Bạn cùng phòng của tôi phải lòng nam thần khoa bên cạnh, nhờ tôi làm quân sư tình yêu.
Nào ngờ, nam thần ấy cũng có một quân sư, thực lực còn cực kỳ đáng gờm.
Chỉ qua màn hình điện thoại của bạn thân thôi, tôi đã hận đối phương đến nghiến răng nghiến lợi.
Cho đến một ngày—
“An An! Nhất định người kia chính là quân sư của cậu ta!”
Tôi ngẩng đầu nhìn.
Một chàng trai cao một mét tám, đôi chân dài thẳng tắp, bên khóe mắt còn có một nốt ruồi lệ, suýt nữa thì mê hoặc tôi đến mức choáng váng.
Lại càng hận hơn, hận đến mức chỉ muốn xé nát, nuốt vào bụng!
Vì hạnh phúc của chị em, tôi đành phải hy sinh bản thân một chút thôi.
Ví dụ như…
Câu dẫn quân sư của đối phương!
1
“Xin chào, làm quen một chút nhé, tôi tên là Giang An.”
Tôi đứng trước mặt Thịnh Úc Nhiên, nở nụ cười hoàn hảo mà tôi đã luyện trước gương không biết bao nhiêu lần.
Thịnh Úc Nhiên ngước mắt nhìn tôi.
Chỉ một ánh nhìn ấy thôi, suýt nữa tôi đã bị mê đến đần độn.
Mắt phượng + nốt ruồi lệ, người đàn ông này đúng là đang nhảy múa ngay trên điểm yếu thẩm mỹ của tôi a a a!
Bình tĩnh, Giang An, mình nhất định sẽ thắng!
Tôi đưa tay phải ra, chiếc vòng tay bạc tinh xảo phát ra tiếng leng keng giòn tan, nổi bật trên cổ tay trắng nõn, trông cực kỳ đẹp mắt.
Tiếng vang nho nhỏ đã thu hút sự chú ý của Thịnh Úc Nhiên, anh nhìn chằm chằm tay tôi hồi lâu, đôi mày rậm khẽ nhướng lên:
“Cô là?”
“Giang An, bạn cùng phòng của Trình Giai Giai.”
“Ồ.”
Tiếng “ồ” ấy của Thịnh Úc Nhiên mang theo chút ý vị khó lường, chậm rãi nắm lấy tay tôi.
“Ngưỡng mộ đã lâu.”
Đúng là cảm giác này!
Chính là khí tức của “đồng loại” mà tôi từng cảm nhận được qua màn hình điện thoại!
Tôi cố kiềm chế trái tim đang đập loạn, nhẹ nhàng siết lại bàn tay anh.
“Rất hân hạnh.”
2
Tôi hẹn Thịnh Úc Nhiên ra quán cà phê ngoài cổng trường.
Ngoài dự đoán, anh ấy không từ chối, khiến những lời lẽ tôi đã chuẩn bị sẵn đều không có đất dụng võ.
Tôi đã canh chuẩn thời điểm từ lâu.
Quán cà phê này có ánh sáng rất đẹp, bầu không khí cũng tuyệt vời, khiến ai lên hình cũng xinh hơn hẳn, nên rất nhiều người thích đến đây chụp ảnh.
Nhưng đó không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, quán đang có chương trình khuyến mãi!
“Chào bạn xinh đẹp, ghé thử xem nhé, chỉ cần chụp một tấm ảnh cùng bạn trai và treo lên tường ảnh của chúng tôi, sẽ được tặng một món gấu bông đó!”
Chị nhân viên tươi cười, giơ ra một con Capybara bông mềm mịn hấp dẫn.
Tôi chắp tay, mắt sáng rực:
“Đáng yêu quá!”
Chị nhân viên liền tranh thủ thúc giục: “Vậy thì rủ bạn trai chụp liền đi nào!”
Tôi do dự quay đầu nhìn Thịnh Úc Nhiên phía sau, chần chừ một lúc, rồi cúi đầu đi tới kéo nhẹ tay áo anh.
“Chúng ta đi thôi.”
Thịnh Úc Nhiên vẫn đứng yên.
“Em thích lắm à?”
Tôi cúi đầu, tròn mắt đến cực điểm, nhịn đến khi vành mắt hơi ươn ướt mới ngẩng lên nhìn anh.
“Ừm… cũng có thích một chút…”
Anh nhìn tôi, ánh mắt hơi lay động.
“Vậy thì…”
Tôi lại bất ngờ tiến lên một bước, nhón chân khoác tay lên vai anh, ghé sát tai thì thầm:
“Không sao đâu, mai em rủ tiền bối trong bộ môn giả làm người yêu cũng được, mình đi gọi đồ uống trước nhé.”
Từ góc độ này, tôi có thể thấy rõ yết hầu của Thịnh Úc Nhiên khẽ chuyển động.
Tôi lập tức rút tay về, mỉm cười hỏi:
“Đi chứ?”
Ánh mắt anh trầm xuống.
Anh nắm lấy cổ tay tôi, kéo đi thẳng tới chỗ nhân viên:
“Chào bạn, làm ơn chụp cho bọn mình một tấm nhé.”
3
“Được rồi, hai bạn lại gần nhau thêm chút nữa nhé!”
Tôi đứng yên bất động.
Không ngờ Thịnh Úc Nhiên lại bất ngờ khoác tay ôm lấy vai tôi.
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn anh.
Anh hơi cúi xuống, ghé sát tai tôi, thấp giọng nói:
“Đã giả vờ thì diễn cho giống một chút.”
Hơi thở nóng rực của anh phả lên vành tai tôi, khiến tim tôi run lên một cái.
Được lắm, đúng là “người cùng phe”, phản đòn nhanh thật đấy!
Tôi âm thầm nghiến răng, nhân lúc anh còn chưa kịp ngẩng đầu, tôi nghiêng người —
Có lẽ là tình cờ, cũng có lẽ là tôi cố ý —
Môi tôi khẽ lướt qua môi anh.
Bàn tay đang ôm lấy vai tôi của Thịnh Úc Nhiên đột nhiên siết chặt.
“Rắc ——”
Đèn flash lóe sáng.
“Chụp xong rồi nha! Trai xinh gái đẹp, góc nào cũng đẹp mê luôn!”
Cô nhân viên cầm máy ảnh cười tấm tắc khen.
Tôi vội bước lùi ra sau một bước, rời khỏi đôi môi nóng bỏng như muốn đốt cháy tôi ấy, mặt đỏ bừng, lúng túng nói:
“Xin lỗi, tôi không cố ý đâu!”
Thịnh Úc Nhiên khẽ liếm môi, mãi lâu sau mới trả lời:
“Không sao.”
Trong lòng tôi cười lạnh.
Không sao? Thế sao giọng anh lại khàn thế kia?
4
“An An, sao rồi sao rồi, tình hình chiến đấu thế nào?”
Vừa bước vào ký túc xá, Trình Giai Giai đã nhào tới ôm chầm lấy tôi.
Tôi đỡ lấy cô ấy, tiện tay đặt cốc cà phê lên bàn cho cô ấy.
“Rất là… khó lường.”
Thật sự là cực kỳ khó lường.
Lúc chụp ảnh xong, tôi cứ tưởng mình đã chiếm thế thượng phong.
Nhưng sau đó đấu qua vài hiệp, mặc tôi tung chiêu thế nào, Thịnh Úc Nhiên cũng hóa giải nhẹ nhàng như gió thoảng, khiến tôi lại như rơi vào thế hạ phong.
Chậc, căng như dây đàn luôn ấy.
Trình Giai Giai không thể tin nổi: “Không phải chứ, chính tay cậu ra trận mà còn chưa tóm được anh ta à?”
Tôi búng nhẹ lên trán cô ấy:
“Đừng nói như thể mình dày dạn kinh nghiệm vậy chứ?”
Tôi chỉ là lý thuyết phong phú thôi, hiểu chưa.
“À mà, hôm nay cậu với Dương Dục nói chuyện thế nào?”
Dương Dục chính là nam thần khoa bên cạnh mà Trình Giai Giai thầm thương trộm nhớ, cũng là bạn cùng phòng của Thịnh Úc Nhiên.
Tôi nghĩ bụng, hôm nay mình đã tạm thời dụ được “quân sư” bên địch đi rồi, Giai Giai chắc phải tiến triển thuận lợi lắm mới đúng.
Trình Giai Giai chẳng giấu diếm gì, trực tiếp đưa điện thoại cho tôi:
“Nè, An An xem đi.”
Tôi nhận lấy điện thoại, vừa nhìn vào màn hình suýt thì hộc máu.
【Hôm nay cậu ăn gì vậy? Tớ ăn cơm cà ri gà đó!】
【Hôm nay làm thí nghiệm muộn, chưa kịp ăn.】
【Vậy nhớ ăn nha!】
Một lúc lâu sau, chỉ nhận lại được một chữ 【Ừm.】
Trình Giai Giai thì lại chẳng thấy gì bất thường, còn sốt ruột hỏi tôi:
“Sao anh ấy chỉ trả lời có một chữ vậy?”
Tôi tức muốn thổ huyết:
“Chị em à, tổ tiên à! Anh ấy bảo chưa ăn, sao cậu không hỏi anh ấy đang ở đâu?”
Trình Giai Giai chớp chớp mắt: “Hỏi vậy để làm gì?”
Tôi thở dài:
“Cậu phải trả lời kiểu như: ‘Ơ, cậu đang ở đâu thế? Ký túc xá tớ còn đồ ăn nè, để tớ mang qua cho cậu nhé, nhịn đói hại dạ dày lắm đó ~’
Như vậy vừa thể hiện sự chu đáo, vừa tranh thủ được cơ hội gặp mặt mà!”
Trình Giai Giai lập tức ôm đầu hét lên:
“Á á á á! Tớ không nghĩ ra!”
Tôi chống cằm trầm ngâm:
“Nhưng mà hôm nay Dương Dục cũng không khá hơn mấy, anh ta gần như viết chữ ‘thất vọng’ lên mặt luôn rồi.”
Trình Giai Giai tò mò:
“Nhìn kiểu gì ra vậy?”
Tôi liếc cô ấy một cái:
“Nhìn dấu ba chấm.”
Trình Giai Giai ngưỡng mộ:
“Trâu bò thiệt!”
Xem ra, Dương Dục cũng chẳng phải kiểu bình tĩnh như núi băng, mất đi Thịnh Úc Nhiên trợ lực, anh ta cũng lộ ra cái đuôi hồ ly rồi.
Giải quyết xong Thịnh Úc Nhiên, tôi không tin Dương Dục là đối thủ của Trình Giai Giai – một thiên thần ngây thơ chính hiệu như vậy.
5
Tắm rửa xong, tôi nằm dài trên giường, bắt đầu “tổng kết chiến trường”.
Thịnh Úc Nhiên đúng chuẩn gu của tôi quá rồi.
Nhưng chỉ là… tôi không chắc cảm giác này sẽ kéo dài được bao lâu.
Tôi có một thói quen không mấy tốt – chính là kiểu “nhiệt tình ba phút”.
Hễ thấy ai vừa hợp gu thẩm mỹ lại còn độc thân, tôi sẽ không nhịn được mà ra tay thả thính; nhưng chỉ cần người ta vừa có dấu hiệu cắn câu, tôi lại lập tức tụt cảm xúc.
Ngay cả khi đọc tiểu thuyết cũng vậy, thể loại “truy thê hỏa táng tràng” (truy đuổi vợ cực khổ) tôi chỉ mê giai đoạn đau khổ giày vò, hễ thấy sắp ngọt ngào quay lại với nhau là dứt khoát bỏ hố.
Còn bây giờ, tôi đang cực kỳ si mê Thịnh Úc Nhiên, say mê hơn bất kỳ lần nào trước đó.
Nếu không cũng chẳng đến nỗi dâng luôn cả nụ hôn đầu.
Hy vọng lần này cảm xúc nguội chậm một chút, thật lòng mà nói, tôi cũng khá muốn nghiêm túc yêu đương một lần cho ra hồn.
Nghĩ vẩn vơ một hồi, tôi lấy điện thoại ra, tìm nick Thịnh Úc Nhiên mới kết bạn hôm nay, gửi một tin nhắn:
【Ngủ chưa?】
Gửi xong, tôi lập tức khóa màn hình.
Ngủ thôi.
6
Sáng hôm sau, vừa cầm điện thoại lên, quả nhiên thấy có hai tin nhắn gửi đến.
【Chưa ngủ.】
【?】
Hai tin nhắn cách nhau đúng một tiếng đồng hồ.
Tôi vừa đánh răng vừa lướt điện thoại, một tay gõ chữ:
【À, xin lỗi nhé, tối qua nhắn nhầm người rồi.】
Tin nhắn bên kia đáp lại rất nhanh.
【Không sao.】
Tôi đặt điện thoại xuống, tiếp tục rửa mặt.
Xong xuôi, tôi chọn một chiếc váy trắng cổ vuông, đứng trước gương ngắm nghía.
Ổn đấy, khoe xương quai xanh rất đẹp.
Tôi rời khỏi ký túc xá, đi đến căn-tin mua mấy món điểm tâm và vài ly sữa đậu nành.
Khi đến dưới khu ký túc xá nam, tôi gọi một cuộc điện thoại.
Chuông reo vài tiếng thì được bắt máy.
“Alô?”
Tôi cười tươi như nắng:
“Chào buổi sáng nhé!”
“Chào buổi sáng.”