Buổi tiệc tối này yêu cầu đi cùng bạn, nên người Mạnh Quan Đình dẫn đến không phải ai khác ngoài một cô gái khác.
“Tôi đưa em họ mình đến!”
Tôi cười nhạt, vẫn buông lời mắng anh ta: “Đồ cặn bã.”
Mạnh Quan Đình hít một hơi thật sâu, nói:
“Tôi có phải cặn bã hay không cũng chẳng liên quan gì đến cô.”
“Đường An Ý, đừng có suốt ngày xen vào chuyện giữa tôi và Chu Nguyệt.”
“Chuyện cô dẫn cô ấy đi tìm người mẫu nam ở hội quán, tôi còn chưa tính sổ với cô đâu. Đừng tưởng rằng vì cô là bạn thân của Chu Nguyệt mà tôi sẽ cứ mãi nhẫn nhịn cô được.”
Nghe xong tôi nổi giận: “Anh bị làm sao thế? Giỏi thì đừng để dính phải tin đồn này nọ nữa đi!”
“Tôi và Chu Nguyệt lớn lên bên nhau, tôi coi cô ấy như người thân.”
“Anh bắt nạt cô ấy, tôi phải can thiệp.”
Mạnh Quan Đình nhìn tôi, nụ cười đáng ghét hiện lên trên mặt:
“Muốn xen vào thì cô không đủ tư cách đâu. Làm chị dâu tôi được thì hãy nói chuyện.”
“Nhưng mà cô không bao giờ làm nổi đâu, anh tôi chẳng hề để ý đến cô.”
“Người anh ấy dẫn theo hôm nay còn hơn cô gấp bội.”
Theo ánh mắt của Mạnh Quan Đình, tôi nhìn thấy Mạnh Quan Hạc ở một góc xa.
Bên cạnh anh ấy là một người phụ nữ trong bộ váy đỏ ôm sát, đường cong quyến rũ.
Mạnh Quan Hạc cụng ly với ai đó, bỗng ánh mắt hướng về phía này.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong không trung, nhưng anh không biểu lộ cảm xúc gì.
Chỉ nhìn tôi một cái rồi rời đi ngay.
Tôi trong lòng dâng lên một nỗi u uất khó tả, bèn rời khỏi đó.
Bước một mình ra một góc sân, tôi nhìn thấy một chiếc xích đu.
Ngồi trên xích đu đung đưa, tôi ngước nhìn lên trời, nơi ánh trăng khuyết treo lơ lửng.
Mọi người đều có gia đình của mình, tôi cũng có mà như không có.
Cha mẹ tôi ly dị, mỗi người lại xây dựng gia đình riêng. Kể từ đó, tôi cảm thấy bản thân như đang lơ lửng, không chốn nương tựa.
Tô Chu Nguyệt và tôi quen biết nhau từ nhỏ. Hồi nhỏ, khi có người chế nhạo gia đình tôi, cô ấy luôn mắng lại giúp tôi.
Một người vốn ôn hòa, trầm lặng như cô ấy lại vì chuyện của tôi mà tức giận, mà buồn bã.
Cô biết tôi không thích ở nhà, nên thường dẫn tôi về nhà cô ăn cơm.
Cha mẹ cô cũng rất tốt với tôi.
Tôi từng nghĩ, cô chính là người thân của tôi.
Là người mà tôi muốn bên cạnh mãi mãi.
Từ tiểu học đến đại học, chúng tôi chưa từng rời xa nhau.
Nhưng không mối quan hệ nào có thể mãi mãi không thay đổi.
Cô ấy lập gia đình.
Ngày cô kết hôn, tôi cảm giác như mình lại mất đi một người thân.
Tôi lại tiếp tục trôi dạt, trôi cao hơn, xa hơn.
Tôi theo đuổi Mạnh Quan Hạc cũng chỉ vì muốn trở thành người nhà của Tô Chu Nguyệt.
Là người thân đúng nghĩa trên phương diện xã hội.
Lễ Tết có thể cùng nhau đón, chẳng phải rất tuyệt sao.
Chỉ tiếc rằng, Mạnh Quan Hạc không thích tôi.
Lần đầu tiên trong đời tôi theo đuổi một người đàn ông, và tôi thất bại.
Khi nãy nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Mạnh Quan Hạc, lòng tôi bỗng cảm thấy khó chịu.
Có chút hụt hẫng, có chút buồn bã.
Còn có những cảm xúc xa lạ đang khuấy động bên trong.
Tôi nhìn lên ánh trăng khuyết trên bầu trời, khẽ thở dài.
“Thở dài chuyện gì thế?”
Giọng nói lạnh nhạt quen thuộc vang lên phía trên đầu tôi.
Chiếc xích đu chậm dần lại, tôi ngước nhìn lên, ánh mắt chạm vào một hồ nước tĩnh lặng.
Mạnh Quan Hạc cúi xuống, trên người thoang thoảng mùi rượu.
Ngay cả ở góc độ này, anh ấy vẫn đẹp đến không ngờ.
Chúng tôi im lặng nhìn nhau, ánh trăng rất đẹp, gió cũng rất dịu dàng.
Tôi cảm giác như mình bị hơi rượu trên người anh làm choáng váng, nếu không thì sao tôi lại hỏi anh câu ấy.
“Mạnh Quan Hạc, anh có thể thích em không?”
Giọng tôi rất nhỏ, ánh mắt phản chiếu hồ nước kia dập dềnh những gợn sóng.
Mạnh Quan Hạc không nói gì, nhưng anh đưa tay che đôi mắt tôi.
Tôi chớp chớp mắt, hàng mi khẽ quét qua lòng bàn tay anh.
Rồi nghe thấy giọng nói của anh khẽ rơi vào tai tôi, “Thật tham lam.”
Nói xong, tầm nhìn của tôi lại trở nên sáng rõ.
Tôi vừa định hỏi anh có ý gì, thì ánh mắt Mạnh Quan Hạc đã hướng lên tầng hai, nói:
“Em với Thẩm Gia Thần là quan hệ gì?”
Tôi nhìn theo ánh mắt của anh, thấy Tam ca đang lạnh lùng nhìn về phía tôi.
Tôi cảm thấy mình như một đứa trẻ bị phụ huynh bắt gặp đang yêu sớm, vội đứng lên.
Không biết phải làm sao.
“Ở hội quán, em đi cùng anh ta rồi ngồi lên xe anh ta, hôm nay lại làm bạn đi cùng tiệc của anh ta, rốt cuộc anh ta là gì của em?”
Thấy tôi cứ liếc nhìn lên tầng hai, ánh mắt Mạnh Quan Hạc trầm xuống: “Em rất sợ anh ta?”
“Hay là em quan tâm đến anh ta?”
Lúc này, tôi mới hơi hiểu ra câu “tham lam” vừa rồi của Mạnh Quan Hạc có ý gì.
Hẳn là anh ấy đã hiểu lầm quan hệ giữa tôi và Tam ca, nghĩ rằng tôi đang bắt cá hai tay.
Tôi mở miệng giải thích: “Anh ấy là…”
“Tiểu An.”
Tam ca từ tầng hai bước xuống, đứng trong hành lang khu sân vườn gọi tôi.
Tôi định đi về phía anh ấy, nhưng lại bị Mạnh Quan Hạc nắm chặt tay.
Sức anh ấy rất mạnh, tôi thấy đau ở tay.
Anh lướt qua tôi, nhìn về phía Tam ca.
Hai ánh mắt giao nhau.
Bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng bầu không khí áp lực khiến tôi nổi da gà.
Giọng Tam ca trở nên nghiêm trọng: “Qua đây.”
Mạnh Quan Hạc quay lại nhìn tôi.
Ánh mắt u ám của anh khiến tôi bất giác thấy sợ.
Tôi vội lên tiếng: “Anh ấy là Tam ca của em, anh họ bên nhà cô em.”
Sức tay Mạnh Quan Hạc nới lỏng, tôi nhanh chóng rút tay ra rồi ngoan ngoãn đi về phía Tam ca.
10
“Em thích Mạnh Quan Hạc.”
Trên xe về nhà, Tam ca bỗng nhiên hỏi.
Mà lại hỏi như khẳng định.
Thấy tôi mím môi im lặng, anh lại hỏi: “Em thích anh ta ở điểm nào?”
Tôi không suy nghĩ mà buột miệng: “Đẹp trai.”
“…”
Trong không gian im lặng kỳ quặc, tôi bổ sung thêm:
“Anh ấy đẹp trai, gia đình tốt, lại là giáo sư đại học, là người có học thức. Em thích anh ấy là chuyện rất bình thường, hợp lý thôi.”
“Với lại bạn thân em lấy em trai anh ấy rồi, nếu em lấy anh ấy thì không lo chuyện mâu thuẫn chị dâu em chồng.”
“Hai nhà càng gần gũi, chuyện tốt mà.”
Tam ca nghe xong, cau mày.
“Nói như vậy, em biết Mạnh Quan Đình. Em thấy cậu ta thế nào?”
Tôi lộ ra vẻ mặt chán ghét: “Một kẻ ăn chơi, điển hình của con nhà giàu đời thứ hai.”
Vậy mà lại làm bạn thân tôi si mê đến lú lẫn.
“Vậy thì để anh nói cho em biết, những trò Mạnh Quan Đình đang chơi giờ toàn là đồ chơi cũ của anh trai cậu ta.”
“Mạnh Quan Hạc khi hơn hai mươi tuổi, Mạnh Quan Đình hiện tại còn thua xa.”
“Người đó không chỉ là một giáo sư đại học đơn giản. Quá khứ của anh ta, những gì ẩn giấu trong bản chất, đều sâu hơn và phức tạp hơn những gì em nghĩ.”
“Anh ta rất tàn nhẫn, hành động cực kỳ liều lĩnh, khi đụng đến lợi ích thì không nể tình bất cứ ai. Trong giới thượng lưu Bắc Kinh, chẳng ai dám kết thông gia với anh ta.”
“Anh ta không phù hợp với em.”
Lời Tam ca như sét đánh ngang tai, làm cho đầu óc tôi rối tung.
Tôi khó có thể liên kết hình ảnh của Mạnh Quan Hạc với những gì Tam ca vừa nói về quá khứ của anh ấy.
Một giáo sư đại học lịch sự, lạnh lùng, lại từng là một thái tử ăn chơi, liều lĩnh.
Quá đối lập rồi.
Trong đầu tôi bất chợt hiện lên biểu cảm và giọng điệu của Mạnh Quan Hạc khi anh ấy cảnh báo tôi đừng làm phiền anh.
Còn có những lời lẽ sỗ sàng ngoài hội quán, hoàn toàn đối lập với hình ảnh thường thấy của anh.
Phải chăng những khoảnh khắc vô tình ấy mới là con người thật của anh?
Mạnh Quan Hạc, từ trước đến giờ, chưa bao giờ chỉ là một đóa hoa trên núi cao.