Trình Tinh Dã nhìn tôi với vẻ thích thú: “Ồ? Vậy cô nghĩ chủ nhà nên như thế nào?”
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh một đôi vợ chồng người Quảng Đông, tôi theo đó mà miêu tả lại.
“Tuổi tác lớn hơn chút, xuất hiện với xâu chìa khóa đung đưa trong tay.”
Trình Tinh Dã khẽ cười: “Bớt xem TikTok đi. Hơn nữa, giờ toàn khóa điện tử, ai còn mang chìa khóa nữa. Đến nơi rồi.”

Căn hộ mà anh ấy dẫn tôi xem khiến tôi rất hài lòng, giá cả cũng nằm trong khả năng của tôi.
Tôi lập tức quyết định ký hợp đồng.
Nhìn thấy chứng minh nhân dân của tôi, Trình Tinh Dã làm như vô tình hỏi: “Sinh viên, vừa tốt nghiệp à?”
Tôi gật đầu.
“Ồ, vậy tôi giảm giá sinh viên cho cô nhé, giảm thêm 500 nữa.”
Ôi trời, còn có chuyện tốt như thế này sao?
Tôi cảm ơn rối rít: “Anh không nên gọi là một người chủ nhà rất nhàn, anh nên đổi tên thành Hiệp sĩ chủ nhà.”

5

Trình Tinh Dã giúp tôi chuyển nhà xong, còn bảo nếu thiếu gì cứ nói, anh ấy sẽ bổ sung cho.
Tôi nhìn quanh căn phòng, mọi thứ cần thiết đều đầy đủ cả.
Nhưng lòng tham của con người là vô đáy.
Tôi mặt dày nói: “Nếu có thêm cái máy pha cà phê thì tuyệt biết mấy.”
Ngày hôm sau, máy pha cà phê anh ấy đặt trên JD đã được giao tới tận nhà.
Thậm chí anh ấy còn chu đáo mua luôn cả hạt cà phê.
Tôi cảm động rơi nước mắt, ngay tối đó liền xay cà phê, chụp ảnh gửi đi.
Tôi: “Chúng ta hãy cùng cảm ơn Hiệp sĩ chủ nhà, cảm ơn nhiều lắm.”
Chủ nhà: “8 giờ tối uống cà phê, còn ngủ nổi không?”
Tôi: “Không dám ngủ, không dám ngủ, trâu ngựa còn phải thức đêm sửa kế hoạch.”
Chủ nhà: “Đừng cố quá, giữ gìn sức khỏe. Tháng sau giảm cho cô thêm 500 tiền thuê.”
Ôi trời, tôi suýt yêu anh ấy mất, nhưng tôi không xứng.
Tôi: “Anh chủ nhà, nếu năm sau giải Cảm động Trung Quốc không có anh, tôi là người đầu tiên không phục.”
Chủ nhà: “Không phục thì cứ để trong bụng.”
Hai ngày sau, một chiếc robot hút bụi được chuyển đến.

Không phải tôi mua cái này.
Tôi chụp ảnh gửi cho Trình Tinh Dã.
“Anh chủ nhà, có phải anh gửi nhầm địa chỉ không?”
Chủ nhà: “Không nhầm, tặng cô đó.”
Chủ nhà: “Đừng hiểu lầm, tôi tiện tay mua thêm một cái.”
Chủ nhà: “À, cô biết lắp không? Không thì tôi đến giúp.”
Tôi kinh ngạc: “Anh biết lắp cả cái này sao?”
Chủ nhà: “Cũng biết chút ít.”
Anh không khiêm tốn, mà đúng là chỉ biết chút ít.
Tôi nhìn Trình Tinh Dã lúc này chỉ còn mặc một chiếc áo ba lỗ đen, anh đang ngồi chồm hổm trên sàn.
Những đường nét cơ bắp ở lưng rõ ràng, cơ tay mạnh mẽ.
Thân hình này chẳng khác gì người mẫu nam.
Chết mất, đúng là hấp dẫn thật.
“Người mẫu” trước mắt đứng dậy, quay lại phía tôi.
Tôi lập tức thu lại những suy nghĩ vẩn vơ, mỉm cười lịch sự: “Xong chưa?”
Anh ngượng ngùng gãi đầu.
“Chỉ có thể nói là chuyên ngành cần chuyên môn, việc chuyên nghiệp vẫn phải giao cho người chuyên nghiệp.”
Nói xong, anh mở điện thoại đặt lịch với thợ lắp đặt.
Tôi: “…”
Hóa ra cố gắng nãy giờ chỉ là uổng công thôi sao.

6

Điện thoại rung lên mấy hồi, kéo tôi về thực tại.

Chủ nhà: “Nhìn trúng căn nào thì nói tôi, tôi sẽ mua cho.”

Ngay sau đó là một loạt đường link nhà.

Căn hộ lớn hướng sông rộng 287 mét vuông, căn hộ lớn ba vườn hai ban công…

? Anh ta định khoe giàu à?

Tôi: “Anh chủ nhà, tôi là đổi việc, không phải trúng số.”

Tôi: “Anh mua nổi, nhưng tôi không thuê nổi.”

Chủ nhà: “Giá thuê không đổi, cô chẳng phải muốn ở nhà lớn có vườn sao? Tôi giúp cô sớm thực hiện mong ước chẳng phải tốt hơn sao?”

Tôi cười: “Anh nói cứ như thể sẽ tặng không cho tôi vậy.”

Chủ nhà: “Cô muốn thì tôi tặng.”

Tay run một cái, điện thoại suýt rơi xuống đất.

Trên đời này không có bữa trưa nào miễn phí, càng không có nhà ở miễn phí.

Nếu có, thì anh ta chỉ có thể là lừa đảo.

Dù biết anh chủ nhà không phải lừa đảo, nhưng tôi vẫn đùa anh ta một chút.

Tôi: “Quy tắc chống lừa trên mạng số một: Đừng tham rẻ, hãy nhớ kỹ.”

Chủ nhà: “…”

Chủ nhà: “Cô có tiền đâu mà bị lừa?”

Khoan đã, sao tự nhiên chuyển sang tấn công cá nhân thế này?

Chủ nhà: “À này, sao tự nhiên lại đổi việc thế? Không phải cô đang làm tốt lắm sao?”

Chủ nhà: “Không tiện nói cũng không sao, cứ coi như tôi chưa hỏi.”

Nhắc đến chuyện này lại càng tức.

Tôi mạnh tay gõ từng chữ lên bàn phím, như muốn trút hết nỗi bực tức:

“Bạn trai cũ ăn cắp kế hoạch của tôi đưa cho thực tập sinh bên họ.

Sếp còn bao che cho anh ta.

Thật đáng ghét, tôi nghi ngờ anh ta quen tôi chỉ để đánh cắp thành quả lao động của tôi!”

Khung chat hiển thị: [Đối phương đang nhập], dừng một lúc lại hiện: [Đối phương đang nhập], lặp đi lặp lại như vậy.

Anh ta không đang nghĩ xem an ủi tôi thế nào đấy chứ?

Sai rồi.

Chủ nhà: “Chia tay đúng rồi.”

Tôi: “……”

Cứ tưởng là một bài văn dài, hóa ra chỉ bốn chữ, mất công nghĩ lâu thế.

Trình Tinh Dã lại gửi thêm vài tấm hình nhà.

Chủ nhà: “Căn này cũng ổn đấy.”

Chủ nhà: “Nhưng tôi nghĩ nhà cửa vẫn nên tự mình đến xem trực tiếp, cô thấy có đúng không?”

Chủ nhà: “Vậy cuối tuần này cô rảnh chứ? Hay chúng ta cùng đi xem nhà nhé?”

Cùng đi xem nhà, đúng là một cụm từ hiếm gặp!

7

Người môi giới thao thao bất tuyệt giới thiệu những ưu điểm của căn nhà.

“Đây là căn hộ thiết kế dạng phi cơ, thông gió phía Nam và Bắc, ánh sáng tự nhiên tốt, phong cách trang trí cũng rất hợp với sở thích của người trẻ.”

Ánh mắt anh ta lướt qua chúng tôi, mỉm cười nói: “Hai bạn trẻ như vậy chắc là định mua làm nhà cưới đúng không?”

Nhầm rồi.

Tôi vô thức nhìn về phía Trình Tinh Dã, anh ấy cũng không phủ nhận, thậm chí ánh mắt còn phảng phất chút… thích thú?

“Hai bạn tình cảm thật tốt, trông cũng rất đẹp đôi, căn này làm nhà cưới thì không gì hợp hơn. Trang trí đều là mới hoàn toàn, nhìn xem, phòng ngủ chính…”

Người môi giới nói đầy chân thành, thuyết phục đến mức Trình Tinh Dã lộ vẻ hài lòng, gật đầu liên tục.

Người sở hữu cả chục căn nhà rồi, sao vẫn có thể thiếu lý trí đến thế nhỉ?

Khi người môi giới không để ý, tôi kéo tay áo anh ấy, ghé vào tai thì thầm: “Hãy cẩn thận, suy nghĩ kỹ lại đi.”

Vành tai của Trình Tinh Dã vô tình ửng đỏ. Anh nghiêng đầu nhìn tôi: “Cô không thích à?”

Tôi thành thật gật đầu: “Thích.”

“Tôi đã nói rồi, cô thích là được, những thứ khác không phải vấn đề.”

Giọng anh ấy có vẻ hờ hững, nhưng lại toát lên sự nghiêm túc nhẹ nhàng, khó nhận ra.

Như có một ngọn cỏ đuôi chó lướt qua vành tai, vừa ngứa ngáy, vừa mềm mại.

Tôi đang định nói tiếp thì chuông điện thoại vang lên.

8

Tôi đi qua một bên nghe điện thoại: “Alo.”

“Tô Hà, công việc của cậu có chút vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

“Nhân sự bên tớ có quen một người ở công ty cậu, họ vừa hỏi thăm một chút thì bên đó đánh giá cậu không được tốt lắm.”

“Là ai, cậu có biết không?”

“Tớ đã hỏi rồi, là Tạ Tùng Hàn.”

Tôi hít một hơi sâu: “Chả trách, đánh giá của bạn trai cũ thì làm sao mà tốt được?”

Cúp máy, tôi nổi đoá.

Tạ Tùng Hàn sao mà nhỏ mọn thế chứ?

Chỉ là mối tình chưa đầy một tháng bị đá, rồi bị đồng nghiệp bàn tán một chút, có cần phải giở trò sau lưng như vậy không?

Hơn nữa, rõ ràng từ đầu đến cuối, anh ta mới là người có lỗi.

Về tình cảm, anh ta không có ranh giới khi tiếp xúc với người khác giới.

Về công việc, anh ta trộm kế hoạch của tôi, cướp khách hàng của tôi.

Tôi đối xử với anh ta như vậy đã là giữ thể diện lắm rồi.

Không biết điều mà cảm thấy may mắn thì thôi, lại còn quay ra cắn ngược.

“Đúng là không ra gì.”

Tôi lập tức phụ họa: “Đúng đúng.”

Khoan đã, ai vừa nói ra điều tôi nghĩ vậy?

Quay lại, tôi phát hiện Trình Tinh Dã không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi, mặt đầy vẻ không hài lòng.

“Cần tôi đi xử lý bạn trai cũ giúp cô không?”

Anh chủ nhà này, nói là làm thật chứ chẳng đùa.

Trong đầu tôi thoáng hiện lên cảnh Tạ Tùng Hàn bị đánh bầm dập, rất hả hê, nhưng mà.

“Cảm ơn, nhưng đánh người sẽ bị giam giữ đấy.”

Trình Tinh Dã làm như không quan tâm: “Vậy nhớ đến đón tôi.”

Tôi bật cười.