“Tớ mang bữa sáng tới cho cậu này, đang ở dưới ký túc xá nam, cậu có thời gian xuống lấy không?”
Đầu dây bên kia ngập ngừng vài giây, loáng thoáng còn nghe được tiếng trở mình xuống giường:
“Đến ngay.”
Tôi đợi dưới lầu khoảng hai phút thì thấy bóng dáng Thịnh Úc Nhiên xuất hiện ở cửa.
Từ xa nhìn lại, tôi thật sự muốn huýt sáo luôn ấy.
Áo phông trắng rộng rãi, quần thể thao xám, mái tóc còn ướt nước, nốt ruồi lệ lấp lánh nơi khóe mắt.
Nhìn cực kỳ mê người.
Bọn họ ở khoa Hóa học có bị mù hết không vậy? Một cực phẩm như Thịnh Úc Nhiên mà không được bầu làm nam thần khoa?
Thịnh Úc Nhiên đi tới trước mặt tôi, hương sữa tắm sạch sẽ, mát lạnh thoang thoảng bay tới.
Tôi đưa túi đồ ăn sáng trong tay cho anh, cười dịu dàng:
“Không biết cậu thích ăn gì, nên mua đại vài món.”
Anh nhận lấy, ánh mắt khẽ động.
“Sao đột nhiên mua đồ ăn sáng cho tôi?”
“Tớ muốn xin lỗi mà.”
Thịnh Úc Nhiên nhướng mày:
“Vì tin nhắn nhầm à? Tôi cũng không để bụng.”
Tôi vòng hai tay ra sau lưng, hơi nghiêng người về phía anh, cười tủm tỉm:
“Không chỉ vậy đâu.”
Tóc tôi không buộc, vài sợi khẽ lướt qua cánh tay anh.
“Còn vì hôm qua vô tình hôn cậu nữa, xin lỗi nha.”
Bắp tay rắn chắc của anh khẽ siết lại trong một thoáng.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn tiếng gió lướt qua.
Vài giây sau, cơ thể anh mới dần thả lỏng.
“Nhưng tôi ăn không hết nhiều như vậy đâu.”
Tôi đứng thẳng người, cười híp mắt:
“Phần còn lại nhờ cậu mang cho Dương Dục giúp tớ nhé.”
Ánh mắt Thịnh Úc Nhiên bỗng trầm xuống:
“Dương Dục?”
Tôi chớp mắt ngây thơ:
“Ừ, đúng rồi.”
Nhìn sắc mặt anh hơi tối lại, tôi vội vàng bổ sung:
“À, nhớ nói là của Trình Giai Giai tặng nhé!”
“Nếu tôi không nói thì sao?”
Tôi tiến lên một bước, nắm lấy tay áo anh, nhẹ nhàng lắc lắc:
“Làm ơn mà ~~”
Thịnh Úc Nhiên nhìn tôi, yết hầu khẽ động lên động xuống, hồi lâu mới khàn giọng đáp:
“…Được.”
Nghe được câu trả lời vừa ý, tôi buông tay ra, đầu ngón tay lướt dọc theo cánh tay anh, trượt xuống tận mu bàn tay mới rời đi hẳn.
“Thế nhé, cậu mau lên phòng đi, tớ cũng phải về ký túc đây!”
Tôi vừa cười vừa đẩy nhẹ anh.
Thịnh Úc Nhiên nhìn tôi thật sâu, rồi xoay người bước vào tòa nhà.
Tôi đứng nhìn bóng lưng anh, lòng tràn đầy thỏa mãn.
Quần thể thao xám đúng là tuyệt phẩm.
Rất thích nhìn.
Cậu mặc nhiều vào nhé!
7
Tôi tự thấy trận này mình đánh rất đẹp.
Ai ngờ đối phương lại còn có chiêu ngầm khác.
Sau khi tôi mang bữa sáng cho Thịnh Úc Nhiên, thì ngay lập tức, anh ấy lại đặt trà sữa tặng cả phòng ký túc xá bọn tôi.
Tôi hỏi anh ấy tại sao, vốn dĩ còn mong sẽ nghe được một câu trả lời khiến mình vui.
Ai ngờ anh ta chỉ nhàn nhạt đáp: vì anh không thích nợ ân tình của ai cả.
Rất tốt, ân tình phải không.
Một câu “không nợ ân tình” chẳng khác nào tuyên bố thẳng thừng: công sức tôi dậy sớm chuẩn bị đều đổ sông đổ bể.
Tôi uống hết cốc trà sữa, sau đó chẳng còn muốn nói chuyện với anh ta nữa.
Tâm trạng tụt dốc, tôi rủ đứa bạn nối khố cùng chơi game cả tối để xả stress.
Kết quả càng bực hơn.
Tối nay vận đen đeo bám kỳ lạ, suốt buổi hầu như chẳng gặp được đồng đội nào chơi ra hồn.
Tôi còn chụp lại vài tấm bảng thành tích tệ hại, đăng lên vòng bạn bè kèm theo nỗi uất ức, rồi mới tắt máy đi ngủ.
Trong mơ còn oái oăm hơn — lúc thì có hàng trăm Thịnh Úc Nhiên đồng thanh nói “tôi không có thói quen nợ ân tình”, lúc lại thấy cả đội đồng đội gà mờ tranh giành mấy ngôi sao tôi cày cực khổ mới kiếm được.
Đến khi tỉnh dậy, tôi phải tu ừng ực mấy ngụm nước mới lấy lại tỉnh táo.
Mở điện thoại ra xem, mới phát hiện có vài tin nhắn chưa đọc, trong đó có cả Thịnh Úc Nhiên.
Sau khi trả lời mấy người khác, tôi mới mở khung chat của anh.
【Đánh đôi không? Bạn trai?】
【Ngủ chưa? Chúc ngủ ngon.】
Lúc đó tôi mới nhớ ra, trước kia bạn nối khố của tôi vì muốn chọc tức bạn gái cũ nên từng đổi ID đôi với tôi thành “cặp đôi yêu nhau”, tôi lại quên mất chưa đổi lại.
Bảo sao Thịnh Úc Nhiên lại hỏi vậy.
Tâm trạng tôi lập tức sáng bừng.
Nghĩ nghĩ một lát, tôi gõ một dòng chữ gửi đi:
【Cậu quan tâm lắm sao?】
Dám lấy “ân tình” ra nghẹn tôi à, để tôi nghẹn chết cậu luôn!
Đi học cùng Trình Giai Giai, cô ấy hôm nay cũng đỏ mặt phơn phớt, vui ra mặt.
“An An, cậu biết không! Hôm qua tớ nhắn tin cho Dương Dục, bảo anh ấy trong mơ nhớ tới tớ, đoán xem anh ấy trả lời thế nào?”
Tôi nghĩ ngợi một chút, nếu theo kiểu ứng xử của Thịnh Úc Nhiên, Dương Dục chắc chắn sẽ lạnh nhạt đáp: “Tôi ít khi mơ.”
Nhưng Trình Giai Giai không nhịn nổi, hưng phấn tuyên bố đáp án:
“Anh ấy nói ‘Được’ đó! An An, tớ sắp công phá thành công rồi đúng không?!”
Tôi hơi bất ngờ, sau đó bật cười.
Xem ra quân sư bên kia tối qua cũng có chuyện muộn phiền.
Hơn nữa, còn là… phiền không nhẹ đâu!
8
Mãi đến giờ ăn trưa, Thịnh Úc Nhiên mới nhắn tin lại cho tôi.
【Tất nhiên là phải quan tâm rồi, dù sao tôi cũng không có sở thích làm cá.】
Tôi không đáp vào chuyện đó, chỉ nhắn lại một câu:
【Vừa ngủ dậy à? Có muốn tôi mang cơm trưa cho không?】
Lần này không còn hiện lên “đối phương đang nhập” nữa, mà trực tiếp gửi tới một đoạn ghi âm.
Tôi bấm mở, chỉ nghe một câu ngắn gọn:
“Được, cơm chan thịt heo xào chua ngọt.”
Giọng anh khàn khàn, pha chút ngái ngủ, quyến rũ đến mức khiến tim tôi ngứa ngáy.
“Gia Gia, cậu về ký túc trước đi, tớ có chút việc.”
Tôi đứng dậy, đi mua một suất cơm thịt xào chua ngọt, xịt thêm chút nước hoa, nhai kẹo cao su, rồi thong thả tiến về phía ký túc xá nam.
Từ xa đã thấy Thịnh Úc Nhiên đứng đợi dưới lầu.
Tôi vội vàng gói kẹo cao su vào giấy, vứt vào thùng rác, sau đó mới bước tới.
“Cho cậu này.”
Tôi đưa túi cơm cho anh.
Anh nhận lấy, nhưng lại không có động tĩnh gì.
“Tớ đi trước nhé?”
Tôi dò hỏi.
Thịnh Úc Nhiên mới chịu hành động.
Anh kéo cổ tay tôi, lôi tôi ra phía sau tòa nhà ký túc.
Đang giờ ăn trưa nên nơi này gần như không có ai qua lại.
Thịnh Úc Nhiên ép tôi sát vào tường, mái tóc còn vương nước nhỏ giọt xuống, rơi đúng vào xương quai xanh của tôi, lạnh buốt trườn vào trong áo.
Tôi co rụt cổ lại vì lạnh.
Nhưng rất nhanh, một bàn tay to lớn áp lên cổ tôi.
“Đừng trốn.”
Cái chạm đột ngột đó khiến toàn thân tôi run lên, tôi lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu hỏi anh:
“Cậu muốn làm gì?”
Thịnh Úc Nhiên tiến lại gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đến một nắm tay.
“Cậu đoán xem?”
Đoán cái gì chứ.
Tôi kéo cổ áo phông của anh, ngẩng đầu chủ động hôn lên.
Đôi mắt phượng quyến rũ chết người của Thịnh Úc Nhiên khẽ mở to.
Anh hoảng loạn.
Thịnh Úc Nhiên vội vàng kéo giãn khoảng cách:
“Chưa nói rõ ràng…”
“Phiền phức quá.”
Tôi tựa vào tường, nheo mắt lườm anh lạnh lùng:
“Nói một câu thôi, hôn hay không?”
“Đệt…”
Anh khẽ chửi thề, rồi mạnh mẽ ôm lấy tôi, hôn tới tấp.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, như thể muốn nuốt chửng tôi vào lòng.
9
Nụ hôn này suýt nữa khiến tôi mất nửa cái mạng.
Khi buông ra, cả hai đều thở hổn hển.
Tôi nắm lấy vạt áo anh, vừa thở vừa lơ đãng hỏi:
“Cậu… kinh nghiệm đầy mình ghê.”
Thịnh Úc Nhiên hơi mất tự nhiên quay mặt đi, mãi lâu sau mới lí nhí đáp:
“…Lần đầu.”
Đệt!
Lần này đến lượt tôi muốn chửi thề rồi.
Tôi vuốt ve yết hầu anh, dụ dỗ:
“Hôn thêm cái nữa nhé?”
Nhưng Thịnh Úc Nhiên lại giữ chặt tay tôi, nghiêm giọng:
“Phải nói rõ trước đã. Tôi… là gì của cậu?”
Tôi mỉm cười hỏi ngược lại:
“Cậu muốn là gì nào?”
Anh siết chặt lấy tay tôi.
Ánh mắt nhìn tôi dữ dội như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Chia tay với hắn ta.”
Tôi bật cười nhìn anh:
“Cậu đang vì tình yêu mà làm người thứ ba đấy à?”
Thịnh Úc Nhiên cúi đầu, cắn nhẹ vào vành tai mềm mại sau tai tôi, như thể nghiến răng nghiến lợi.
“Chia không?”
Tôi cố nhịn cười:
“Không chia.”
Thịnh Úc Nhiên khựng lại.
“Cậu…”
Tôi chậm rãi bổ sung:
“Vốn dĩ có yêu đương gì đâu mà chia? Người ta là bạn nối khố của tôi, là thân thiết như ruột thịt luôn ấy.”
“Thật không?”
“Thật hơn cả vàng thật… ưm—”
Môi Thịnh Úc Nhiên lại lần nữa phủ xuống.
So với lúc nãy, nụ hôn này bớt đi phần gấp gáp, thêm vào đó là niềm vui sướng ngọt ngào.
Khiến lòng tôi, mềm ra như nước.