9
Tôi không thể từ chối Phó Tân Từ, tối khuya vội vàng dọn đến nhà anh.
Tôi đòi ngủ riêng, nhưng Phó Tân Từ nhất định không đồng ý.
“Em mang thai, một mình em khổ sở lắm, ngủ cùng anh anh còn có thể chăm sóc em.
Đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ đơn thuần là để chăm sóc em thôi.”
…
Tôi nằm cứng đờ trên giường, nghe tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm.
Nhắm chặt mắt, đếm: một con cừu, hai con cừu… bảy mươi chín con cừu, tám mươi Phó Tân Từ… cố ép bản thân ngủ.
Không đúng, đếm lộn rồi, đếm lại:
“Một con cừu, hai con cừu… mười lăm con cừu.”
Tiếng nước dừng, tôi nghe cửa phòng tắm mở.
Phó Tân Từ bước đến giường, tôi cứng người, không dám động đậy.
“Ngủ nhanh vậy sao?”
Giường lún xuống khi anh nằm xuống bên kia. Anh nghiêng sát lại, nhìn tôi:
“Chất lượng giấc ngủ tốt quá ha?”
Im lặng một lúc dài, tôi nhẹ nhàng mở mắt, định lén nhìn anh.
Vừa mở ra đã chạm ánh mắt cười của anh.
“Giả vờ ngủ bị anh phát hiện rồi hả?”
Tôi gượng quay mặt đi: “Không có, ánh nhìn nóng rẫy của anh mới khiến em tỉnh dậy.”
Anh khẽ hừ hai tiếng: “Giờ lại bắt đầu trách anh rồi.”
Tôi hơi cúi người lại, bị ép ngẩng lên nhìn anh.
Mấy sợi tóc vụn vẫn còn vương giọt nước, thân trên trần trụi, vóc người mảnh mai nhưng săn chắc, cơ bụng phân múi rõ ràng, khăn tắm buông lỏng buộc ngang hông.
Anh vừa tắm xong, nét kiêu hùng và cao ngạo nhạt đi, thay vào đó là chút mềm mại.
Từng nhịp tim dồn dập, tôi cảm nhận gò má mình nóng ran.
Nhưng Phó Tân Từ vẫn chăm chú nhìn tôi, làm sao tôi có thể nhượng bộ, tôi liều mạng ngắm nghía làn da trần của anh.
Tôi không ngần ngại đưa tay sờ một phát, còn bình phẩm: “Ừ, cảm giác tay khá ổn.”
Anh vừa nãy oai phong hùng hổ, chỉ trong chớp mắt đã luống cuống, hai má đỏ ửng, vẻ hoảng hốt rồi quay mặt đi.
“Em sao… sao lại động tay động chân nữa vậy?”
Tôi đắc ý: “Anh để lộ ra chẳng phải để em sờ sao? Hơn nữa em sờ chồng em có gì sai?”
Anh ngẩn người: “Em gọi anh là gì?”
Bị anh nói thẳng thừng thế, tôi lại hơi xấu hổ.
Tôi chần chừ đổi chủ đề: “Mệt quá, em muốn ngủ rồi.”
Anh khẽ cười: “Muộn thì sớm gì em cũng phải gọi, tha cho em vài ngày.”
Thấy tôi nhắm mắt định ngủ, anh vội vã lên tiếng: “Đừng ngủ, anh có chuyện muốn nói với em.
“Đêm đó em còn nhớ được bao nhiêu?”
Hương cam thoang thoảng, đôi môi mềm mại quyến rũ, bờ lưng đầy cảm giác an toàn, tiếng thở hổn hển của anh…
Ấn tượng cuối cùng chỉ là Phó Tân Từ dìu tôi ra khỏi quán bar.
Tôi phủ nhận: “Em chẳng nhớ gì hết.”
Phó Tân Từ đắp chăn cho tôi, dù tai vẫn còn đỏ, anh nheo mắt lại, thần thái của kẻ chủ động tỏa ra khắp người:
“Anh chỉ nói một lần, em nhớ lấy nhé.
“Chính em là người chủ động động tay động chân trước, ôm hôn anh, em không cho anh phản kháng, rồi còn ghì anh lên giường, luồn tay khắp nơi…”
Tôi đỏ bừng mặt, nói còn ấp úng: “Lừa… lừa em rồi, không có đâu.”
Trong lòng tôi hồi hộp, chắc không phải vậy, nhưng tôi say rượu thật sự rất dễ làm mấy chuyện quá đà, chẳng lẽ tôi thật sự đã bạo chúa, cưỡng ép anh sao?
Phó Tân Từ làm bộ định đến dạy tôi: “Muốn anh giúp em hồi tưởng lại một chút không?”
Tôi kéo chăn trùm đầu: “Không, em muốn ngủ, con bảo nó buồn ngủ rồi.”
10
Kể từ khi tôi mang thai, Phó Tân Từ đã thuê hẳn một tài xế đưa đón tôi đi làm và về.
Có lúc anh rảnh rỗi cũng tự lái xe đến đón tôi về.
Biệt thự thì mời thêm chuyên gia dinh dưỡng mới để lên thực đơn ba bữa cho tôi.
Hôm đó tan ca, hiếm hoi tôi gặp được Phó Tân Từ đang nghỉ ngơi.
Anh ăn mặc giản dị trong bộ đồ ở nhà màu nâu, đeo kính gọng vàng, uể oải tựa người vào sofa, miệt mài lật từng trang sách.
Tôi tiến lại gần, trước mắt hiện ra mấy cuốn sách: 《Bách khoa nuôi dạy con》, 《Cùng vợ mang thai》, 《Làm thế nào để trở thành người cha tốt》… đủ loại đầu sách liên quan đến bà bầu và trẻ con.
Trong tay anh đang đọc cuốn 《Hướng dẫn sức khỏe tâm lý cho phụ nữ mang thai》.
Thật là đủ thứ sách lộn xộn!
Tôi ngượng ngùng khẽ hỏi:
“Anh ăn cơm chưa?”
Anh chồm người, “chụp” một cái đóng sách lại, vứt sang một bên, nhìn tôi căng thẳng hẳn:
“Em về lúc nào rồi?”
“Emi vừa về ngay bây giờ thôi.”
Anh liếc trái liếc phải chẳng dám nhìn tôi:
“Mấy cuốn đó trợ lý mua, anh chỉ tò mò xem là sách gì, vơ vội đọc qua hai trang thôi.”
Tôi gật đầu khẳng định.
“Anh đọc say sưa quá, đến cả tiếng em bước vào cũng không nghe thấy.”
Tôi chống tay lên bụng, ngồi xuống cạnh anh:
“Thích trẻ con thế, muốn… xoa bụng thử không?”
“Gì… gì cơ?” Anh sửng sốt.
Tôi chỉ vào bụng:
“Giờ anh có thể cảm nhận được rồi, thử chạm xem sao?”
Đôi mắt Phó Tân Từ thoáng lóe lên bao suy tư phức tạp:
“Con sẽ thích anh chứ?”
“Chắc chắn rồi, anh là cha của con, con nhất định sẽ rất thích anh.”
Phó Tân Từ rõ ràng đang mỉm cười, nhưng khiến tôi cảm thấy anh không hề vui vẻ, như đang tự nhủ điều gì:
“Anh là cha của con, con sẽ thích anh, anh cũng sẽ rất thích con.”
Phó Tân Từ hình như luôn là một người đầy mâu thuẫn. Cái đêm anh biết tôi có thai, anh rõ ràng không vui chút nào, nhưng sáng hôm sau vẫn cùng tôi đi đăng ký kết hôn, nói là để cho con một mái ấm. Anh chưa từng bày tỏ sự mong đợi hay yêu thương đứa trẻ, nhưng lại lén lút đọc sách nuôi dạy con, thuê chuyên gia dinh dưỡng cho tôi, và tôi từng tình cờ thấy giỏ hàng của anh cũng đầy ắp những món đồ trẻ em.
Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên bụng tôi, khẽ cong các khớp ngón tay, mu bàn tay rộng, móng tay cắt tỉa gọn gàng. Anh khẽ khua khua:
“Con có cảm nhận được không?”
“Chắc là có.”
“Thật kỳ diệu, ở đây quả thật có một sinh mệnh nhỏ bé.”
“Tân Từ, anh có phải không thích trẻ con? Hay nói đúng hơn là không thích con?”
Anh nhẹ giọng đáp:
“Em là mẹ của con, anh rất yêu em.
Và… anh cũng rất biết ơn con.”
Cảm ơn con đã đưa em đến bên anh.
11
Tôi khẽ lắc ly nước lọc trên tay, chán nản nhìn những cặp đôi đang say sưa khiêu vũ trong quán bar.
Bên tai vang lên tiếng bước chân của Khúc Tinh.
“Đi vệ sinh à, sao về muộn vậy?”
Bạn thân ấp úng: “Thanh Duyệt, chồng cậu… giờ có ở nhà không?”
“Sao vậy?”
Hôm nay tôi hẹn Khúc Tinh chỉ để giải thích chuyện tôi kết hôn, nhưng cô ấy chưa bao giờ hỏi tôi những câu lạ lùng thế này.
“Tớ thấy có một gã rất giống chồng cậu, ở trong phòng riêng.”
Mười phút trước, Khúc Tinh vừa xem ảnh Phó Tân Từ, khen anh một ánh nhìn đã khiến người ta khó quên, là mỹ nam hiếm có, nên người mà cô vừa nhìn thấy chắc chắn không nhầm.
Chính là Phó Tân Từ.
Quán bar này vốn là tài sản của Phó Tân Từ, đến đây cũng khá bình thường.
“Sao vậy? Việc này cũng đáng làm to à?”
Bạn thân còn muốn nói gì, rồi thôi: “Thôi được, cậu theo tớ vào xem thử.”
12
Cánh cửa phòng riêng không đóng, tôi và Khúc Tinh đứng ngoài hành lang, dễ dàng có thể nhìn trộm khung cảnh bên trong.
Giữa đám đông nhộn nhịp, tôi chỉ cần liếc một cái đã thấy Phó Tân Từ, anh quá nổi bật.
Đôi chân dài khoanh chéo, áo vest khoác ngoài bung ra, trên môi gặm phập phà điếu thuốc, bật lửa luân phiên lóe tắt trong lòng bàn tay, trông anh vừa oai vệ vừa ngạo nghễ.
Không rõ anh vừa nói gì, bỗng có một tiếng “bụp” vang lên, bất ngờ có người quỳ sấp xuống đất, động tác tràn đầy sự cầu xin và sợ hãi.
Xung quanh lập tức yên ắng trong khoảnh khắc.
Phó Tân Từ ngậm điếu thuốc, lạnh lùng nói: “Chuyện của các người, tiếp tục chơi đi.”
Anh thong thả bước đến trước người đàn ông nằm sấp, mỉm cười nói vài câu, rồi đột ngột áp phần đầu điếu thuốc đang cháy lên mặt hắn.
Tay trái anh giật lấy chai rượu rồi đập mạnh vào đầu hắn, chai vỡ tan ngay tức khắc, máu tươi chảy từ trán xuống, loang đỏ tấm thảm cao cấp.
Phó Tân Từ vừa cười vừa nói, nhưng động tác dứt khoát đến tàn nhẫn.
Đôi giày da hàng hiệu dẫm lên lưng hắn, tiếng răng rắc vang lên như xương tan vỡ.
Gã đàn ông vẫn dùng trán gõ liên tiếp xuống đất, miệng lẩm bẩm: “Cảm ơn anh Tân Từ đã không giết em, cảm ơn anh Tân Từ đã không giết em…”
Cách quá xa, tôi không nghe rõ Phó Tân Từ nói gì, chỉ nghe thấy tiếng đàm tiếu:
“Anh Tân Từ quả nhiên vẫn không thể buông bỏ chị Du Du, mỗi lần liên quan đến chị ấy là tức giận ra mặt.”
“Gã đàn ông này lừa chị Du Du, anh Tân Từ chưa giết hắn thì đã quá mở lòng rồi.”
“May mà chị Du Du đã về nước, anh Tân Từ không phải đơn phương đơn độc nữa.”
“Chắc chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ phải gọi chị ấy là chị dâu mất thôi.”
……