Tôi nằm ngoài cái “chúng ta” đó…
Cố Nguyên khẽ gật đầu, đầy tâm sự mà lấy ra chiếc bánh bao vẫn còn nóng hổi trong túi đưa cho tôi.
“Thơm quá đi!”
Không đùa chứ, bánh bao này to, vỏ mỏng, nhân đầy, bên trong có tôm, bò, nấm hương… mỗi lần ăn lại khác.
“Bánh bao này mua ở đâu vậy? Khác hẳn bánh ngoài chợ.”

Cố Nguyên ngập ngừng một chút, vẻ bối rối thoáng qua trong ánh mắt:
“Đây là do nhà anh… người nhà làm.”
Tôi không kìm được mà giơ ngón cái khen:
“Wow… là mẹ anh hay bà anh làm thế? Tay nghề đỉnh thật đấy!”
Cố Nguyên chỉ cười, không nói gì thêm.


Ăn sáng xong, chúng tôi ai nấy đi làm.
Nghỉ trưa, mẹ tôi cũng gọi tới:
“Bé yêu, về nhà đi, thuê nhà ngoài làm gì, sao bằng ở nhà mình được? Mẹ đã mắng ba con rồi, lẽ ra ba không nên nói con như thế.”
Mẹ nghĩ tôi còn giận ba nên không chịu về.

Thật ra cũng không hoàn toàn vì chuyện đó.
Tôi biết bản thân mình mà, tự lo cho mình thì được, chứ bảo quản lý công ty, kế thừa sự nghiệp thì thôi cho tôi xin.
Quan trọng nhất, tôi đã được ba mẹ bao bọc hơn hai mươi năm trời, giờ tôi cũng muốn bước ra khỏi vùng an toàn, thử xem mình có thể tự lập hay không.
Ban đầu, tôi chỉ định làm nghiên cứu sinh, cũng không nghĩ sẽ bưng bê lâu dài.
Nhưng mà… Cố Nguyên là một biến số trong kế hoạch của tôi.
Bây giờ nhìn lại, yêu thì vẫn yêu, làm phục vụ thì vẫn làm, nhà thì chưa thể về được.
Ai bảo tôi thích người ta quá làm chi!

“Mẹ ơi, mẹ đừng khuyên con nữa! Có thời gian thì khuyên ba đi, với lại nói nhỏ cho mẹ biết, con có người trong lòng rồi!”
“Ơ? Thật à? Trông thế nào? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Bố mẹ làm gì?”
Tôi: “…”
Cái miệng này đúng là hết thuốc chữa!
“Mẹ ơi, con phải làm việc rồi, không nói nữa nhé!”
“Y Y, con quen bạn trai từ bao giờ thế? Đừng ngại, nói với mẹ đi mà!”
Cúp máy xong, tôi chỉ muốn tự vả vào mặt mình.
Nói gì không nói, lại bảo mình có bạn trai.

4

Quả nhiên, mẹ tôi bắt đầu dò hỏi bóng gió, nhưng tôi cứ giả vờ không hiểu.
Tối tan ca, Cố Nguyên đến đón tôi về.
Chúng tôi nắm tay nhau đi dạo trên con đường nhỏ. Lúc tôi mỏi, anh sẽ cõng tôi. Anh còn mua khoai lang nướng nóng hổi, hạt dẻ rang đường.
Anh nâng khuôn mặt tôi lên, ánh mắt đầy yêu thương:
“Y Y, tháng sau anh sẽ mua xe. Vậy thì em sẽ không phải chịu lạnh cùng anh nữa.”
Tôi lập tức lắc đầu:
“Không cần đâu. Nếu ngồi trong xe ấm áp thì anh làm sao sưởi ấm tay cho em được nữa? Em không muốn! Với lại công ty cách nhà không xa, đi bộ vừa tốt cho sức khỏe vừa giảm cân mà!”
Cố Nguyên nhìn tôi, đôi mắt đen láy tràn đầy yêu chiều:
“Được thôi.”

Gần đến khu nhà, tôi từ xa đã thấy một chiếc Mercedes quen thuộc với biển số toàn 888. Trong dãy xe bình thường, chiếc xe đó nổi bật hẳn lên.
Mẹ tôi tới rồi à?
Nhân lúc Cố Nguyên không để ý, tôi lôi điện thoại ra.
Hóa ra mẹ đã gửi tin nhắn từ lúc nào:
[Con yêu, mẹ tới thăm con đây!]
Chắc chắn là tại tôi nhiều lời hồi chiều.

[Mẹ, con cảm ơn mẹ lắm! Nhưng con làm thêm giờ nên tối nay không về nhà được.]
[Vớ vẩn, mẹ thấy con đứng ở đầu hẻm rồi kìa.]
Mẹ còn gửi kèm một biểu tượng mặt cười gian xảo.
[Chàng trai bên cạnh con là bạn trai con phải không? Đến gần hơn một chút để mẹ nhìn mặt nào!]
Đúng là mẹ ruột, chẳng chừa cho tôi chút đường lui nào.

Tôi lập tức nắm lấy cánh tay Cố Nguyên:
“Anh yêu, hay là anh tiễn em đến đây thôi, em…”
Cố Nguyên nhướng mày, nghi hoặc hỏi:
“Sao vậy em?”
“Không… không sao đâu, em chỉ lo anh làm cả ngày mệt mỏi rồi, lại đi bộ xa thế này, em muốn anh về nhà nghỉ ngơi sớm một chút thôi!”
Cố Nguyên bóp nhẹ mũi tôi, mỉm cười:
“Ở cạnh em, anh rất vui, sao mà mệt được?”

Thấy mẹ tôi mở cửa xe bước xuống, tôi lập tức kéo Cố Nguyên quay đi:
“Nếu thế thì… thì anh đi thêm chút nữa với em nhé!”
Nói rồi tôi lôi anh nhanh chóng rời đi.

Nhân lúc Cố Nguyên đi mua trà sữa, tôi vội vàng gọi cho mẹ:
“Mẹ ơi, mẹ đừng làm loạn nữa! Bạn trai con không biết con là ai, anh ấy tưởng con chỉ là người làm công bình thường thôi.”
Mẹ tôi ngừng lại mấy giây rồi nói:
“Ồ… vậy thì không sao, mẹ có thể đóng vai cùng con mà!”
Tôi muốn quỳ lạy mẹ:
“Không được đâu, diễn xuất của mẹ tệ lắm!”
Mẹ vẫn không từ bỏ:
“Vậy mẹ không nói gì hết được không? Mẹ chỉ đến để đưa đồ ăn cho con thôi, con không nỡ để mẹ về tay không chứ?”
Tôi đảo mắt nhìn quanh, nhanh trí nói:
“Mẹ, ở đây toàn là người có điều kiện không tốt, mẹ lái xe sang đến đây người ta lại tưởng mẹ khoe của. Nếu người ta biết mẹ là mẹ con, lỡ có kẻ trộm chú ý đến con thì sao?”
Nghe vậy, mẹ quả nhiên do dự:
“Thôi được rồi con yêu, con phải tự bảo vệ mình nhé! Tối nay bạn trai con có qua nhà không?”
Tôi: “…”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Con với anh ấy trong sáng lắm, chỉ đơn thuần là yêu đương thôi.”

Thấy Cố Nguyên cầm hai cốc trà sữa quay lại, tôi vội vàng ngắt điện thoại.
“Em thích trà sữa khoai môn, thêm trân châu này.”
Tôi và Cố Nguyên đứng ở đầu hẻm thêm mười mấy phút nữa, chờ đến khi mẹ tôi lái xe rời đi tôi mới yên tâm.
Mũi và tai anh đỏ ửng vì lạnh, làm tôi xót vô cùng:
“Hay là anh lên nhà uống chén trà nóng nhé?”
Đây là lần đầu tiên tôi mời anh về nhà kể từ khi chúng tôi quen nhau được một tháng.

5

“Được thôi.”
Cố Nguyên cười nói đùa: “Tiện thể sửa bóng đèn, thông ống nước cho em luôn nhé!”
“Đi chỗ khác chơi đi!”
Chúng tôi vừa trêu đùa vừa cùng nhau về nhà.
Tôi vừa rót nước nóng cho anh thì đã nghe tiếng gõ cửa.
“Chắc là shipper giao hàng!”
Tôi giải thích khi thấy anh nhìn tôi khó hiểu.

Mở cửa ra, tôi sững người.
Lại là mẹ tôi.
Và điều tệ hơn là… bà mặc đồng phục giao hàng của một ứng dụng nào đó.
Nhìn thoáng qua trông cũng giống lắm chứ.

Mẹ tôi nở một nụ cười xã giao,
Đưa tay trao tôi gói đồ ăn,
Tay kia thì đẩy tôi sang một bên, thò đầu vào nhà ngó nghiêng.
Và hét lớn hết mức có thể:
“Đây là phần ăn cho hai người phải không? Mẹ mang cho con thêm một bộ dao dĩa nhé!”

Trời ơi, tôi chỉ muốn độn thổ!
Tôi vội quay đầu lại xem, thấy Cố Nguyên vẫn chưa bước ra, mới dám hạ giọng:
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Mẹ nhìn tôi vẻ ngây thơ:
“Giao đồ ăn mà!”

Đặc biệt hơn, mẹ còn hào hứng khoe với tôi:
“Y Y yêu dấu, nhờ con nhắc nhở mẹ phải kín đáo, mẹ đổi qua mặc đồng phục giao hàng đi thu tiền nhà, thấy mình gần gũi với dân tình hơn hẳn.”
Tôi: “?”
Có ai thu tiền nhà kiểu này không?
À mà không, có ai giao đồ ăn kiểu này không?

Đáng lẽ tôi nên sớm đoán ra. Với tính tò mò quá đà của mẹ tôi, biết tôi có bạn trai làm sao bà có thể kìm nén nổi niềm đam mê “hóng hớt” của mình?
“Mẹ, mẹ đừng làm loạn nữa, đồ ăn mẹ mang đến rồi thì mẹ về đi.”
Mẹ tôi nhìn tôi không thể tin nổi, như thể tôi không phải con ruột bà:
“Con yêu, mẹ đóng giả thế này đến thăm con, mà con không mời mẹ vào uống chén trà sao?”
Mẹ rõ ràng cố ý!
Tôi đành uyển chuyển từ chối:
“Mẹ ơi, mẹ từng thấy ai mời shipper vào nhà uống trà chưa?”
Mẹ suy nghĩ một lát, nói:
“Cũng không phải không có. Lần trước mẹ xem tin tức thấy có người…”
Mẹ lại còn nói nghiêm túc nữa!

“Mẹ, đừng đùa nữa. Mai nhé, mai con sẽ xin nghỉ nguyên một ngày để dành thời gian cho mẹ, được không?”
Mẹ dứt khoát lắc đầu:
“Không được, mẹ muốn hôm nay.”
Tôi: “…”
“Mẹ, dù mẹ là mẹ con, hôm nay cũng không được!”
“Được thôi, để mẹ bộc lộ thân phận thật sự của mình!”
Tôi: “!”
Mẹ định biến hình hay tiết lộ sự thật với Cố Nguyên?
Chưa để mẹ mở miệng, tôi nhanh tay ra đòn phủ đầu.

Khi Cố Nguyên không đợi được nữa và bước ra cửa,
Anh thấy cảnh tôi bịt chặt miệng mẹ.
Mẹ tròn mắt nhìn tôi, ú ớ không biết muốn nói gì.
Tôi vội khép cửa lại, nói với Cố Nguyên:
“Đợi chút, em có chuyện muốn nói với cô giao hàng. Anh ngồi xuống trước đi, ngồi đi!”
Cố Nguyên thấy tôi trông nghiêm trọng, hơi do dự rồi cũng quay lại phòng khách.

Tôi lập tức kéo mẹ ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
“Một chút thôi, chỉ một chút nữa là mẹ thấy rõ mặt anh ấy rồi!”
Mẹ vỗ vào lưng tôi hai cái, trách yêu:
“Đồ con gái vô lương tâm, dù cậu ấy có nghèo, mẹ cũng không làm khó dễ đâu! Chỉ cần con thích, mẹ sẽ ủng hộ con.”
Dù lời mẹ rất ấm lòng, nhưng tôi chưa quên rằng mình vẫn đang giấu thân phận thật của mình với Cố Nguyên.

6

Tôi vừa nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ, vừa giải thích:
“Mẹ, mẹ hiểu cho con! Mẹ nghĩ xem, nếu mẹ vào trong rồi lỡ để lộ thân phận, anh ấy mà giận thì sao?”

Mẹ trừng mắt nhìn tôi một lúc lâu, rồi thốt ra:
“Sao con giống ba con, cũng toàn chuyện tình yêu không vậy?”

“Mẹ ơi,” mẹ cười gian như một con cáo, “con đừng nói mẹ định tiết lộ là mẹ với con là mẹ con đấy nhé?”

“Không thì còn gì nữa?”

Mẹ khẽ hừ một tiếng, rút từ túi ra một xâu chìa khóa to, đưa lên trước mặt tôi lắc lắc đầy tự đắc.
“Mẹ đến thu tiền nhà! Mẹ quên không nói với con, con đang thuê chính nhà của gia đình mình đấy.”

Tôi: “?”