Có một lần đêm khuya, tôi nổi hứng gửi cho cô bạn thân một đoạn video tập gym của mấy anh chàng sáu múi, nhưng nào ngờ tay trượt, lại gửi nhầm cho anh sư huynh đang học tiến sĩ. Tôi còn thêm lời bình phẩm:

“Cơ bắp đẹp quá, thích ghê á, cứ muốn nhấm nháp mãi thôi.
Nếu đây là chồng mình, chắc bị mình ăn hiếp khóc thét luôn.”

Sau đó, với tâm trạng hớn hở, tôi yên tâm ngủ ngon, hoàn toàn không biết rằng hình tượng cô gái trong sáng dễ thương của mình đã tan tành mây khói.

Anh sư huynh ấy thì lại thức cả đêm, suy đi tính lại, rồi 5 giờ sáng gửi cho tôi một đoạn video khác. Trong video, anh ấy không mặc áo, khoe rõ cơ bắp cuồn cuộn, nghiêm túc nói: “Cứ ăn hiếp tôi đi, đừng sợ, tôi không khóc đâu.”

Khi tỉnh lại nhìn thấy đoạn video ấy, tôi chỉ muốn lái xe lao thẳng xuống vực cho xong đời.
À, mà còn một chuyện nữa, chỉ mới hôm qua thôi, tôi vừa từ chối lời tỏ tình của anh ấy.

Cảm giác bây giờ à? Rất muốn bắt cóc anh ta để bịt đầu mối luôn.

1

Các chị em à, đời này tôi chưa từng xấu hổ đến thế.

Sáng nay vừa phát hiện mình gây chuyện, đến chiều đã bị sư huynh gọi đi điền mẫu đơn, trong lòng tôi chỉ muốn sụp đổ.

Hoàn thành xong thủ tục, tôi lén lút nhón chân định chuồn ra ngoài.

“Miêu Miêu”
Giọng nói trầm ổn, lạnh lùng của Tống Ngộ vang lên sau lưng, làm tôi đứng khựng lại.

Tôi nặn ra nụ cười gượng, xoay người lại, không thể nào buồn hơn được nữa:
“Anh… anh tin không nếu em nói đêm qua tay em trượt?”

“Chuyện này để sau hẵng nói.”
Tống Ngộ nhìn đồng hồ, tắt máy tính:
“Đi nào, chúng ta kiếm chỗ nói chuyện.”

Thế này là tính sổ sau vụ việc rồi.
Nghĩ đến mấy tin nhắn không thể thu hồi kia, tôi tuyệt vọng muốn chết, lòng như tro tàn mà ngồi vào xe của Tống Ngộ.

Suốt đường đi tôi im thin thít như gà, Tống Ngộ cũng chẳng nói gì.
Anh vốn ít lời, khi mặt không biểu cảm thì trông càng nghiêm nghị, nên lúc này tôi có cảm giác như trời sắp sập đến nơi.

Mười phút sau, xe dừng lại.
Tôi run rẩy xuống xe, theo anh bước vào một quán đồ ngọt, chọn một góc yên tĩnh mà ngồi xuống.

Lo lắng, bồn chồn.
Tống Ngộ đừng có mà đi nói với cậu tôi đấy, hu hu.
Hai người họ thân thiết như vậy, mà cậu tôi thì mồm miệng như cái loa phóng thanh, một khi biết chuyện, chắc chắn cả nhà tôi đều sẽ biết. Khi đó, danh tiếng một đời của tôi sẽ bị hủy hoại không còn gì.

Không được, không thể như thế được!

Đừng mà, không được đâu!

Mắt tôi tràn đầy sợ hãi, điên cuồng lắc đầu, không nhịn được mà khóc nức nở trước mặt Tống Ngộ: “Sư huynh à, hu hu, em sai rồi, em thật sự sai rồi, anh tuyệt đối đừng nói với cậu em, hu hu.”

“Chuyện này để nói sau.”
Tống Ngộ vẫn lặp lại câu đó, bình tĩnh đẩy món bánh mille crepe nho mọng nước đến trước mặt tôi: “Lần trước xem story của em, thấy em bảo muốn ăn món này, thử xem?”

???

Giờ là lúc ăn bánh mille crepe sao?

“Đừng nói sau nữa, sư huynh.” Tôi mếu máo, “Thật đấy, anh tin em đi, tối qua em thật sự chỉ là tay trượt, em không cố tình gửi cho anh mà, hu hu.”

Thò đầu cũng chết, rụt đầu cũng chết, chi bằng tôi tự thú trước.

Nhưng rõ ràng, trọng tâm của Tống Ngộ không phải ở đó.
So với việc tôi gửi nhầm tin nhắn, anh muốn nói nhiều hơn về chuyện xảy ra chiều hôm qua, chẳng hạn, tại sao tôi lại nghĩ rằng tôi và anh không hợp.

“…Là vì anh lớn hơn em năm tuổi? Hay vì anh ít nói? Miêu Miêu, anh muốn biết một lý do rõ ràng, không phải một câu trả lời chung chung rằng không hợp.”

Tống Ngộ nhìn tôi chăm chú, khuôn mặt điển trai của anh đầy nghiêm túc: “Như em thấy, anh là người rất kiên định, anh không muốn mối tình đầu của mình kết thúc mà chẳng đi đến đâu.”

Tống Ngộ là người nói được làm được, gặp vấn đề, anh sẽ tìm cách giải quyết ngay lập tức.
Anh là một người cực kỳ nghiêm túc và tài giỏi.
Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ hẹn hò với một người như anh, mà vì mối quan hệ với cậu tôi, tôi luôn xem anh là một bậc trưởng bối…

Tôi xoắn chặt hai tay, lí nhí mãi chẳng thành lời.
Tống Ngộ chẳng vội, chỉ kiên nhẫn đợi câu trả lời của tôi.
Ánh mắt anh ấy quá trực diện, đối với một thiếu nữ ngây thơ như tôi mà nói, đây đúng là một gánh nặng không nhỏ.

Cuối cùng, không chịu nổi bầu không khí ngượng ngập, tôi lí nhí đáp, mặt nóng bừng vì xấu hổ: “Sư huynh, em nghĩ chúng ta mà đến với nhau thì… không hợp với đạo đức xã hội cho lắm…”
Những lời còn lại, tôi nuốt ngược vào bụng.

Tống Ngộ không dừng tay khi đang cởi áo khoác, anh xắn tay áo lên, để lộ cánh tay rắn chắc, ánh mắt bình thản nhìn tôi: “Ừm? Em nói tiếp đi.”

Tôi nuốt nước bọt, nghĩ đến đoạn video mà anh ấy từng gửi.
Phải nói thế nào nhỉ, các bạn, cơ bắp anh ấy thật sự rất lớn, còn to hơn những anh chàng cơ bắp trên Douyin mà tôi từng xem.
Nhất là khi anh ấy khoanh tay.
Tôi đáng xấu hổ mà im lặng.

Đáng ghét, đáng ghét!
Sao trước đây tôi không nhận ra Tống Ngộ có dáng người đẹp như vậy?
Tất cả là tại anh ấy ăn mặc quá kín đáo, nếu không làm sao tôi có thể mất kiểm soát đến thế này!

Tôi nhìn một lần rồi lại nhìn lần nữa, chẳng tài nào rời mắt được.
Trong khoảng lặng dài đằng đẵng, Tống Ngộ bỗng bật cười khẽ. Tôi sực tỉnh, rồi nghe thấy anh ấy gọi tôi: “Miêu Miêu.”

Ánh mắt anh ấy nghiêm túc, cực kỳ chắc chắn:
“Xem ra, em rất thích cơ thể của tôi.”

Tôi: “???”

Tôi không có, tôi không hề! Anh đừng nói bừa như thế chứ!

Nhưng sự thật không thể chối cãi. Trước mặt Tống Ngộ, tôi chẳng dám cãi cùn, bởi ánh mắt tôi vừa nhìn anh ấy thực sự không được trong sáng cho lắm.

“Sư huynh, em chỉ nhìn chút thôi.”
Hối hận, xấu hổ.
Tôi từ từ cúi đầu xuống, lấy tay che mặt: “Hu hu, sau này em sẽ không nhìn nữa.”

“Không sao đâu.”
Tống Ngộ rất độ lượng, vẻ mặt vẫn ung dung bình thản: “Không thích con người anh thích thân thể anh cũng tốt mà.”

Tôi: chấn động.
Đây có còn là Tống sư huynh ít nói, si mê học thuật, nghiêm túc ngày nào của tôi nữa không?

Tôi trưng ra khuôn mặt đơ cứng.
Tống Ngộ, anh có muốn nghe lại xem mình vừa nói gì không?

2

Tống Ngộ đúng là người rất kiên định.
Không chỉ vậy, anh ấy còn giỏi giải quyết vấn đề.

Sau khi biết lý do tôi từ chối một cách khéo léo là do tôi xem anh ấy như bậc trưởng bối giống cậu mình, anh liền rút điện thoại ra gọi cho cậu tôi, thẳng thắn tuyên bố tuyệt giao.
Cậu tôi bên kia đầu dây bị câu nói này làm cho sững sờ, còn tôi bên này thì há hốc miệng không nói nên lời.

Phải nói sao đây?
Tống Ngộ quả thực đã giải quyết vấn đề tận gốc.
Nhưng kể cả như vậy, tôi vẫn không thể vì thế mà đi ngược lại lòng mình để đồng ý với anh.

“Thật sự không được sao, Miêu Miêu?”
Tống Ngộ không từ bỏ, tiếp tục nghiêm túc thuyết phục:
“…Anh không nhất thiết ép em hiểu thấu tâm hồn anh, nhưng ít nhất, hãy cho thân thể anh một cơ hội.”

Những lời này nghe như một câu đùa cợt đầy ám muội, khiến mặt tôi nóng bừng, chỉ muốn chui ngay xuống gầm bàn.
Nói thật, nếu người ngồi đối diện là ai khác, có lẽ tôi đã gọi cảnh sát rồi.
Chỉ vì đó là Tống Ngộ, tôi mới tin rằng anh chỉ đang thành thật nói về ưu điểm của mình, chứ không phải quấy rối.

Ánh mắt tôi lảng tránh, ấp úng nói:
“Sư huynh, anh đừng như thế, chúng ta thật sự không hợp…”
Lời vừa dứt, cúc áo trước ngực Tống Ngộ bỗng bung ra, một đường khe hở mờ ảo đập ngay vào mắt tôi, khiến khung cảnh bỗng chốc trở nên vô cùng nhạy cảm.

Tống Ngộ vội vàng kéo lại chiếc áo sơ mi, định mở lời xin lỗi, nhưng ngẩng đầu lên đã thấy tôi trố mắt nhìn chằm chằm vào nốt ruồi nhỏ gợi cảm trên ngực anh. Đã vậy, tôi còn vô thức nuốt khan một cái.
Anh bật cười, tay vừa nhấc lên chưa được mấy giây đã lặng lẽ buông xuống.
Tôi chợt bừng tỉnh.
Hỏng thật rồi, lần này có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nữa.

“Sư huynh…”
Tôi gọi anh một tiếng đầy yếu ớt, lí nhí: “Em bảo em không cố ý nhìn vào đó, anh tin không?”

“Không sao đâu, Miêu Miêu.”
Tống Ngộ thật sự hiểu chuyện, dịu dàng an ủi tôi: “Người ta khi thấy thứ mình thích, rất khó mà không để ý. Không chỉ em đâu, anh cũng vậy.”

Lời này nói ra tuy nhẹ nhàng khéo léo, nhưng vào tai tôi, sao nghe lại cứ sai sai.
Cái gì mà “thứ mình thích” chứ?
Chẳng lẽ tôi, một cô gái đáng yêu tên Ụa Miêu Miêu, lại là người dễ dàng bị mê hoặc bởi thân hình người khác sao?
Có. Tôi đúng là như vậy.
Không chỉ thích đàn ông, tôi còn mê phụ nữ, và chủ trương cơn mưa nào cũng được tưới đều.
Nhưng hiện thực nghiệt ngã đã đập mạnh vào mặt tôi.

Đừng nói là mê thân hình người khác, đến nắm tay trai xinh gái đẹp tôi còn chưa từng.
Vậy nên khi Tống Ngộ rất nghiêm túc mời tôi sờ thử cơ ngực săn chắc của anh, tôi đã đáng xấu hổ mà động lòng. Anh ấy bảo, đây chỉ là kiểm tra “hàng mẫu” thôi, không hề ép mua ép bán.
Lạy trời, người phụ nữ nào chống đỡ nổi chứ? Còn tôi thì chịu thua hoàn toàn!

Tôi lấy tay che mặt, lén lút dịch đến bên cạnh Tống Ngộ, rồi cách lớp áo sơ mi, nhẹ nhàng chạm thử.
Nhưng ngay sau đó, Tống Ngộ đột nhiên trở nên keo kiệt.
Vừa chạm xong, anh đã nghiêng người, nhanh như chớp che ngực lại.
Tốc độ nhanh đến mức tôi chưa kịp phản ứng, tay vẫn giữ nguyên tư thế giữa không trung, ngơ ngác.
Gì đây? Là ý gì vậy?