Anh bực dọc:
“Tô Vãn Tinh, em càng sống càng dở hơi đấy à? Hứa Lâm Xuyên yêu Tô Vãn Tinh, vậy em hài lòng chưa?”
Tôi cầm lấy phong thư, mở lá thư bên trong ra.
Giấy đã ngả vàng theo năm tháng.
“Hứa Lâm Xuyên, mười năm trước anh viết rằng: Hôm nay có yêu Tô Vãn Tinh nhiều hơn một chút không?”
“Nhưng mười năm sau, anh không hề yêu em nhiều hơn. Vì anh đã dành tình yêu đó cho người khác.”
Anh bực bội day trán:
“Vãn Tinh, chúng ta đâu còn là trẻ con nữa, đừng làm mấy trò này nữa được không?”
“Anh đã nói rồi, cả đời này anh chỉ yêu em. Và em sẽ là người vợ duy nhất của anh.”
Tôi mở bức ảnh live trên bài đăng của Chu Chu.
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên:
“Chu Chu, cô bé của anh, ước mơ mười tám tuổi của em đã thành hiện thực chưa?”
“Ngoan nào, bọn họ đều nhờ em mới được chứng kiến màn pháo hoa này đấy.”
Nghe thấy, Hứa Lâm Xuyên giật lấy điện thoại của tôi.
“Tô Vãn Tinh, em có ý gì đây? Em cho người theo dõi anh à?”
Nhìn thấy đó là bài đăng của Chu Chu, anh ta vội vàng giải thích:
“Chỉ là con bé đó nói chưa bao giờ xem pháo hoa. Anh là cấp trên, chỉ đơn giản giúp cô ấy thực hiện mong muốn thôi.”
Thật là một lý do nực cười.
“Vậy nên anh đặt riêng một màn pháo hoa triệu tệ cho cô ta? Tổng giám đốc Hứa đúng là rộng rãi thật đấy.
Ly hôn đi, đơn anh cũng đọc rồi, không có vấn đề gì thì ký tên đi.”
Thấy thái độ tôi kiên quyết, lúc này anh ta mới nhận ra tôi thật sự nghiêm túc.
Anh ta cau mày, giọng nói pha chút bất lực:
“Vãn Tinh, đừng giận dỗi với anh nữa có được không? Anh và Chu Chu, hoàn toàn không có gì vượt quá giới hạn.”
“Anh chỉ cảm thấy cô ấy có chút giống em của mười năm trước. Ngốc nghếch, vụng về, có một sự liều lĩnh không chịu thua.”
“Màn pháo hoa này, là vì cô ấy vô tình nói rằng đây là ước mơ năm mười tám tuổi.
Anh liền nhớ đến em của năm hai mươi tuổi, cũng có chung mong muốn đó.”
“Nên anh mới đồng ý. Thực ra, làm những điều này… là để dành cho em của năm hai mươi tuổi.”
“Anh cũng đã nói rồi, chờ đến kỷ niệm mười năm kết hôn, anh sẽ tặng em một màn pháo hoa còn hoành tráng hơn.”
Tôi không hiểu đàn ông.
Vì sao bù đắp cho người mình yêu…
Lại có thể thực hiện trên một người khác?
Người anh yêu, rõ ràng đang ở ngay bên cạnh mà.
Tôi không biết phải trả lời anh ta thế nào.
Chỉ có thể ngồi xuống, ôm lấy chính mình.
Tôi cố gắng kìm nén tiếng khóc.
Nhưng cơ thể lại không ngừng run rẩy.
Hứa Lâm Xuyên ôm tôi từ phía sau:
“Vãn Tinh, hãy tin anh thêm một chút nữa được không?”
“Chúng ta bên nhau từ thời áo trắng đến váy cưới. Anh sẽ không bao giờ phụ lòng em – người đã không ngần ngại chạy về phía anh.”
“Thật ra, anh còn có một tin tốt muốn nói với em.”
6
Anh nắm lấy tay tôi, ngón trỏ mơn trớn chiếc nhẫn cưới.
“Trước khi về, Tự Bạch gọi cho anh, nói rằng em đã mang thai.”
Tôi và Hứa Lâm Xuyên đã cố gắng suốt hơn một năm nhưng vẫn chưa có tin vui.
Một tuần trước, chúng tôi lại đến bệnh viện kiểm tra.
Bác sĩ không ai khác chính là bạn thân của chúng tôi – Trương Tự Bạch.
Ba chúng tôi là bạn học đại học.
Khi kết hôn, Trương Tự Bạch là phù rể của chúng tôi.
Giờ đây, tin vui này lại được chính người bạn ấy báo cho chúng tôi.
Nếu không có Chu Chu, thì đây chắc chắn là một điều hạnh phúc vô cùng.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu.
Những vệt nước mắt lăn dài khiến khuôn mặt tôi càng thêm tiều tụy:
“Anh nói gì?”
Anh dịu dàng lau nước mắt trên khóe mi tôi:
“Vãn Tinh, chúng ta có con rồi. Chúng ta sắp được làm bố mẹ.”
Tôi khẽ cười, nhưng trong mắt tràn đầy chua chát:
“Bố yêu mẹ, đứa trẻ mới sẵn sàng đến với gia đình này.
Hứa Lâm Xuyên, anh nghĩ đứa bé sẽ muốn đến sao?”
Anh ôm chặt lấy tôi:
“Vãn Tinh, rốt cuộc anh phải làm thế nào để em tin rằng anh yêu em?”
Tôi gỡ khỏi vòng tay anh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh:
“Người ta nói, tiền của đàn ông ở đâu, thì tình yêu ở đó. Có đúng không?”
Anh như thấy được chút hy vọng:
“Vãn Tinh, tất cả tài sản của anh đều đứng tên em. Em còn gì mà không yên tâm?”
Tôi bật cười lạnh nhạt:
“Lâm Xuyên, anh là người kinh doanh, chắc anh rõ ràng luật pháp quy định thế nào về tài sản trong hôn nhân chứ?”
Có lẽ vì cảm giác tội lỗi sau khi phản bội,
hoặc vì muốn chứng minh tình yêu của mình,
hay chỉ là muốn tôi an tâm sinh con cho anh ta.
Hôm đó, dưới sự chứng kiến của luật sư, chúng tôi ký kết thỏa thuận phân chia tài sản trong hôn nhân.
Đọc full tại page ” Nguyệt hoa các”
Trong đó, tất cả bất động sản đứng tên cả hai vợ chồng đều thuộc về tôi hoàn toàn.
Anh ta không còn bất kỳ quyền lợi nào đối với số tài sản này.
Chúng tôi hoàn tất công chứng và sang tên toàn bộ.
Một tuần sau, tôi nhận được giấy chứng nhận sở hữu năm căn nhà và ba mặt bằng thương mại.
Cùng với đó là năm triệu tệ tiền mặt trong tài khoản chung.
Bề ngoài, tôi và Hứa Lâm Xuyên vẫn giữ mối quan hệ bình thường.
Đứa bé trở thành sợi dây liên kết duy nhất giữa hai chúng tôi.
Giữ lại cuộc hôn nhân đã vỡ vụn này.
Tôi không nhắc đến Chu Chu nữa.
Anh ta cũng làm như chưa từng có chuyện ly hôn xảy ra.
Ngược lại, anh ta bắt đầu quan tâm hơn đến tôi.
Dặn dò người giúp việc nấu những bữa ăn dinh dưỡng.
Mỗi ngày thay đổi đủ kiểu quà tặng: hoa, túi xách, trang sức, quần áo.
Đàn ông đúng là nực cười.
Nửa tháng sau, Trương Tự Bạch gọi điện, giục tôi đi khám thai.
Trong phòng khám, giọng anh có chút khàn khàn:
“Vãn Tinh, dạo này em thế nào?”
7
Tôi lơ đễnh, chẳng để tâm đến ánh mắt dõi theo tôi của anh:
“Mọi thứ vẫn ổn.”
Anh biết chuyện giữa Hứa Lâm Xuyên và Chu Chu.
Cuộc gọi kia, thực ra là lời cảnh cáo của anh dành cho Hứa Lâm Xuyên:
“Tô Vãn Tinh đã mang thai rồi, anh nên thu dọn trái tim mình lại đi.”
Khám thai xong, Trương Tự Bạch dặn dò tôi đủ thứ.
Cuối cùng, anh nhẹ giọng nói:
“Có chuyện gì, hãy gọi cho anh bất cứ lúc nào. Anh luôn đứng về phía em.”
Tôi mỉm cười, nói lời cảm ơn.
Sau đó, quay lưng rời đi.
Thực ra, người Trương Tự Bạch quen trước tiên là tôi.
Nhưng cuối cùng, anh lại trở thành anh em thân thiết của Hứa Lâm Xuyên.
Năm nhất đại học, tôi tham gia câu lạc bộ báo chí.
Tôi phụ trách biên tập, còn anh ấy là nhiếp ảnh gia.
Sau nửa kỳ làm việc cùng nhau, anh mời tôi đi xem phim.
Nhận ra tình ý của anh, tôi lập tức nói rõ:
“Em đã có bạn trai rồi.”
Nghe thấy tên Hứa Lâm Xuyên, anh ngạc nhiên ra mặt:
“Vãn Tinh, em nói vậy chỉ để từ chối anh thôi đúng không?”
“Anh quen Hứa Lâm Xuyên mà. Hai bọn anh cùng ở đội bóng rổ. Anh ta nói là không có bạn gái, còn nhận nước từ mấy cô gái khác nữa kìa.”
Chuyện đó khiến tôi và Hứa Lâm Xuyên cãi nhau dữ dội nhất từ trước đến nay.
Để làm rõ mọi chuyện, ba chúng tôi đã đối chất trực tiếp.
Tôi hỏi anh ta:
“Tại sao anh nói mình không có bạn gái? Anh muốn lén lút tán tỉnh người khác à?”
Anh ta giơ hai tay làm bộ đầu hàng:
“Bà xã đại nhân, oan cho anh quá! Khi đó thầy hướng dẫn mà anh muốn theo học cũng ở đó. Anh muốn vào phòng thí nghiệm của thầy ấy.”
“Anh sợ thầy nghĩ yêu đương sẽ ảnh hưởng đến thời gian chạy dữ liệu, nên mới nói như vậy.”
Tôi quay sang hỏi Trương Tự Bạch:
“Hôm đó giáo sư Thẩm có ở đó thật không?”
Anh ấy bĩu môi, cuối cùng vẫn gật đầu.
Sau đó, anh ấy đấm mạnh vào vai Hứa Lâm Xuyên:
“Cậu có bạn gái, sao không nói sớm?”
Nhưng Hứa Lâm Xuyên lập tức đáp lại một cú đấm vào ngực anh:
“Tôi coi cậu là anh em, vậy mà cậu lại muốn cướp bạn gái của tôi.”
Tôi và Hứa Lâm Xuyên là bạn học cấp ba.
Sau kỳ thi đại học, anh tỏ tình với tôi.
Chúng tôi hiểu rõ về nhau từ lâu, nên tôi vẫn lựa chọn tin tưởng anh.
Sau đó, Trương Tự Bạch và Hứa Lâm Xuyên đấu một trận bóng rổ.
Cho đến khi cả hai đều mệt lả, chuyện này mới dừng lại.
Từ hôm đó, ba chúng tôi trở thành bạn bè.
Trương Tự Bạch chụp vô số bức ảnh tình yêu cho tôi và Hứa Lâm Xuyên.
Anh ấy là người chứng kiến tình yêu của chúng tôi.
Nhưng khi nhìn lại mười năm sau, những lời giải thích năm ấy bỗng trở nên quá vụng về.
Phải ngây thơ đến mức nào…
Mới xem những trò lừa dối này là bằng chứng của tình yêu?
Về đến nhà, tôi nhận được tin nhắn thoại từ Hứa Lâm Xuyên:
“Vãn Tinh, xin lỗi, hôm nay anh có khách hàng quan trọng. Lần sau anh nhất định đi khám thai cùng em.”
Tôi trả lời: “OK.”
Cùng lúc đó, bảng tin mạng xã hội lại nhấp nháy thông báo.
Chu Chu lại đăng bài.
“Cảm ơn anh trai đã bớt chút thời gian bận rộn để đưa em đi Disney. Hôm nay em là cô bé ngọt ngào nhất vũ trụ.”
Bức ảnh là cô ta mặc váy cosplay Bạch Tuyết, vươn tay nắm lấy một bàn tay trước ống kính.
Đó là bàn tay của đàn ông.
Ngón tay dài, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ta.
Chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út… đã biến mất.
Chỉ còn lại một vệt da trắng nhạt.
Có lẽ trong mắt Hứa Lâm Xuyên, chỉ cần giao hết tài sản cho tôi, là có thể trói buộc tôi.
Muốn tôi trở thành người phụ nữ vì gia đình mà cam chịu nuốt hận, sinh con đẻ cái, trở thành kẻ mù lòa.
Nhưng tôi không còn là cô gái hai mươi tuổi ngây thơ nữa.
Mà là một cái cây vững chãi, có thể tự mình che mưa chắn gió.
Hắn có khách hàng quan trọng ư?
Thế thì tôi cũng nên đi gặp đối tác lớn nhất của mình rồi.