Sau khi chia tay, tôi thử thai và vui vẻ nhận về hai vạch đỏ.
Gia đình sắp xếp cho tôi một buổi xem mắt với con nhà hào môn.
Hết cách, tôi đành cắn răng đi gặp “kẻ xui xẻo” kia,
Muốn hỏi anh ta có thể “làm bố bất đắc dĩ” không.
Vừa bước vào phòng, tôi sững người.
Bạn trai cũ đang ngồi với gương mặt đen như đít nồi, thấy tôi xuất hiện thì cũng sững sờ không kém.
Mẹ tôi hào hứng giới thiệu:
“Y Y, đây là người thừa kế nhà họ Cố đấy.”
Khoan đã…
Anh ta không phải đang khuân vác gạch ở công trường sao?
Bạn trai cũ đứng dậy, khóe môi cong lên như cười như không:
“Hôm nay không đi nhà hàng bưng bê à?”
1
Lần đầu gặp Cố Nguyên, tôi đang trong giai đoạn nổi giận bỏ nhà ra đi.
Ba tôi cắt thẻ, tịch thu nhà, xe.
Giữ vững nguyên tắc “có chết đói cũng không xin trợ cấp từ nhà”, tôi đi xin việc làm phục vụ bưng bê trong khách sạn.
Ngày đầu tiên đi làm, tôi đã cưỡng hôn anh ta.
Không phải lỗi của tôi đâu, là lỗi của gạch lát sàn và dì lao công.
Khách sạn năm sao, lau sàn kỹ quá cũng khổ…
Cố Nguyên – người bị tôi hôn – má ửng đỏ, ngũ quan tinh tế, làn da mịn màng như có thể vắt ra nước.
Tôi định nói:
“Xin lỗi, anh không sao chứ?”
Ai ngờ vừa mở miệng lại thành:
“Xin lỗi nhé, anh không phiền chứ? Nếu phiền thì… tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh!”
Cố Nguyên hơi sững lại, sau đó cong môi cười nhẹ:
“Được thôi!”
Tôi: “!”
Người gì đâu đã đẹp trai, lại còn có giọng nói quyến rũ đến vậy.
Chắc ông trời thấy tôi nghèo đáng thương nên mới ban cho tôi một cực phẩm thế này.
Chỉ tiếc… cực phẩm này có vẻ không có tiền, mặc toàn đồ mua trên mấy app giá rẻ.
Nhưng mà anh đẹp trai thật, vẫn không thành vấn đề!
Cố Nguyên đợi tôi tan ca,
Trên đường về, anh ngại ngùng đến mức không dám nắm tay tôi:
“Nhà em ở đâu? Anh đưa em về.”
Anh nói, con gái về nhà buổi tối không an toàn.
Nghe xem, đúng là báu vật biết quan tâm mà!
Tôi ngại ngùng nói:
“Nhà em nghèo lắm, đang thuê trọ, lại chỉ là nhân viên bưng bê bình thường…”
Ai ngờ Cố Nguyên đột nhiên nắm lấy tay tôi, rất nghiêm túc:
“Nhà nghèo thì sao, mình còn trẻ, có tay có chân, có thể tự cố gắng phấn đấu. Còn công việc, không có gì là cao hay thấp cả.”
Tư tưởng đúng đắn ghê!
Tôi không nhịn được hỏi:
“Anh làm nghề gì thế?”
Trong mắt anh thoáng qua vẻ bối rối, ngập ngừng một chút, rồi giơ tay chỉ về khu công trường đang xây dở phía xa:
“Anh làm việc ở đó.”
“Ồ… hóa ra là công nhân xây dựng à?”
Bảo sao anh hiểu được nỗi khổ của dân lao động.
Tôi vỗ vai anh:
“Bạn trai à, tiền đồ rộng mở đấy!”
Cố Nguyên ngẩn người một lát, rồi cười cong môi:
“Em cũng vậy!”
Từ đó về sau, mỗi ngày đi làm ngang qua chỗ công trường của anh,
Anh đều mặc đồ bảo hộ, đứng bên đường vẫy tay chào tôi.
Túi áo anh giống như túi thần kỳ, khi thì rút ra bánh bao sữa đậu, khi thì là xíu mại và sữa tươi,
Thậm chí còn có cả mousse dâu.
Tôi nhìn hộp bánh trang trí tinh xảo, nhận ra ngay đó là món tôi hay ăn ở một tiệm bánh nổi tiếng.
Trước kia tôi có thể ăn liền một lúc mười cái không chớp mắt,
Nhưng giờ, lương tôi chỉ có bốn triệu rưỡi, ăn một cái cũng thấy xót ví.
Tôi xót xa xúc một miếng bánh, cẩn thận đưa đến bên miệng anh, cảm động nói:
“Chắc đắt lắm nhỉ? Anh lương có tám triệu mà mua cái bánh đắt như vậy thì phí lắm…”
Cố Nguyên nắm lấy tay tôi, đẩy thìa bánh vào miệng tôi, cau mày nói:
“Mua cho em ăn thì sao lại gọi là lãng phí? Hay là… em không thích?”
Sao mà không thích chứ?
Một tháng bỏ nhà đi, tôi tiết kiệm từng đồng, ăn uống kham khổ đến mức miệng nhạt như nước ốc.
Hôm qua đi ngang qua tiệm bánh đó, tôi chỉ nhìn vào cửa kính vài lần,
Thế mà anh lại nhớ kỹ đến vậy.
Tôi ôm lấy anh, hôn lên khóe môi anh:
“Cảm ơn anh, anh tốt với em quá!”
Cố Nguyên mỉm cười đầy mãn nguyện:
“Chỉ cần em thích ăn, mai… sau này anh kiếm được nhiều tiền, sẽ mua luôn cái tiệm bánh đó tặng cho em!”
Ờ…
Ước mơ thì đẹp, thực tế thì đau lòng.
Theo tôi biết, tiệm bánh đó dù có trả bao nhiêu tiền cũng không bán.
Vậy mà hôm sau, tôi vừa tỉnh dậy đã thấy tin:
Tiệm bánh bị một người mua bí ẩn thâu tóm.
Tôi???
Ai mà ghê gớm dữ vậy?
2
Trên ghế dài ven đường.
Vừa ăn bữa sáng Cố Nguyên mang đến, tôi vừa nhồm nhoàm nói:
“Tôi nghe nói tiệm bánh Mo Royal bị mua lại rồi, không biết là ai mà ra tay hào phóng đến thế!”
Bên cạnh, Cố Nguyên rõ ràng khựng lại, cố nặn ra một nụ cười:
“Em… biết rồi à?”
Nghĩ đến chuyện hôm qua anh nói sẽ mua tiệm bánh đó cho tôi, tim tôi mềm nhũn, lập tức an ủi:
“Thôi nào, anh đừng buồn, mấy người giàu ấy mà, tiền nhiều quá không có chỗ tiêu thôi!”
Khóe miệng Cố Nguyên giật giật, trông lại càng buồn hơn.
Đàn ông mà, sĩ diện cao, tôi hiểu mà!
“Anh yêu à, thật ra chỉ cần được ăn bánh anh mua cho là em vui lắm rồi, còn chuyện tiệm bánh thì…”
Chưa nói hết câu, điện thoại trong túi bắt đầu rung bần bật.
Người gọi đến được lưu tên là: 【Lão cáo già】
Chính là ông bố nhẫn tâm của tôi.
Tôi hơi chột dạ, vội nhét nốt cái bánh bao còn lại vào tay Cố Nguyên rồi chạy ra một bên nghe máy.
“Y Y à, ba nghĩ kỹ rồi. Nếu con nhớ nhà thì cứ về thăm ba mẹ đi. Con nói xem, ba mẹ nuôi con sung sướng hai mươi mấy năm trời, con làm sao chịu được khổ ngoài đời chứ?”
Khổ sao?
Tôi quay đầu nhìn Cố Nguyên đang đứng cách đó không xa, trong lòng ngọt như uống mật ong.
Lão Diêm này chắc thấy cứng rắn không ăn thua, nên đổi chiến thuật chơi bài cảm tình rồi!
Tâm tư ông ấy, tôi nắm rõ như lòng bàn tay.
Không hiểu mấy năm gần đây mẹ tôi bị gì, bỗng nhiên mê du lịch.
Mà toàn kiểu du lịch vòng quanh thế giới.
Chỉ trong hai năm đã đi nước ngoài “nói đi là đi” đến bốn lần, bỏ mặc ông bố si tình ở nhà, khiến ông quýnh lên như gà mắc tóc.
Ông gọi video cho mẹ tôi ngày ít cũng ba lần, lấy lý do là:
“Vợ anh đơn thuần quá, lỡ bị người ta lừa thì sao.”
Cũng may là mấy năm nay ăn “cẩu lương” (thức ăn cho chó – chỉ tình cảm ngọt ngào của người khác) nhiều quá nên tôi miễn dịch rồi.
Thế là ông bố tôi bắt đầu “tẩy não” tôi.
Cứ đòi truyền lại công ty cho tôi, miệng thì bảo “ba già rồi, sức khỏe không cho phép nữa”.
Tôi thấy rõ là vì ông muốn nghỉ hưu sớm để cùng mẹ tôi đi vòng quanh thế giới, nên mới vội vã tìm người kế thừa.
Nếu tôi hơi yếu lòng một chút, kiểu gì cũng bị ông lừa gạt cho mà xem!
“Lão Diêm, con đã nói rồi, con muốn dựa vào năng lực của bản thân để sống cuộc sống đủ đầy!”
“Chậc! Cái đứa con gái này, còn giận ba hả? Hôm đó ba chỉ nói thế trong lúc tức giận thôi mà…”
“Hừ!”
“Không nói chuyện này nữa, Y Y này, con có biết ai đã mua lại tiệm bánh Mo Royal không?”
Những chuyện khác không khiến tôi hứng thú, nhưng chuyện này thì tôi tò mò cực kỳ.
Hồi trước tôi năn nỉ ba nói chuyện với chủ tiệm, 5 triệu mà họ còn không chịu bán.
Người ta bảo không phải vì tiền, mà là vì tình yêu với nghề.
“Thế ba nói đi, ai đã mua?”
Ba cố tình ra vẻ bí hiểm: “Con đoán thử xem nào?”
“Ba à, thế này thì chẳng vui chút nào! Nếu ba không chịu nói thì con cúp máy đây!”
“Đừng đừng, ba nói ngay. Con còn nhớ chàng trai ưu tú nhà họ Cố mà ba từng bảo con đi gặp không?”
Đúng là có vụ đó, anh ta tên là gì ấy nhỉ?
Ba nói tiếp: “Y Y, con thử nghĩ xem, giờ tiệm bánh con thích nhất đã thuộc về anh ta. Nếu con với anh ta cưới nhau, sau này muốn ăn bánh thì chỉ là chuyện trong tích tắc thôi, đúng không?”
Đúng là Mo Royal ngày nào cũng chỉ làm số lượng có hạn, phải đặt trước mới có, mà còn chưa chắc mua được.
Nhưng nếu chỉ vì thích ăn bánh mà để ba sắp xếp cho đi xem mắt rồi cưới, lại còn tiếp quản công ty, thế thì chẳng đáng mặt chút nào.
“Ba ơi, ba nghĩ con ngây thơ đến thế cơ à?”
3
Đối diện với những lời mời mọc, tôi vẫn rất có khí chất mà cúp máy cái rụp.
Cố Nguyên thấy tâm trạng tôi không tốt, bèn đi tới hỏi han:
“Em sao vậy?”
“Không có gì, ba em lại lảm nhảm thôi.”
Tôi ôm lấy anh, nũng nịu:
“Cố Nguyên à, chúng ta phải cố gắng hơn nữa, làm ra những chiếc bánh ngon hơn cả tiệm Mo Royal kia!”
“Hả?” Cố Nguyên nhìn tôi đầy kinh ngạc.
“Anh còn không biết à? Người mua lại tiệm bánh đó cũng họ Cố! Nhưng anh ta không bằng anh đâu, anh vừa đẹp trai vừa chăm chỉ, còn tên họ Cố kia chỉ là một cậu ấm nhà giàu chẳng làm được trò trống gì!”
Mặt Cố Nguyên lúc này khó diễn tả lắm, kiểu như muốn nói nhưng không biết bắt đầu thế nào.
Anh cẩn thận hỏi tôi:
“Y Y, sao em lại ghét mấy cậu ấm nhà giàu đến thế?”
Hồi trước chẳng phải hay nói một câu sao: “Thà khóc trên xe BMW còn hơn cười trên xe đạp.”
Chắc anh sợ tôi chê anh không giàu đây mà?
Tôi vội nói ngay:
“Đúng đó, em ghét nhất là mấy cậu ấm con nhà giàu! Anh không biết đâu, những người giàu em gặp ở khách sạn, nhiều người đúng kiểu nhà giàu mới nổi, vừa kiêu ngạo vừa bất lịch sự, còn không bằng chúng ta—những người lao động cần cù, đúng không?”