10
Đẩy cửa bước vào, Giang Thần đang chăm chú xử lý tài liệu.
Chiếc kính không viền trên sống mũi khiến khuôn mặt anh thêm vài phần cấm dục, quyến rũ chết người.
“Giang Thần, về chuyện hợp tác giữa công ty bọn em và anh, em muốn bàn thêm một chút.”
Thoát khỏi cơn choáng ngợp vì nhan sắc, tôi nhớ ra mình còn việc chính phải làm.
“Anh đã xem phương án rồi, viết rất tốt.”
Giang Thần ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, thuận tay tháo kính xuống.
“Ể? Anh biết là em làm hả?”
Nghe vậy, Giang Thần khẽ gật đầu.
Biểu cảm tự mãn của tôi chẳng khác gì một con mèo vừa bắt được chuột được chủ khen thưởng.
“Anh còn biết, nhiều năm nay em vẫn là một nhân viên nhỏ, đều do công lao bị trưởng phòng của em cướp mất.”
Giang Thần chống tay lên bàn làm việc, nghiêng người áp sát lại gần tôi.
Không khí xung quanh dường như nóng lên mấy độ.
“Thôi mà, mỗi tháng em cũng có một triệu tệ tiền lương rồi, còn tranh giành sự nghiệp làm gì nữa?”
Tôi vội vã né tránh ánh mắt nóng bỏng ấy, tập trung nhìn chăm chăm vào hoa văn dưới đất.
Cằm tôi bất ngờ bị anh nâng lên, bắt tôi quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh.

Giang Thần với đôi mắt trà nhạt, sâu thẳm như vực thẳm, nhìn tôi chằm chằm như muốn hút lấy linh hồn:
“Nhát gan vậy sao? Hôm qua còn dám đánh anh nữa cơ mà?”
Lại cái ánh mắt kiểu “nhìn thấu lòng người” ấy.
Một lần nữa khiến lòng phản nghịch của tôi trỗi dậy.
Tôi bực mình quay đầu, hất tay anh ra:
“Anh còn không ngóc lên nổi nữa, còn ở đó mà dám chê tôi à?”
Sắc mặt Giang Thần tối sầm lại, lạnh đến mức tưởng như có thể nhỏ ra nước:
“Lâm Tô Tô, em đừng có mà đùa với lửa.”
Tôi ngẩng đầu đối mắt với anh, chợt nhớ đến chuyện thư ký nói — dạo này Giang Thần đang đọc tiểu thuyết tổng tài bá đạo.
Không nhịn được, tôi bật cười thành tiếng.
Nhưng rất nhanh, tôi không cười nổi nữa…
Một cơn đau nhói truyền tới từ môi.
Tôi trợn tròn mắt, nhìn gương mặt phóng đại trước mặt mình.
“Ưm? Ưm ưm ưm ưm!!”
Mặc kệ tôi giãy dụa, Giang Thần thô bạo kéo tôi vào lòng.
Vừa hôn vừa mút, môi lưỡi quấn quýt.
Cuối cùng, môi tôi bị anh hôn đến rách cả da.
Tôi gần như hoảng loạn bỏ chạy khỏi công ty.
Đến cả tin nhắn của sếp cũng chẳng kịp trả lời.
Vội vàng bắt taxi lao thẳng đến nhà Giang Dao.
“Hu hu hu hu, Dao Dao, anh trai cậu bắt nạt tớ á á á!!”

11
Giang Dao nghe xong màn than vãn của tôi,
bất đắc dĩ vỗ nhẹ vào đầu tôi.
Lực vừa đủ, khiến tôi hơi choáng nhưng không đến mức tổn thương não.
“Anh em nhà cậu, chắc chắn đang giấu tôi âm mưu gì đó!!”
Tôi ôm đầu, hoảng hốt la lên.
Giang Dao khinh thường hừ một tiếng:
“Vậy nửa năm anh ấy ở nước ngoài, vẫn chưa tỏ tình với cậu sao?”
“Chưa… hả??”
Lần này thì tôi thật sự ngơ ngác luôn rồi, đầu óc như CPU bị thiêu cháy.
Giang Dao lắc đầu ngán ngẩm:
“Không ngờ đấy, anh trai tôi lại là loại tổng tài ngây thơ như vậy.”
“Anh ấy thầm thích cậu lâu rồi ~ nhưng vì sắp phải ra nước ngoài, không biết bao giờ mới về được, nên mới nhờ tôi hỏi cậu cái câu: mỗi tháng cho một triệu, chồng không về nhà, có chịu không?”
Nghe xong lời giải thích của Giang Dao, tam quan (*thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan) của tôi chính thức nổ tung.
Hóa ra tôi mới là một phần trong kế hoạch của Giang Thần?!
Tôi vẫn còn choáng váng, đầu óc lơ ngơ quay về nhà.
Vừa mở cửa, Giang Thần đã mặc tạp dề, bưng bát canh nóng hổi đặt lên bàn ăn.
“Rửa tay rồi ăn cơm đi.”
“Anh thích em?”
Tôi và Giang Thần đồng thời mở miệng.
Sau đó cũng đồng thời đỏ bừng cả mặt.
Trong lòng tôi thầm chửi mình hồ đồ.
Nếu đoán sai thì có phải mất hết mặt không!
Giang Thần bưng lấy bát, múc cho tôi hai bát canh.
Giọng anh trầm thấp, khẽ “ừ” một tiếng.
Trời ạ!
Đúng là có chuyện tốt từ trên trời rơi trúng đầu tôi thật rồi!!

12
Ngày hôm sau,
dù đã thành phú bà, tôi từ trước tới nay chưa từng đi làm trễ.
Thế mà hôm nay, lần đầu tiên trong đời, tôi muộn mất một tiếng.
Tôi lê lết với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, ngồi xuống bàn làm việc như một linh hồn lạc lối.
Cô trợ lý nhỏ đang bị trưởng phòng hành hạ cũng rơm rớm nước mắt ngồi xuống bên cạnh tôi:
“Chị Tô Tô ơi, con mụ đó điên rồi, đang đồn đại khắp nơi là chị quyến rũ Giám đốc Giang để leo lên đấy!”
“Hừ… Bà ta nói thì cứ để bà ta nói thôi.”
Lời tỏ tình dịu dàng của Giang Thần hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.
So với cú sốc đó, trưởng phòng bịa đặt chẳng khác nào trò trẻ con.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay.
Trưởng phòng giày cao gót mười phân lượn lờ tới trước mặt tôi, tiếp tục “làm màu”:
“Ơ kìa, chẳng phải chị Tô Tô được Giám đốc Giang ưu ái lắm sao? Hôm qua chắc vất vả lắm nhỉ, hôm nay mới muộn thế này?”
Tôi xoa xoa quầng thâm dưới mắt, thản nhiên đáp:
“Đúng vậy đó, mệt chết đi được.”
Sau khi Giang Thần tỏ tình, tôi sợ bản thân không kiềm chế được nên đã chạy vòng quanh sân biệt thự nguyên cả đêm.
Nhỏ trợ lý bên cạnh chịu hết nổi, lên tiếng:
“Chị Chu, chị Tô Tô vì cứu lại hợp đồng với CSU mà đánh nhau với Giám đốc Giang luôn đó, sao chị còn dám nói móc?”
Tôi giật mình:
“Đánh nhau? Khi nào vậy?”
Nhỏ trợ lý căm phẫn nói:
“Em định nói lâu rồi, chị nhìn xem, môi chị bị đánh rách luôn còn gì!”

“Tốt nhất là em im miệng đi, bảo bối.”
Tôi vỗ vai trợ lý, cảm giác linh hồn mình sắp tan thành mây khói.

13
Tôi trốn trong phòng khách suốt ba ngày trời.
Cuối cùng, Giang Dao cũng gõ cửa phòng tôi:
“Ôi, chị dâu thân yêu của em~ Không lẽ chị còn chưa chấp nhận lời tỏ tình của anh trai em sao?”
Tôi ló đầu ra khỏi chăn, giọng thều thào yếu ớt:
“Chuyện này sốc quá… hóa ra mình lại là bạch nguyệt quang trong lòng thần tài ư?”
Giang Dao túm tôi ra khỏi chăn, tiếp tục vỗ đầu tôi đầy bất đắc dĩ:
“Kỳ nghỉ hè năm lớp 10, anh ấy bị sốt, ở nhà một mình. Hôm đó chị đến tìm em chơi, nhớ không?”
“Ờm, hình như có vụ đó thật.”
Mùa hè năm đó, tôi đến nhà Giang Dao chơi.
Cửa không khóa, tôi thản nhiên đẩy vào.
Thấy một người nằm trên giường, tôi còn tưởng Giang Dao ngủ nướng.
“Nè đồ nhóc, hẹn tôi tới chơi mà còn ngủ à?”
Tôi rành rẽ vỗ “Giang Dao” một phát vào mông.
Một tiếng rên trầm thấp vang lên.
Lúc đó tôi mới nhận ra… vỗ nhầm người rồi!
“Á á á á! Xin lỗi xin lỗi! Tôi tưởng là Giang Dao!”
Giang Thần khi ấy đã sốt đến mơ màng, không đáp lại.
Gương mặt lộ ra ngoài chăn đỏ bừng bất thường.
“Anh sốt rồi!”
Tôi sờ lên trán anh — nóng hầm hập.
Hoảng hốt chạy đi mua thuốc hạ sốt.
Sau đó còn tự tay nấu cho anh một bát mì.
“Giang Dao đâu?”
Nhìn Giang Thần ăn hết thuốc lẫn mì, tôi vừa thu dọn vừa hỏi.
“Khụ khụ… đi du lịch rồi. Tôi nghỉ hè muộn nên không đi được.”

“Thật chẳng đáng tin chút nào…”
Tôi không nhịn được mà lầm bầm một câu.
Rồi lục trong túi thuốc lấy ra miếng dán hạ sốt, nhẹ nhàng dán lên trán anh.
“Uống thuốc rồi ngủ đi, tôi sẽ trông chừng cho anh.”
Dù Giang Dao đúng là đồ chẳng ra gì, nhưng anh trai của chị em thì cũng như anh trai mình,
không thể bỏ mặc được.
Khi đó, tôi đã nghĩ một cách đầy nghĩa khí như vậy.
Bận rộn suốt cả đêm, đến khi trời vừa hửng sáng, cơn sốt của Giang Thần cuối cùng cũng hạ.
Tôi hoàn thành nhiệm vụ, rút lui thành công.
Kết quả, đêm đó tôi mệt đến mức tự mình đổ bệnh.
“Anh trai tôi từ đó vẫn luôn nhớ thương chị suốt sáu năm, giữ mình như ngọc đó.”
Giang Dao làm bộ lau nước mắt không hề tồn tại.
Tôi im lặng.
Thì ra chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy, mà anh ấy lại ghi lòng tạc dạ suốt sáu năm trời.
Quả nhiên, ở đời làm người tốt sẽ có hồi báo.