Cậu ấy khác hẳn thường ngày, trông rất hào hứng.
Thậm chí còn chủ động thúc giục tôi mấy lần.
Tôi đành phải tới nhà Văn Dã sớm.
Lâm Tự Nam đã đứng đợi ở cửa từ lâu.
Nụ cười của cậu sáng rực như ánh nắng.
Thấy tôi là cậu vội vàng nắm lấy tay tôi kéo vào nhà.
Tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Quả nhiên, tôi thấy một người đàn ông lạ ở nhà Văn Dã.
Lâm Tự Nam kéo tôi tới trước mặt người đó, hăng hái giới thiệu:
“Cô Dư, đây chính là anh họ mà em hay nhắc đến – Tống Trạch, người rất vui vẻ và nhà đầy đồ chơi.”
Tống Trạch nhìn tôi, rất tự nhiên tự giới thiệu về mình.
Tôi cười đáp lại.
Mọi thứ trông thật êm đềm.
Nếu như không tính đến tiếng băm thịt liên tục vọng ra từ bếp.
Tôi quay đầu nhìn Văn Dã.
Khuôn mặt anh ấy căng thẳng, trông có vẻ không vui.
Chắc là đang ghen phải không?
Phải không?
Tôi cố nhịn không để nụ cười hiện lên trên mặt.
Lâm Tự Nam kéo tôi ngồi xuống đối diện Tống Trạch để trò chuyện.
Anh ta là người rất dễ bắt chuyện, lời nói lại hài hước.
Tôi đã cười mấy lần vì những câu nói của anh ta.
Cho đến khi Văn Dã từ bếp bước ra.
Vừa xuất hiện ở phòng khách, tôi đã cảm nhận rõ ràng không khí thay đổi.
Tống Trạch hình như cũng hơi sợ anh, không nói thêm lời nào.
Lâm Tự Nam thì lại khác, cậu nhóc gan lì chẳng sợ gì, cứ thế xông tới.
“Cậu út, cậu đang làm gián đoạn tình cảm dần nảy nở giữa anh họ và cô Dư đấy.”
Con cầu xin cậu thôi đừng nói thêm gì nữa mà.
Đừng có học được một câu thành ngữ rồi đem đi dùng lung tung.
Văn Dã chẳng thèm để ý đến cậu nhóc, mà nhìn sang Tống Trạch.
Giọng điệu rất lạnh lùng:
“Cậu rảnh rỗi lắm à?”
Tống Trạch lắc đầu lia lịa, trông như con lật đật.
“Bận, con bận lắm rồi, cậu út ơi, con đi ngay đây!”
Biểu cảm của Văn Dã có chút dịu lại, rồi quay sang nhìn tôi, nhấn mạnh một câu đầy ẩn ý:
“Hôm nay có món sườn xào chua ngọt em thích.”
Tôi mỉm cười với anh.
Thấy phản ứng của mình hơi nhạt, tôi vội nói thêm:
“Anh nấu sườn xào chua ngọt là ngon nhất.”
Khóe miệng Văn Dã khẽ nhếch lên.
Ánh mắt Tống Trạch cứ luân chuyển qua lại giữa tôi và anh, cuối cùng trông như hiểu ra chuyện gì.
Đợi Văn Dã rời đi, Tống Trạch lập tức hướng về phía Lâm Tự Nam mà than phiền.
“Cậu nhóc này! Em hại anh rồi! Cái gì cũng dám giới thiệu cho anh!”
Lâm Tự Nam ngơ ngác, không hiểu gì.
“Em hại anh cái gì cơ? Anh họ.”
Tống Trạch nhắm mắt lại, rõ ràng là đang bực tức.
Nói chuyện với Lâm Tự Nam không được, anh quay sang tôi:
“Cô Dư, ngay từ lần đầu gặp cô em đã thấy cô giống như bề trên của em.”
“…”
Không cần phải chữa cháy theo kiểu đó.
Nghe vậy, Lâm Tự Nam liền phản bác:
“Đâu có giống bề trên, anh họ không thích…”
Cậu bé chưa nói hết câu đã bị Tống Trạch bịt miệng.
“Trẻ con đúng là hay nói lung tung.”
Rõ ràng là anh ta hơi hoảng, bữa cơm còn chưa ăn đã vội vàng chạy mất.
[Cái này chắc chắn là đang ghen rồi.]
[Trời ơi, cách một màn hình mà tôi cũng ngửi được mùi chua.]
[Anh họ bị cậu nhóc nhà mình hại thảm rồi, tôi nói thật đấy.]
Nhìn những bình luận đó, cuối cùng tôi cũng thấy nhẹ lòng hơn.
Tôi vốn không phải kiểu người thích kéo dài chuyện.
Nhất là khi biết anh ấy có tình cảm với mình, còn tôi cũng có cảm giác tương tự.
Ngay lúc tôi định mở lời nói thẳng thì điện thoại hiện lên một tin nhắn.
Tiếp đó, màn hình của tôi sáng lên, hiện ra hình nền.
Mắt Lâm Tự Nam rất tinh, cậu ấy nhận ra bức ảnh đó có chút quen thuộc.
Cậu chăm chú nhìn bức ảnh, rồi lại nhìn lần nữa.
“Cô Dư, bức ảnh này em đã từng thấy qua.”
Thật đúng là không cần phí sức tìm kiếm.
Tôi biết mà, cậu nhóc Lâm Tự Nam này không chỉ giỏi làm bà mối, mà mắt còn rất tinh.
“Vậy em đã nhìn thấy ở đâu nào?”
Tôi vừa giả vờ không biết gì mà hỏi, vừa liếc mắt nhìn Văn Dã.
Lâm Tự Nam cau mày, cuối cùng vẫn không nghĩ ra.
“Em không nhớ nữa.”
“…”
Mắt tinh nhưng trí nhớ kém cũng chẳng ăn thua.
Tôi đành phải nói bóng gió nhắc nhở:
“Chắc là nhìn thấy trên mạng ấy, chẳng lẽ lại thấy ở nhà được.”
Nói xong, tôi mỉm cười.
Vẻ mặt của Văn Dã như thường lệ, không có chút thay đổi nào.
Lâm Tự Nam nghe lời tôi nói thì chợt lóe lên một ý.
“Em nhớ ra rồi.”
Cậu nhảy khỏi ghế, chạy ra phòng khách tìm kiếm, cuối cùng cầm theo khung ảnh trở lại.
Quả là học trò của tôi, đúng là quá giỏi.
Lâm Tự Nam đặt khung ảnh lên bàn, vẻ mặt đầy tự đắc:
“Đây là bức ảnh giống hệt trong khung ảnh ở nhà cậu út!”
Cậu vừa dứt lời.
Tôi dùng toàn bộ kỹ năng diễn xuất tích lũy cả đời, ngước mắt lên nhìn Văn Dã đầy kinh ngạc.
Cuối cùng, vẻ mặt của anh cũng xuất hiện một vết rạn.
Văn Dã cầm lấy bức ảnh xem qua, hơi nhíu mày, rồi ngẩng đầu bốn mắt nhìn tôi.
“Người trong ảnh là em à?”
Tôi khẽ gật đầu.
Nhưng tim tôi không tự chủ được mà đập nhanh hơn.
Tôi đã sẵn sàng.
Đã đến lúc rồi.
Đã đến lúc kể ra câu chuyện anh thầm yêu tôi rồi.
Tôi đang nghĩ xem nên dùng biểu cảm thế nào để không trông quá nôn nóng.
Nhưng lời Văn Dã nói ra lại hoàn toàn ngược với những gì tôi tưởng tượng.
Anh nghiêm mặt, giọng nói đầy trịnh trọng:
“Quyền chân dung của em đã bị xâm phạm rồi.”
Tôi: “Hả?”
Cái gì cơ?
Văn Dã mở một ứng dụng mua sắm trên điện thoại, chụp ảnh và tìm kiếm.
Ngay sau đó hiện ra một loạt sản phẩm dùng ảnh của tôi.
Không chỉ là khung ảnh, quần áo, mà thậm chí còn có cả tấm phản quang.
Nhìn thấy màn hình toàn là hình ảnh của mình, tôi thật sự sụp đổ.
“Khi tôi mua cái khung ảnh này, bên trong đã có sẵn tấm ảnh này rồi. Bây giờ xem ra chắc chắn là một cửa hàng không uy tín đã ăn cắp ảnh của em.”
Văn Dã nghiêm túc nói với tôi.
Càng nghiêm túc.
Tôi càng bấn loạn.
Thế giới chết tiệt này.
Ông trời, ngài thật sự coi tôi là trò đùa sao.
Nghĩ lại những ngày qua, tôi tự tưởng tượng, tự thỏa mãn, tự phấn khích.
Đến giờ tôi chỉ muốn chết chìm vì xấu hổ.
Văn Dã rõ ràng không nhận ra sự bối rối của tôi. Anh rất tốt bụng đưa cho tôi một tấm danh thiếp.
“Nếu em cần, có thể tìm đến tôi.”
Dưới ánh đèn, hai chữ “luật sư” trên danh thiếp hiện rõ.
Kể từ hôm nay, tôi sẽ không bao giờ cười nữa.
8
Tôi đã chẳng còn nhớ rõ mình làm sao rời khỏi nhà Văn Dã nữa.
Ngay khi về đến nơi, tôi lập tức đi tìm chủ nhà để xác nhận.
Hóa ra ông ấy thật sự không biết Văn Dã là ai, mà Văn Dã đã sống ở đây từ trước khi tôi chuyển đến.
Còn việc dạy kèm cho Lâm Tự Nam, cũng chỉ là do tôi tiện tìm được qua nhóm gia sư.
Còn việc ghim lên đầu, có lẽ đó chỉ là thói quen của anh ấy.
Còn chuyện ghen tuông, có khi chỉ vì anh ấy không ưa Tống Trạch mà thôi.
Tất cả từ đầu đến cuối hóa ra chỉ là một hiểu lầm đẹp đẽ.
Haha.
Tôi không muốn sống nữa.
Sao con người lại có thể tự luyến đến mức này chứ.
Thật đúng là một trò cười lớn.
Điều đau đầu hơn là, trong bài viết trước đó, tôi đã nói rằng mình định thẳng thắn với anh ấy.
Bây giờ bên dưới bài viết toàn là người chờ cập nhật.
Dù đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý trước khi mở điện thoại, nhưng lượng thông báo dồn dập vẫn khiến tôi nghẹt thở.
Cư dân mạng quá nhiệt tình.
Cuối cùng tôi nghiến răng, quyết tâm nói ra sự thật.
Bây giờ không chỉ tôi bị sốc.
Mà cả cư dân mạng cũng sôi sục.
[Hả? Câu chuyện này lại kết thúc như thế sao?]
[Gì cơ?! Mấy vạn cư dân mạng bị một người trêu đùa thế này sao?]
[Không hổ là người học luật, dám trêu cả tôi.]
[Cứ ngỡ là chuyện tình yêu, ai ngờ lại thành tình tiết vụ án.]
[Không phải chứ? Cái này không phải là tác giả viết ra để trả thù xã hội sao?]
[À mà này, có link mua tấm phản quang không? Tôi thật sự muốn xem bức ảnh của chủ thớt.]
[Muốn xem ảnh +1.]
Những người thích đùa vui quả thật có sức công phá không nhỏ.
Xem đi xem lại, càng xem càng thấy buồn.
Điều duy nhất khiến tôi thấy may mắn là hôm nay tôi chưa tỏ tình.
Nếu không Văn Dã chắc sẽ nghĩ tôi bị mất trí.
Sống hơn hai mươi năm, đây quả thật là chuyện xấu hổ nhất tôi từng làm.
Chỉ nghĩ đến việc sau này vẫn phải gặp Văn Dã thường xuyên, tôi đã lặng lẽ mở ứng dụng tìm nhà thuê.
Chỗ này không thể ở thêm được nữa.
Còn về chuyện dạy kèm Lâm Tự Nam.
Dù sao cũng chẳng còn mấy buổi.
Chịu đựng thêm chút nữa là qua thôi.
Nhưng không thể chịu nổi chút nào.
Chỉ cần nhìn thấy Văn Dã, tôi đã căng thẳng toàn thân.
Không dám nhìn vào mắt anh.
Mỗi lần ánh mắt chúng tôi chạm nhau, những ký ức chưa hoàn toàn phai nhòa lại ùa về.
Lúc đó sao tôi lại có thể tự tin rằng anh ấy thầm yêu mình chứ?
Văn Dã hình như cũng nhận ra tôi cố ý tránh xa anh.
Thậm chí đến món sườn xào chua ngọt anh nấu, tôi cũng chỉ ăn vài miếng.
Nhìn thấy hành động của tôi, ánh mắt anh tối đi.
Lâm Tự Nam là một đứa trẻ, không hiểu được bầu không khí kỳ lạ giữa người lớn, chỉ cắm cúi ăn.
Sau gần mười phút im lặng.
Tôi như ngồi trên đống kim châm, cuối cùng mở miệng nói với Văn Dã:
“Tôi nghĩ rồi, sau này không phiền anh nấu cơm nữa, tôi về nhà ăn là được.”
Khi nói câu này, tôi nhìn thẳng vào anh.
Rõ ràng thấy ánh mắt anh hiện lên sự ngỡ ngàng và mất mát.
Cuối cùng Văn Dã không nhịn được nữa, hơi tủi thân hỏi tôi:
“Em không thích ăn cơm tôi nấu à?”
Không hiểu sao.
Rõ ràng anh ấy đang nói về bữa cơm, nhưng tôi cứ cảm thấy anh đang nói về chính bản thân mình.
Văn Dã dùng ánh mắt như bị bỏ rơi mà nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nhất thời ngẩn người, nhưng cuối cùng lý trí kéo tôi trở lại.
Nhìn đấy.
Tôi thầm nhủ với bản thân.
Văn Dã, con người này, ngay cả nhìn chó cũng đầy tình cảm.