5
Đêm dần buông xuống, ánh hoàng hôn xuyên qua lớp mây, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Tôi vừa bước ra khỏi công ty thì thấy Trần Mộc Xuyên đang đi đi lại lại trước cửa.
Tôi không muốn đôi co với anh ta, ngoảnh đầu định chạy đi thì anh đã kịp nhìn thấy.
Anh siết chặt tay tôi: “Thanh Duyệt, em cho anh thêm một cơ hội đi, nghe anh giải thích chút, em mãi luôn là người anh yêu nhất.”
Gió chiều mơn man, mùi khói thuốc trên người Trần Mộc Xuyên ùa vào mũi khiến tôi buồn nôn dữ dội, chẳng kịp giữ hình tượng mà nôn ngay bên lề đường.
Trần Mộc Xuyên giơ tay định xoa lưng tôi thì bỗng bị một lực mạnh đẩy ngã xuống đất.
Phó Tân Từ ra tay nhanh như chớp, cú đấm để lại chớp ảo ảnh, thậm chí không tha cả mặt anh ta.
Trần Mộc Xuyên nằm lăn lộn trên nền bê tông, mặt sưng phồng như… mặt heo.
Phó Tân Từ chỉ tay ra hiệu cho đàn em: “Đưa hắn đến đồn cảnh sát, gây rối trật tự công cộng, để cảnh sát xử lý.”
Xong xuôi, anh lại vỗ nhẹ lên lưng tôi: “Sao rồi? Tại sao lại nôn to thế?”
Khoảng thời gian qua, tất cả công việc tiếp xúc giữa Phó thị và tôi đều do anh lo liệu, chúng tôi đã khá quen mặt, giờ tôi cũng chẳng còn e dè.
Tôi chống tay lên ngực, ngẩng nhìn anh, giọng oán trách: “Tất cả là tại anh, giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, tránh xa tôi đi.”
Phó Tân Từ đứng im không nói gì.
Tôi tiếp tục: “Anh lại làm trò gì nữa vậy? Lúc nãy chính anh giúp tôi.
“Anh có thể báo đáp một lần cũng được mà?”
Đứa con trong bụng tôi là của anh đó, tôi không trách anh thì trách ai? Giúp tôi cũng là chuyện đương nhiên!
“Tôi có phải đã xin anh giúp không?”
“ Không phải.” Phó Tân Từ nói.
Phó Tân Từ mím chặt môi, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn tôi: “Lòng tốt của tôi hóa ra như… thôi được, Cố Thanh Duyệt, cô thật giỏi. Từ nay nếu tôi còn can thiệp vào chuyện của cô, tức là…”
Tôi cắt lời: “Có nghĩa là chó.”
Ánh mắt anh dịu lại đôi phần: “May mà cô biết như vậy.”
Chưa kịp dứt lời, tôi lại nôn thốc nôn tháo, chỉ vào sau lưng mình.
Anh lại nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: “Sao em lại nôn nhiều vậy?”
Đỡ tôi định dẫn đi bệnh viện.
“Đi khám đi, tôi muốn biết em bị bệnh gì.”
Tôi ngước nhìn anh.
Phó Tân Từ thoáng né tránh ánh mắt: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ không muốn khoản đầu tư của mình đổ sông đổ biển.”
Tôi hất tay anh ra, chậm rãi bước về phía bãi đỗ xe.
“Không cần đi bệnh viện, tôi rất khỏe.”
Dĩ nhiên tôi không thể cùng anh tới bệnh viện, nếu không sao giấu nổi chuyện mang thai?
Phó Tân Từ theo sát bên: “Để tôi đưa em về nhà.”
Tôi nhướng mày quay lại nhìn: “Không phải anh vừa nói nếu còn can thiệp vào tôi thì là chó sao? Sao giờ…”
Phó Tân Từ bỗng cứng mặt, im lặng một hồi…
Rồi anh quay ngoắt đi, quay lưng lại với tôi, lí nhí “gâu, gâu gâu…”
Thấy tôi cười ngay lập tức, anh gằn giọng: “Gâu gâu đội lập đại công.”
6
Không gian xe hơi chật hẹp, mũi tôi ngửi thấy đầy hương hoa cam.
Tôi ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tôi thấy em nôn dữ dội lắm, thật sự không cần đi bệnh viện sao?”
Tôi lắc đầu: “Không cần, ở nhà có thuốc.”
Chuyển đề tài: “Trần Mộc Xuyên có phải cứ quấy rối em như vậy không?”
Tôi hơi ngạc nhiên, không hiểu sao Phó Tân Từ lại hỏi chuyện này.
“Cũng ổn, tôi đã chặn hết tin nhắn của anh ta rồi, mới có chuyện đến tìm.”
“Sao lại chặn? Đại học thì tình cảm của hai người có vẻ rất tốt.”
Tôi khẽ nhếch mép: “Anh ta ngoại tình rồi, một tháng trước lén lút qua lại với tiểu thư giàu có, không thèm để ý đến tôi nữa.
Trước kia là do tôi mờ mắt, với kiểu đàn ông như anh ta thì dù tặng không tôi cũng không thèm.”
Phó Tân Từ nghiêng đầu nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch: “Lần sau em phải mở to mắt lên, dù sao Trần Mộc Xuyên đã ngoại tình từ một năm trước rồi.”
Một năm trước? Vậy chẳng phải mới vừa ra trường đại học hay sao?
Tôi phì cười khinh bỉ, Trần Mộc Xuyên đúng là có duyên.
Bất chợt trong đầu lóe lên ý nghĩ, giọng tôi không kiềm chế được bật cao: “Anh sao biết anh ta ngoại tình đã một năm, làm sao anh biết chúng tôi là bạn cùng đại học? Anh điều tra tôi sao?”
Người đàn ông trước mặt nhếch mép, thản nhiên gật đầu: “Tìm hiểu đối tác của mình một chút thôi, đừng có làm quá.”
Tôi nhìn anh không để ý liền bật cười bực tức: “Vậy sao? Vậy tôi hỏi anh, anh có biết đối tác của mình đang mang bầu không?”
Nụ cười của Phó Tân Từ lập tức đông cứng, ánh mắt trở nên sắc lạnh như dao, lông mày nghiêm nghị hẳn.
Tôi rùng mình lạnh toát, không hiểu sao lại chọc phải Phó Tân Từ, lúc anh nổi giận thật khó lường.
Một giọng nghiến răng nghiến lợi vang lên:
“Của ai?”
Tôi giận giữ:
“Ngoài anh ra còn ai?”
Khoảng thời gian tiếp xúc vừa qua, Phó Tân Từ đã nhận ra tôi là ai rồi, không còn lý do phải giấu diếm.
Anh khẽ co ngón tay lại, vẻ mặt đầy ngạc nhiên:
“Ý em là gì?”
Tôi tỉnh bơ đáp:
“Đêm đó anh có dùng bao không anh tự biết chứ?”
Chỉ trong vài giây, sắc mặt anh thay đổi đủ cung bậc, cuối cùng như đã hạ quyết tâm:
“Vậy em nghĩ sao?”
Tôi dè dặt hỏi lại:
“Còn anh thì sao, anh nghĩ thế nào?”
Rốt cuộc đứa trẻ trong bụng cũng có liên quan đến anh, tôi muốn nghe quan điểm của anh trước đã.
Anh chần chừ vài giây, rồi rút trong túi ra chiếc thẻ đen trao cho tôi:
“Anh tôn trọng quyết định của em.
“Nếu em muốn sinh con, anh sẽ nuôi; nếu em không muốn, anh cũng tôn trọng lựa chọn của em.”
7
Buổi sáng sớm, tôi đón ánh bình minh bước ra khỏi khu chung cư, từ xa đã thấy một chiếc Maserati màu hồng nổi bật đỗ trước cổng.
Phó Tân Từ bước xuống xe.
Anh mặc áo hoodie trắng, quần thể thao đen và giày thể thao, tóc mái hơi rối, trông anh thật sạch sẽ, sáng sủa.
Anh bước những bước dài đến trước mặt tôi, tỏ vẻ chê bai:
“Trang phục này là gì thế này, chẳng hợp chút nào, còn khá thời gian, mau về thay bộ đồ tông xoẹt tông với tôi đi.”
Đó là set đồ công sở điển hình—áo len mỏng và quần ống rộng cạp cao—tôi nhìn anh không hiểu vì sao lại bị chê.
Anh giơ sổ hộ khẩu trên tay:
“Chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Tôi kinh ngạc đến thình lình, không dám tin mình nghe nhầm, trợn mắt vài giây:
“Phó Tân Từ, anh đang nói gì thế? Mất trí rồi à?”
“Đừng suy diễn nhiều, tôi chỉ đơn giản muốn cho con chúng ta một mái ấm. Em biết đấy, loại người như chúng ta thường xuyên bị thúc giục kết hôn sinh con.”
Tôi gật đầu một cách máy móc. Phó Tân Từ đã 28 tuổi, chuyện gia đình thúc giục cưới xin cũng không lạ, nhưng nếu anh thật sự muốn kết hôn thì hẳn đã có rất nhiều cô gái xúm vào rồi.
“Tại sao lại là em? Chỉ vì em mang thai sao?”
“Tôi không phải vì thích em mới ở bên em. Đừng suy diễn, chỉ đơn thuần vì ở bên em có thể giải quyết rất nhiều vấn đề hiện tại của tôi, khiến họ phải im miệng.”
Tôi chớp mắt:
“Em cũng không thích anh, anh không cần phải nhắc đi nhắc lại việc anh không thích em làm gì, nghe hơi thừa thãi lắm.”
8
Mấy năm trước, khi tôi ốm, bác sĩ đã nói niêm mạc tử cung của tôi mỏng, mang thai khá khó khăn.
Lần mang thai này nếu tôi bỏ con có thể sẽ không còn lần sau.
Vì vậy tôi quyết định sinh con, bất kể Phó Tân Từ có nhận con hay không.
Cuối cùng tôi vẫn chọn sơ mi trắng kết hợp với quần jean, cùng anh tiến về phòng công chứng.
Rõ ràng anh và tôi chỉ là kết hợp vì lợi ích, anh cần một người vợ, còn tôi muốn con tôi có một người cha.
Nhưng hai kẻ toan tính trên tấm giấy chứng nhận kết hôn lại trông vô cùng xứng đôi, đẹp trai đẹp gái khiến người khác ngưỡng mộ.
Trên xe, tôi mãi một lúc lâu mới chợt nhận ra mình đã vội cưới với người đàn ông tôi chỉ quen được một tháng.
Phó Tân Từ vừa khe khẽ ngân nga giai điệu vừa lái xe, trông anh có vẻ rất vui vẻ.
Cũng phải thôi, vấn đề bị thúc giục kết hôn sinh con đã được giải quyết, đương nhiên phải mừng.
Chợt có một thắc mắc lóe lên trong tôi, tôi nghiêm mặt nhìn anh:
“Phó Tân Từ, bố mẹ anh có biết chuyện cưới hỏi này chưa?”
Gia tộc hào môn bao đời luôn xem trọng hôn nhân gia tộc hơn cả sinh mạng, còn tôi chỉ xuất thân bình thường, làm sao đủ tầm với họ?
Anh đáp:
“Họ biết rồi, sổ hộ khẩu này cũng do họ đưa cho.”
Tôi hỏi:
“Thế họ có đồng ý không?”
Anh khẽ cười:
“Tất nhiên rồi, họ rất vui.”
Nhìn tôi vẫn lo lắng, Phó Tân Từ nhẹ giọng:
“Em đã bắt đầu lo chuyện mẹ chồng nàng dâu rồi à? Quá lo xa rồi em ạ.
“Họ không đòi hỏi gia thế, mọi việc đều do anh quyết định, hơn nữa…
“Họ rất thích em.”
Anh tiếp:
“Giờ em cứ nghĩ xem cần chuẩn bị gì.”
Tôi vẫn chưa hiểu, nhìn anh hỏi:
“Chuẩn bị gì cơ?”
Anh nói:
“Anh không có ý định sống riêng, tất nhiên chúng ta sẽ sống cùng nhau.
“Thôi không cần chuẩn bị gì nữa, thiếu gì thì chúng ta mua sau.”