8
Sau bữa tối vui vẻ, tôi về nhà.
Vừa cởi áo khoác, Hứa Lâm Xuyên từ phía sau ôm lấy tôi.
Hương cam ngọt ngào phả vào mũi, khiến tôi không kìm được mà buồn nôn.
Tôi lập tức đẩy anh ta ra, lao vào nhà vệ sinh nôn khan.
Anh ta vội vàng đi theo, dịu dàng xoa lưng tôi, miệng thì thầm:
“Ngoan nào, con đừng hành mẹ quá! Đợi con ra đời, ba đánh mông con đó!”
Từ lúc hoàn toàn chết tâm, tôi luôn cảm thấy dáng vẻ giả vờ thâm tình của anh ta thật nực cười.
Tôi nhịn không được bật cười thành tiếng:
“Hứa Lâm Xuyên, sao anh cứ nghĩ rằng đứa bé này nhất định là của anh?”
Nụ cười trên mặt anh ta lập tức đông cứng.
Tôi cười nhạt:
“Đùa thôi mà, việc gì phải căng thẳng thế?”
Anh ta vội vã làm vài động tác che giấu sự lúng túng của mình:
“Vãn Tinh, trò đùa này không vui chút nào.”
Tôi vỗ vai anh ta:
“Anh không phải rất giỏi đùa sao? Sao bây giờ lại không chịu nổi nữa?
Vậy thì làm sao mà đi tiếp đãi khách hàng quan trọng được đây?”
Anh ta nghe ra sự mỉa mai trong lời tôi, liền đỡ tôi ngồi xuống ghế sofa:
“Vãn Tinh, khách hàng hôm nay thực sự rất quan trọng. Nhưng anh cũng không quên em.
Anh mua tặng em chiếc vòng cổ mới của thương hiệu D, giá 200.000 tệ, không mặc cả một xu.”
Đàn ông sau khi ngoại tình, luôn cố gắng bù đắp cho vợ bằng vật chất.
Tôi dùng ngón tay chậm rãi lướt qua sợi dây chuyền lộng lẫy, hững hờ nói:
“Lâm Xuyên, thực ra hôm nay em cũng gặp một khách hàng quan trọng.”
Anh ta tò mò:
“Ai vậy?”
Tôi làm ra vẻ thần bí:
“Một đàn em năm tư của Đại học Giang Thành. Cậu ấy nói muốn làm trợ lý cho em.
Dù sao bây giờ em cũng đang mang thai, không thể lo hết công việc công ty, đúng là cần một trợ lý.”
Mày anh ta bất giác nhíu lại:
“Đàn em? Không thích hợp đâu! Nếu em cần trợ lý, cứ nói với anh. Anh tìm một cô gái nhỏ cho em, tiện hơn nhiều.”
Tôi thở dài, ra vẻ tiếc nuối:
“Ôi, biết làm sao đây? Nhìn cậu ấy, em lại thấy giống anh của mười năm trước—một chàng trai nghèo nhưng tràn đầy nhiệt huyết.
Nhìn cậu ấy vất vả tìm việc, em chỉ muốn giúp đỡ một chút. Cứ như đang bù đắp cho anh của mười năm trước vậy.”
Bàn tay đang xoa vai tôi của Hứa Lâm Xuyên khựng lại. Giọng anh ta mang theo chút bực bội:
“Vãn Tinh, em nghe xem em đang nói gì vậy? Tuyển người là dựa vào năng lực!
Nếu em muốn bù đắp, thì anh đây, một người sống sờ sờ trước mặt em, sao em không bù đắp cho anh mà lại dành cho người ngoài?”
“Ồ, hóa ra anh cũng hiểu đạo lý này à?”
Tôi nhẹ nhàng buông một câu rồi ngừng lại đúng lúc.
Mặt Hứa Lâm Xuyên đỏ bừng:
“Vãn Tinh, anh không có ý đó.”
Anh ta ấp úng một lúc, cuối cùng lẩm bẩm một câu: “Xin lỗi.”
Nhưng xin lỗi thì có ích gì?
Tô Vãn Tinh từng yêu Hứa Lâm Xuyên bằng cả trái tim… đã chết từ một năm trước, khi anh ta ngoại tình.
9
Đó là năm thứ mười bên nhau.
Cũng là năm thứ bảy kể từ khi kết hôn.
Khi đó, công ty Tinh Xuyên do chúng tôi sáng lập vừa tung ra một phần mềm trò chuyện AI, lập tức trở nên đình đám.
Nhiều tập đoàn lớn giơ cành ô liu, ngỏ ý hợp tác.
Trong một bữa tiệc thương mại, tổng giám đốc Triệu của công ty Tân Trình cố tình gửi hai người mẫu trẻ cho Hứa Lâm Xuyên.
Anh ta dứt khoát từ chối.
Tổng giám đốc Triệu cảm thấy bị sỉ nhục, liền nổi giận đập phá quán.
Đúng lúc đó, Chu Chu, làm bồi bàn bán thời gian, bị ảnh hưởng.
Một cô bé mười chín tuổi, bị cơn thịnh nộ bất ngờ dọa sợ đến phát khóc.
Run rẩy nép sau lưng Hứa Lâm Xuyên, nức nở thút thít.
Một cô gái nhỏ nhắn, khóc lóc đáng thương, thực sự rất dễ khiến đàn ông mềm lòng.
Ngay hôm đó, Hứa Lâm Xuyên đưa cô ta về biệt thự riêng.
Tôi biết được chuyện này là nhờ… bà Triệu – vợ của tổng giám đốc Triệu.
Là phó tổng giám đốc của công ty, lại là vợ của Hứa Lâm Xuyên, tôi nắm rất rõ cách tổng giám đốc Triệu chơi chiêu.
Ông ta muốn dạy dỗ kẻ quá ngông cuồng như Hứa Lâm Xuyên, còn gì tốt hơn việc khiến nhà hắn ta bất ổn?
Nhìn bức ảnh trong tay, tôi chỉ khẽ cười.
Bà Triệu nói tổng giám đốc Triệu muốn hợp tác riêng với tôi.
Tôi lắc đầu:
“Chúng tôi là vợ chồng, vinh quang cùng hưởng, mất mát cùng chịu. Hợp tác để sau hãy nói.”
Bà ta giơ ngón tay cái, khen ngợi:
“Tổng giám đốc Tô, có khí phách! Chắc chắn sau này sẽ thành đại sự!”
Sau này, tôi và bà Triệu trở thành bạn bè.
Chuyện Chu Chu, tôi làm như không biết gì cả.
Hứa Lâm Xuyên chủ động đề nghị tôi lui về hậu phương để chuẩn bị mang thai, tôi vui vẻ chấp nhận.
Bạn bè đều nói tôi cầm bài tốt mà lại chơi quá kém.
Nhưng gây náo loạn thì có ích gì?
Hôm đó, tôi ở nhà một mình, khóc đến mức cơ thể tê liệt, đầu óc trống rỗng.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được cái chết cận kề.
Nỗi đau trong tim dâng trào khiến tôi rơi vào trạng thái kiềm hô hấp, gần như suy sụp hoàn toàn.
Nhưng nếu tôi ly hôn lúc này, tôi có thể nhận được gì?
Chỉ là một nửa tài sản.
Còn Hứa Lâm Xuyên sẽ được gì?
Anh ta có thể thoải mái ly hôn, rồi đường hoàng cưới nhân tình, sinh con đẻ cái.
Anh ta thậm chí có thể đứng trên sàn chứng khoán Nasdaq, gõ lên chiếc chuông vinh quang.
Mọi người sẽ nói rằng anh ta là một doanh nhân thành đạt, khiến người khác ngưỡng mộ.
Chuyện ngoại tình ư?
Chẳng qua chỉ là lỗi lầm nhỏ mà người đàn ông thành công nào cũng mắc phải.
Thậm chí, họ còn cảm thấy một cô bồ trẻ trung xinh đẹp càng làm tăng thêm vẻ hào nhoáng của anh ta.
Tại sao hạnh phúc của họ lại phải xây trên đau khổ của tôi?
Vậy thì…
Tôi sẽ đoạt lại tất cả từ tay anh ta.
10
Sau câu “Xin lỗi”, sự áy náy trong mắt Hứa Lâm Xuyên lại càng sâu hơn.
Đột nhiên, anh ta cúi xuống hôn tôi.
Tôi theo phản xạ né tránh, khẽ nhếch môi:
“Sao thế? Bên ngoài chưa ăn no à?”
Ánh mắt anh ta bỗng chốc mất đi lửa dục vọng.
“Tô Vãn Tinh, em đừng được đà lấn tới. Chính anh đã cho em công việc, cho em gia đình, cho em một cuộc sống đầy đủ.
Em đừng quên, nếu không có anh, em chỉ là một đứa mồ côi, một ‘sao cô đơn sát cha mẹ’, là kẻ khắc chết cả nhà mình!”
Tình cảm đã cạn, lời cay độc cuối cùng cũng buông ra.
Anh ta biết điểm yếu của tôi.
Biết nói gì sẽ làm tôi đau đớn nhất.
Không thể phụng dưỡng cha mẹ là nỗi đau khôn nguôi trong lòng tôi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi bất chấp sự phản đối của bố mẹ, từ bỏ công việc ổn định để theo Hứa Lâm Xuyên đến Giang Thành, cách quê nhà ba ngàn cây số.
Một năm sau, bố mẹ tôi gặp tai nạn xe trên đường về sau đám cưới của chúng tôi.
Lúc đó, Hứa Lâm Xuyên lo liệu tang lễ, ôm chặt tôi – người khóc đến ngất lịm nhiều lần – và nói:
“Vãn Tinh, từ nay anh chính là gia đình của em.
Bố mẹ trên trời cũng sẽ yên lòng.”
Vậy mà bảy, tám năm sau…
Anh ta lại nói chính tôi đã khắc chết cha mẹ mình.
Yêu hay không yêu… thật rõ ràng.
Tôi dồn hết sức vung một cái tát thật mạnh:
“Hứa Lâm Xuyên, ly hôn đi!”
Anh ta sững sờ, rồi mắt đỏ hoe, gằn giọng:
“Vãn Tinh, đừng làm loạn nữa có được không?
Chuyện công ty đã khiến anh đủ mệt mỏi rồi, em còn muốn làm nhà cửa rối loạn nữa sao?
Hơn nữa, chúng ta đã có con rồi, đừng suốt ngày đem ly hôn ra dọa anh nữa có được không?”
Tôi nhìn anh ta, bật cười thỏa mãn:
“Thế à? Vậy thì… tự làm tự chịu đi.”
Anh ta tức giận ôm gối ra phòng khách ngủ.
Còn tôi, lần đầu tiên kể từ khi biết anh ta ngoại tình, có được một giấc ngủ ngon lành.
11
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy, Hứa Lâm Xuyên đã đi làm.
Trợ lý Tống Triết gọi điện:
“Tổng giám đốc Tô, vụ thu mua Tinh Xuyên của chúng ta, chị muốn đẩy nhanh tiến độ không?”
Tôi nhấp một ngụm sữa nóng, thản nhiên đáp:
“Đẩy nhanh. Càng sớm càng tốt!”
Sau bữa sáng, tôi hẹn gặp Trương Hạo, trưởng nhóm kỹ thuật của Tinh Xuyên.
Mã nhân viên của anh ta là 0005 – một trong những người đầu tiên gia nhập công ty.
Tám năm cống hiến, vẫn chỉ là trưởng nhóm.
Những đồng nghiệp vào sau hai, ba năm đã thành quản lý của anh ta.
Hai năm nay, tiếng nói của tôi trong công ty ngày càng ít đi.
Hứa Lâm Xuyên bắt đầu tinh giản nhân sự.
Không ngờ người anh ta muốn loại bỏ nhất lại là những trụ cột kỳ cựu như Trương Hạo.
Anh ta nói họ lương cao, kỹ năng lỗi thời,
thua xa lứa sinh viên mới ra trường – vừa rẻ, vừa nghe lời, lại dễ kiểm soát.
Trương Hạo vừa nhìn thấy tôi liền xách túi định bỏ đi.
“Tinh Phàm cần một giám đốc kỹ thuật. Anh làm được không?”
Anh ta ngay lập tức ngồi xuống, vẻ mặt như chiến sĩ chuẩn bị lao vào trận địa:
“Tổng giám đốc Tô, tôi không phải muốn phản bội. Chỉ là tên tôi đã nằm trong danh sách cắt giảm của tổng giám đốc Hứa, nên tôi mới…”
Tôi đẩy một tập hồ sơ tới trước mặt anh ta.
Là hợp đồng tuyển dụng của Tinh Phàm.
Dưới cùng đã có chữ ký của tôi.
Anh ta trợn mắt:
“Tổng giám đốc Tô, hóa ra… người đứng sau Tinh Phàm chính là chị?”
Tôi gật đầu.
“Người đã cướp mất khách hàng hợp tác 5 năm của Tinh Xuyên… cũng là chị?”
Tôi gật đầu lần nữa.
Hóa ra lần đi công tác vào ngày kỷ niệm thành lập công ty, tôi chính là đi cướp khách hàng của Tinh Xuyên.
Tôi vốn không định gây ồn ào đến vậy.
Nhưng ai ngờ Chu Chu lại múa ngay trước mặt tôi…
Vậy thì tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền, hợp pháp cướp sạch tài sản của Hứa Lâm Xuyên mà thôi.