Sao lại thế này, tôi nhịn đói nhịn khát để trả tiền nhà ba tháng một lần, giờ mẹ lại bảo tôi đang thuê nhà của mình.
“Mẹ, mẹ có thể nào lịch sự chút không?”
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao khi tôi rời nhà, ba lại nói đầy ẩn ý:
“Y Y à, con còn nhỏ, chưa hiểu tại sao Tôn Ngộ Không không thể thoát khỏi bàn tay của Phật Tổ.”
Đây đâu phải không thể thoát, mà là thoát khỏi một cái bẫy, lại rơi vào một cái bẫy khác của họ.
Nghĩ đến đây, tôi cầm tay mẹ, làm nũng:
“Mẹ ơi, thế mẹ cho con…”
“Không được!”
“Con chưa nói xong mà.”
“Mẹ biết con định nói gì rồi, miễn tiền thuê à? Không bàn nữa!”
Tôi: “…”
Đúng là mẹ ruột, từ chối một cách dứt khoát.
Sợ Cố Nguyên trong nhà chờ lâu sẽ nghi ngờ, tôi nhanh chóng tiễn mẹ đi rồi vội vã quay lại.
Nghe tiếng mở cửa, Cố Nguyên liền chạy ra:
“Sao rồi? Hai người cãi nhau à?”
Tôi cười xua tay:
“Không, em với cô đó vẫn ổn mà!”
Cố Nguyên bán tín bán nghi:
“Cô ấy là ai vậy?”
Tôi đảo mắt một vòng, không dám nhìn thẳng vào anh:
“Chỉ là người muốn xin đánh giá tốt thôi…”
Lâu lắm không ăn đồ ăn dì ở nhà làm, tôi đang mải mê ăn ngấu nghiến, chẳng để ý Cố Nguyên vừa nói gì.
…
Cố Nguyên rất tốt với tôi, tôi cũng không thể để anh chịu thiệt.
Cuối tuần, tôi theo công thức dì dạy, thất bại hàng chục lần cuối cùng cũng học được cách làm sushi.
Đến trưa thứ Hai, để tạo bất ngờ cho Cố Nguyên, tôi đặc biệt đến khu công trường nơi anh làm việc rồi mới gọi điện:
“Anh yêu à, đoán xem em đang ở đâu nào?”
Tiếng máy móc từ công trường vang rền, nhưng kỳ lạ là bên đầu dây kia lại rất yên tĩnh.
Nhìn về phía tầng 26 đang xây dựng dở dang, bóng người nhỏ như quả bóng đang bận rộn phía trên.
Haiz! Làm xây dựng thật quá vất vả.
“Y Y, em ở đâu vậy?”
Giọng nói trầm ấm của Cố Nguyên làm tim tôi khẽ run.
“Em đang ở ngoài công trường mang cơm trưa đến cho anh đây.” Tôi còn chu đáo nói thêm: “Em biết anh đang làm ở tầng trên cùng, anh không cần vội xuống, em có thể từ từ chờ anh.”
7
“Được rồi, em chờ anh một lát. Y Y, đừng vào trong, ở đây bẩn và không an toàn đâu.”
Có lẽ vì quá xúc động, tôi nghe thấy giọng Cố Nguyên hơi run rẩy.
Mười lăm phút sau, Cố Nguyên thở hổn hển đứng trước mặt tôi.
Anh đội mũ bảo hộ màu vàng, mặc bộ đồng phục bẩn thỉu và không vừa vặn.
Tôi sờ vào cổ tay lộ ra rất nhiều của anh, xót xa nói:
“Sếp của anh thật là không nhân đạo, may đồng phục mà còn keo kiệt tiết kiệm vải.”
Mặt Cố Nguyên đỏ bừng, ấp úng giải thích:
“Thật ra sếp cũng bận lắm, có thể là không để ý đến mấy chi tiết này.”
Nhìn vẻ ngượng ngùng của anh, tôi biết ngay anh chẳng dám mở miệng đề nghị sếp đổi cho một bộ đồng phục khác.
Tôi nóng ruột, chống hông nói:
“Chi tiết mới là quan trọng nhất, giờ là mùa đông, anh lại làm trên tầng cao, cổ tay cổ chân đều lộ ra ngoài. Đợi đến lúc anh già bị viêm khớp thì làm sao? Không được, em phải đi gặp sếp của anh đòi lại công bằng!”
Người yêu của tôi, không ai quan tâm thì tôi sẽ quan tâm!
Nói rồi tôi nắm tay anh đi thẳng vào trong.
Bất đắc dĩ, Cố Nguyên phải mượn của một công nhân đi qua một chiếc mũ bảo hộ đội cho tôi.
Nhưng đó là mũ đỏ.
“Y Y, giờ chú Vương bên hậu cần không có ở đây, em đến cũng không gặp được. Đừng lo, đợi chú ấy về anh nhất định sẽ phản ánh chuyện này.” Cố Nguyên vội nói, “Đúng rồi, em không phải mang cơm cho anh sao? Vừa hay anh cũng đang đói.”
Nghe nói sếp không có ở đây, tôi cũng đành thôi.
“Anh… Tiểu Cố, ở đây có chỗ ngồi này!”
Không xa lắm, một công nhân đội mũ trắng vui vẻ vẫy tay gọi anh.
Cố Nguyên nắm tay tôi đi đến, vào đến nơi tôi mới phát hiện trong phòng còn bật sưởi.
Căn phòng nhỏ bằng tôn sạch sẽ, ngăn nắp.
“Ơ? Đồng nghiệp vừa nãy sao không vào ăn cơm?” Tôi tò mò hỏi.
Cố Nguyên nhìn ra ngoài một lát, đáp:
“Họ ăn rồi.”
“Ồ, vậy thì em rút lại lời vừa nãy, sếp của anh thật tốt, còn lắp cả sưởi trong chỗ ăn.”
Cố Nguyên nhìn hộp cơm giữ nhiệt tôi cầm, trông có vẻ ngại ngùng nhưng không giấu được sự đói bụng.
Sau buổi sáng vác gạch, chắc anh đã đói lắm rồi.
Nghĩ đến điều đó, lòng tôi không khỏi nhói lên:
“Em làm sushi cho anh đây, thử xem ngon không nhé?”
Cố Nguyên cầm một miếng bỏ vào miệng, lập tức khen lấy khen để:
“Ngon lắm, cực kỳ ngon, ngon hơn cả sushi chính gốc Nhật Bản anh từng ăn!”
“Anh còn từng đi Nhật à?”
Cố Nguyên vội lắc đầu:
“Không không, anh chỉ từng mua sushi từ một tiệm tên là ‘Sushi Nhật Bản’ thôi.”
Tôi xoa đầu anh, không kìm được nói:
“Mai mốt em đưa anh ra nước ngoài ăn đồ chính gốc nhé.”
Cố Nguyên bất chợt ngẩng đầu:
“Hả?”
“Không không! Ý em là, sau này khi có tiền, chúng ta sẽ cùng đi du lịch nước ngoài, được không?”
Nghe vậy, anh mới gật đầu.
Tôi hận không thể cắn đứt lưỡi mình, suýt nữa thì lộ bí mật.
Tôi tò mò nhìn ra khoảng sân trống bên ngoài, thấy một nhóm công nhân đội mũ bảo hộ màu sắc khác nhau đang tụ tập.
“Họ đang làm gì thế?”
Cố Nguyên không ngẩng lên:
“Họp.”
“Sao lại không gọi anh?”
Anh ngừng lại một lát, rồi đáp:
“Cấp bậc của anh chưa đủ.”
Tôi “ồ” một tiếng, lập tức hiểu ra.
Cũng phải thôi, Cố Nguyên chỉ tốt nghiệp trung cấp, gia cảnh lại nghèo khó, có được một công việc lương tám triệu ở thành phố lớn thế này đã là rất khá rồi.
“Nguyên này, màu mũ của các anh khác nhau là tương ứng với cấp bậc sao?”
8
“Đúng vậy.”
Sau khi ăn hết hộp sushi, Cố Nguyên bước đến bên cửa sổ giải thích cho tôi:
“Mũ đỏ là cấp cao nhất, là của các lãnh đạo đội. Mũ trắng là của công nhân thường…”
Khuôn mặt nghiêng của anh góc cạnh rõ nét, ánh mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng.
Giọng nói trầm ấm, cổ họng anh chuyển động khi nói, cả người anh tỏa ra một sức hút khó cưỡng.
Tôi chống cằm, ngẩn ngơ ngắm anh.
Cố Nguyên đột ngột quay lại, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh khẽ cười.
Trong đôi mắt đen láy ấy như có vô vàn ánh sao lấp lánh.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi như bị thần kinh giật dây, tiến gần lại và hôn anh.
Khi Cố Nguyên bắt đầu đáp lại, tôi bất ngờ đẩy anh ra, chỉ vào chiếc mũ trên đầu mình hỏi:
“Anh còn đồng nghiệp nào là lãnh đạo không?”
Cố Nguyên thoáng lúng túng, ậm ừ mãi mới nói:
“Ờ, có chứ, là chú của anh.”
Tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không thể diễn tả rõ ràng.
Còn đang định hỏi tiếp, Cố Nguyên đã nói:
“Chiều em còn phải làm, để anh đưa em về nhé.”
Cũng được thôi.
Khi chúng tôi ra ngoài, nhóm công nhân vừa nãy lập tức hướng ánh nhìn về phía chúng tôi.
Bị nhiều người nhìn như vậy, tôi thấy hơi ngại, bèn nhỏ giọng nói với anh:
“Công nhân của anh dễ thương thật, còn cùng anh tiễn em nữa, làm như em là lãnh đạo lớn vậy.”
Cố Nguyên ngập ngừng, đứng chắn trước mặt tôi để che đi ánh mắt của mọi người:
“Ờ… đúng rồi, mọi người thường chăm sóc anh lắm.”
Chà, đúng là đồng nghiệp tốt bụng.
…
Chớp mắt, tôi và Cố Nguyên đã yêu nhau hơn nửa năm.
Trong khoảng thời gian đó, tôi cũng thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp.
Mấy ngày gần đây, Cố Nguyên cứ thần thần bí bí, đối mặt với tôi thì lúng túng.
“Anh sao vậy? Có phải lén lút làm chuyện xấu sau lưng em không?”
Thấy tôi hỏi gặng, anh đành giải thích:
“Anh từng xem qua chứng minh thư của em, biết là sắp đến sinh nhật em rồi, nên muốn làm em bất ngờ.”
Nghe xong, lòng tôi như mở cờ.
Chờ mãi đến ngày sinh nhật, tôi về đến nhà thì thấy Cố Nguyên đang đứng trước cửa căn hộ thuê, tay cầm bó hoa tươi:
“Y Y, chúc mừng sinh nhật.”
Dù tặng hoa nghe có vẻ sến súa, nhưng cái không khí nghi thức này lại khiến tôi cảm động vô cùng.
Đến khi tôi thấy anh học theo trong phim, tự tay chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến, tôi càng vui hơn.
Tôi ôm cổ anh, “chụt” một cái lên má:
“Cảm ơn anh, Cố Nguyên.”
Anh mím môi cười:
“Nói gì ngốc thế, còn có quà tặng em nữa, mở ra xem đi.”
Cầm trên tay hộp quà được gói tỉ mỉ, tim tôi đập thình thịch.
9
Đây là lần đầu tiên tôi nhận được một món quà sinh nhật từ bạn trai.
Khi mở hộp quà ra, tôi sững người đứng yên tại chỗ.
Cố Nguyên nhìn tôi với ánh mắt như mang theo chút mong chờ, hỏi:
“Thế nào? Không đẹp hay em không thích?”
Thật lòng mà nói, nó rất đẹp, và tôi cũng thích.
Nhưng món quà quý giá như vậy không giống thứ có thể xuất phát từ anh.
Bởi vì đó là một bộ trang sức trị giá cả triệu tệ.
Nụ cười trên mặt tôi dần nhạt đi, tôi đóng hộp quà lại, nhìn vào đôi mắt đen láy của anh và hỏi nhỏ:
“Cố Nguyên, sao anh lại nghĩ đến việc tặng em một bộ trang sức thế này?”
Anh liếc nhìn tôi thật nhanh, ấp úng trả lời:
“Anh… anh cũng không biết tặng gì cả. Chỉ là thấy cổ em trông trống trải, tình cờ thấy trong một buổi phát sóng trực tiếp có bán dây chuyền, thế là anh chọn một bộ.”
Tình cờ? Bán dây chuyền?
Làm gì có streamer nổi tiếng nào bán trang sức triệu tệ trên sóng trực tiếp chứ?
Anh tưởng tôi là trẻ con ba tuổi dễ bị lừa sao?
Nhìn khuôn mặt anh đầy vẻ chân thành, tôi lại không chắc chắn nữa:
“Viên ngọc lục bảo này…”
Cố Nguyên đáp thẳng thắn với ánh mắt sáng trong:
“Viên ngọc này nhìn qua là biết giả, nhưng dây chuyền bạc trên đó là thật.”
Tôi: “…”