Tôi rúc đầu vào vai anh ấy, phản kháng.
Giọng của Mạnh Quan Hạc trầm xuống: “Đường An Ý!”
Tôi được đà lấn tới: “Anh đồng ý làm chồng tôi được không?”
Phản ứng của Mạnh Quan Hạc là hành động cứng rắn.
Anh nhanh chóng gỡ tôi khỏi người anh ấy.
Trước đó, anh vẫn luôn nhường nhịn, mặc kệ tôi nghịch ngợm.
Lần này, có vẻ anh thực sự tức giận.
Anh lấy dây da trên người, trói hai tay tôi lại.
Đôi bàn tay đẹp đến mức làm tim tôi xao xuyến, giờ đây lại giữ chặt lấy cằm tôi.
Tôi nghe thấy giọng anh ấy mang theo sự cảnh cáo:
“Nếu còn ồn ào nữa, tôi sẽ ném cô xuống xe.”
Tôi ngơ ngác nhìn anh, có chút bị dọa sợ.
Khuôn mặt lạnh lùng, thiếu kiên nhẫn của Mạnh Quan Hạc, đôi mắt sâu đen cuồn cuộn cảm xúc quen thuộc.
Khiến tôi chợt nhớ đến một người.
Con của cô tôi, tôi gọi là Tam ca, một người lăn lộn trong giới giang hồ, trên người lúc nào cũng có mùi máu tanh.
Dù đã cố gắng hết sức kiềm chế khi đối diện với chúng tôi – đám hậu bối, nhưng sự hung tàn ăn sâu vào cốt tủy của anh ấy chẳng cách nào che giấu.
Mỗi lần gặp anh ấy, tôi đều thấy sợ hãi.
Lúc này, lực bàn tay Mạnh Quan Hạc bóp cằm tôi càng tăng thêm.
Anh lạnh lùng nói:
“Đường An Ý, đừng làm phiền tôi nữa.”
“Về sau không được đến trường nữa.”
“Nghe chưa thì gật đầu đi.”
Cảm giác đau đớn khiến tôi co người lại, đầu óc đang nóng sốt hỗn loạn cũng tỉnh táo hơn dưới sự dọa nạt của anh.
Tôi cúi đầu trong ánh mắt của anh.
Mạnh Quan Hạc đánh giá nét mặt tôi, rồi buông tay.
Ánh mắt anh dừng ở dưới môi tôi, đôi mày khẽ nhíu lại.
Nói một câu: “Yếu đuối.”
Không cần nhìn tôi cũng biết, chỗ bị tay anh bóp chắc chắn đã đỏ ửng nổi bật.
Sau đó, tôi ngoan ngoãn im lặng rúc vào góc ghế.
Và thiếp đi.
4
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang ở bệnh viện.
Bạn thân Tô Chu Nguyệt ở cạnh bên.
Tôi ấm ức ôm cô ấy, than thở: “Cuối cùng cậu cũng đi tuần trăng mật về rồi.”
“Có bạn trai rồi là quên tôi luôn à.”
Cô ấy bật cười bất lực: “Đừng nhõng nhẽo nữa, cậu sốt tới 40 độ, suýt thì trở thành đứa ngốc rồi.”
“Trên tay vẫn còn đang truyền nước đây, mau nằm xuống đi.”
Tôi nằm xuống, mở mắt nhìn quanh phòng bệnh.
Nghĩ một lúc rồi hỏi: “Sao cậu biết tôi ở đây?”
“Ai đưa cậu vào bệnh viện thì người đó liên lạc với tôi chứ sao.”
Tô Chu Nguyệt nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét: “Sao cậu lại dính líu đến anh trai A Đình thế?”
Nhắc đến Mạnh Quan Hạc, tôi lập tức nhớ tới cảnh tượng trên xe.
Chậm chạp nhận ra, mặt tôi đỏ bừng lên.
Phản ứng đó khiến Tô Chu Nguyệt ngạc nhiên.
“An An, chẳng lẽ cậu thích anh trai của Mạnh Quan Đình à?”
Tôi kéo chăn lên, che nửa khuôn mặt.
Tôi đáp nhỏ: “Tôi muốn làm chị em dâu với cậu mà. Mạnh Quan Hạc vừa đẹp trai, điều kiện tốt, lại còn độc thân, đúng là người chọn không thể chê.”
Rồi kể cho Tô Chu Nguyệt nghe quá trình tôi theo đuổi Mạnh Quan Hạc trong thời gian qua.
Tô Chu Nguyệt cười không ngừng:
“An An à, tôi rất cảm động khi cậu xem trọng tôi như vậy.”
“Nhưng hôn nhân không phải trò chơi, cưới ai cũng phải cưới người mình yêu.”
“Từ nhỏ đến lớn chỉ có người khác theo đuổi cậu, cậu chưa từng bận tâm đến họ.”
“Hôm nào cũng nói đàn ông chẳng có ai ra gì, giờ đột nhiên quay ngoắt lại chủ động tán tỉnh người khác, hóa ra là vì tôi sao.”
“Cậu đúng là như trẻ con, chuyện tình cảm không đơn giản như vậy.”
Tôi cãi lại: “Mạnh Quan Hạc đẹp trai thế cơ mà, tôi động lòng vì sắc cũng là tình cảm chứ sao!”
“Mỗi ngày thấy anh ấy diện vest chỉn chu, vẻ mặt kiềm chế, tôi nhìn mà ngứa ngáy, chỉ muốn thấy lúc anh ấy không mặc đồ thế nào.”
“Đôi tay của anh ấy đúng chuẩn gu của tôi, chỉ muốn cắn một cái.”
Tôi vừa nói vừa phóng đại, chẳng cần nghĩ ngợi.
Bỗng một tiếng gõ cửa không quá to cũng không quá nhỏ cắt ngang lời tôi.
Ngoài cửa, Mạnh Quan Đình cười toe, giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Mạnh Quan Hạc đứng đó, mặt vẫn bình thản, ánh mắt lạnh lùng quét qua đôi mắt đang vừa hoảng vừa sững của tôi.
Tôi lẳng lặng kéo chăn che kín mặt.
5
Mạnh Quan Hạc đến là để trả lại chiếc máy tính xách tay tôi để quên trên xe anh ấy.
Anh đặt máy tính xuống, không nói lời nào, sau đó rời đi.
Cả quá trình anh chẳng nói một câu nào.
Tôi co mình trong chăn, mãi đến khi anh đi rồi mới thò đầu ra.
Mạnh Quan Đình thì đến để đón bạn thân tôi là Tô Chu Nguyệt, tiện thể đưa tôi về luôn.
Sau khi truyền xong nước, tôi có thể xuất viện.
Trên xe, Mạnh Quan Đình trêu chọc tôi.
“Ghê thật, ngay cả anh tôi mà cô cũng dám tán.”
“Nhưng mà cô không phải gu của anh ấy đâu.”
“Khuyên cô nên từ bỏ.”
Tôi vốn đã không ưa gì Mạnh Quan Đình, nghe câu đó thì liền cãi lại: “Tôi có phải gu của anh ấy hay không, thì do anh ấy quyết định.”
“Chờ xem đi, tết này tôi sẽ làm chị dâu của anh.”
Mạnh Quan Đình cười khẩy: “Mơ đi!”
Tôi lập tức ôm chặt bạn thân Tô Chu Nguyệt, người đang ngồi bên cạnh xem chúng tôi cãi nhau như hai đứa trẻ.
“Cưng à, tôi mệt quá, tối nay tôi muốn ngủ với cậu.”
“Đừng về nữa.”
Bạn thân thơm tho, mềm mại thế này lại để cho cái tên họ Mạnh kia chiếm tiện nghi, thật không cam lòng.
“Đường An Ý! Tránh xa vợ tôi ra!”
“Cô đừng hòng nghĩ đến chuyện đó!”
Tô Chu Nguyệt bất lực: “Thôi nào, đừng cãi nhau nữa.”
“An An đang không khỏe, cô ấy ở một mình tôi không yên tâm.”
“Tối nay tôi sẽ ở cùng cô ấy.”
Mạnh Quan Đình tức đến đen mặt, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời Tô Chu Nguyệt mà chấp nhận.
6
Bạn thân tôi, Tô Chu Nguyệt, đã ở lại với tôi một đêm. Hôm sau cô ấy được Mạnh Quan Đình đón đi.
Tuy ngoài miệng tôi cứ nói cậu ta sẽ phải gọi tôi là chị dâu, nhưng thực tế tôi không dám nhắn tin cho Mạnh Quan Hạc nữa.
Những lời nói và ánh mắt của anh trong xe hôm đó khiến tôi thấy sợ.
Tôi chùn bước.
Lại thêm một chút xấu hổ nữa.
Dù ngoài miệng bông đùa, nhưng tôi vốn đi con đường trong sáng, chưa từng yêu đương.
Mỗi lần nghĩ đến việc hôm đó tôi đã nắm lấy thứ của anh là tôi lại…
không cách nào đối diện nổi.
Nghỉ ngơi một tuần, tôi định rủ bạn thân đi mua sắm.
Không ngờ lại thấy một tin giải trí gây chấn động.
Thái tử nhà họ Mạnh, Mạnh Quan Đình, hẹn hò với mối tình đầu, hai người ở khách sạn cả đêm, sáng hôm sau mới rời đi.
Trong bức ảnh, Mạnh Quan Đình và một cô gái ôm nhau tại sảnh khách sạn.
Tôi tức điên lên.
Gọi điện định mắng cho cậu ta một trận.
Nhưng không ai nghe máy.
Ngay sau đó, tôi nhận được cuộc gọi từ bạn thân.
Cô ấy khóc, nói muốn ly hôn.
Tôi vừa an ủi vừa nghĩa hiệp tuyên bố:
“Được, được, cậu ly hôn tôi sẽ đi cùng.”
Nói xong liền đến đón cô ấy về.
Cô ấy khóc đến sưng cả mắt.
Tôi biết ngay mà, cái tên Mạnh Quan Đình đó không phải là người tử tế.
Mới được bao lâu, đã không kiềm chế nổi mà lộ bản chất thật rồi.
Tất nhiên tôi không mắng ra trước mặt bạn thân mình.
Bởi vì cô ấy đang khóc rất đau lòng.
Tôi vừa giận vừa thương.
Khi Mạnh Quan Đình gọi điện cho tôi, tôi liền chặn số của cậu ta.
Cả WeChat cũng xóa luôn.
Trong quá trình xóa, nhìn thấy ảnh đại diện của Mạnh Quan Hạc, tôi bỗng thấy bực mình lây.
Tôi nhắn cho anh ấy:
【Sau này sẽ không làm phiền anh nữa.】
【Lão già, nhìn là biết không được! Ai mà thèm!】
【Tạm biệt, đừng bao giờ gặp lại!】
Rồi tôi chặn anh ấy, xóa luôn liên lạc.
7
Buổi tối, tại một hộp đêm cao cấp.
Để giúp bạn thân Tô Chu Nguyệt tạm quên đi tên Mạnh Quan Đình đáng ghét, tôi gọi vài người bạn chung ra ngoài.
Lần đầu tiên tôi bất chấp, gọi vài người mẫu nam đến để cùng hát hò, chơi bời.
Giữa chừng tôi ra ngoài nghe điện thoại.
Khi quay lại, bạn thân tôi biến mất.
Hỏi ra mới biết cô ấy bị Mạnh Quan Đình đưa đi.
Tôi vừa tức vừa lo: “Mấy cậu cứ thế trơ mắt nhìn cô ấy bị dẫn đi à?”
“An Ý, cậu đừng lo.”
“Dù sao thì đây cũng là vấn đề tình cảm của vợ chồng họ, cậu là bạn không nên can thiệp quá sâu.”
“Hơn nữa Chu Nguyệt tự nguyện đi theo anh ta mà.”
Tôi nhíu mày gọi điện cho Tô Chu Nguyệt.
Cô ấy không nghe máy.
Một lúc sau, cô ấy nhắn tin lại.
【Tớ không sao, đừng lo. Tớ muốn nói chuyện với anh ấy.】
Nhìn dòng tin nhắn, tôi thở phào nhẹ nhõm hơn.
Nhưng trong lòng tôi vẫn thấy phiền muộn.
Không còn hứng hát nữa.
Thấy tôi không vui, những người khác đề nghị xuống tầng một chơi.
Tầng một có sàn nhảy, có biểu diễn, không khí sôi động hơn.
Tôi gật đầu đồng ý.
Một người mẫu nam mời tôi ra sàn nhảy.
Nhảy được một lúc, anh ta ngày càng áp sát vào tôi.
Mang theo sự ám chỉ đầy ẩn ý.
Tôi bắt đầu thấy khó chịu, muốn đẩy anh ta ra.
Không ngờ tay anh ta bất ngờ đặt lên eo tôi.
Tôi vừa định mắng thì cánh tay bỗng bị ai đó nắm chặt.
Cả người tôi bị kéo lại, ngã vào một vòng tay lạ mà quen.
Tôi ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo, u ám của Mạnh Quan Hạc.
“Anh…”
Tôi vừa mở miệng thì đã bị anh kéo đi ra khỏi sàn nhảy.
Đi thẳng ra khỏi hộp đêm.
“Anh, anh định làm gì!”