Có lẽ chúng tôi đứng đó đã khá lâu, Tần Mạn Mạn ra tìm và vô tình nghe được những lời anh ta vừa nói.

Cô ấy lảo đảo lùi lại hai bước, tay vịn vào bức tường bên cạnh.

Tôi thấy đôi mắt cô ấy đỏ hoe, chỉ biết ngây ngẩn nhìn bóng lưng của Cố Thiếu Hằng.

Vốn dĩ tôi rất bình tĩnh, nhưng lúc này cũng không thể không mang theo chút tức giận:
“Bao nhiêu năm rồi, mà anh vẫn không biết cách tôn trọng người khác.”

“Không ai là cái bóng của ai cả.

Tần Mạn Mạn không phải món hàng rẻ tiền.

Nhưng anh thì vẫn như cũ, chẳng khác gì một kẻ tệ hại.”

Nói xong, tôi không nhìn anh ta, lướt qua cả anh ta và Tần Mạn Mạn, quay về phòng bao, chào bạn bè một tiếng rồi lấy túi rời đi.

Ngày hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ Cố Thiếu Hằng.

Dù tôi khiến anh ta mất mặt như vậy, anh ta cũng không tức giận.

Thậm chí, anh ta còn có chút hạ mình xin lỗi, nói không nên dùng Tần Mạn Mạn để thử thách tôi, khiến tôi khó chịu.

Anh ta cười:
“Tuế Nhiên, để anh mời em bữa cơm, coi như tạ lỗi được không?”

Anh ta vẫn không hiểu rằng, tôi không thấy khó chịu.

Tôi chỉ thấy giận, và sự giận dữ của tôi không phải vì anh ta đối xử ân cần với Tần Mạn Mạn trước mặt tôi.

Tôi giận vì sau ngần ấy năm, anh ta vẫn chưa học được cách tôn trọng người khác.

Anh ta không hiểu thế nào là yêu, nhưng lại cứ thích dẫm đạp lên nó hết lần này đến lần khác.

Tôi nói với anh ta rằng tôi bận, rồi dứt khoát tắt máy.

Tôi gặp lại Tần Mạn Mạn một tuần sau cuộc gọi đó.

Trợ lý của tôi nói có một cô gái ở bên ngoài muốn gặp tôi, rồi thêm một câu tám chuyện:
“Chị Phương, cô ấy giống chị lắm.

Chị có em gái à? Sao trước giờ em chưa nghe chị nhắc đến?”

Tôi đặt mảnh kính hiển vi xuống, suy nghĩ một lúc rồi quyết định ra gặp cô ấy.

Thật lòng mà nói, tôi không có ấn tượng gì về Tần Mạn Mạn, cũng không muốn giao tiếp với cô ấy.

Tôi thậm chí đoán được lý do cô ấy tìm tôi, chẳng qua cũng chỉ vì Cố Thiếu Hằng.

Tôi rất bận.

Sau khi về nước, tôi làm việc tại Viện nghiên cứu Sinh học của thành phố A.

Sinh học là đam mê cả đời của tôi, tôi chỉ muốn yên ổn nghiên cứu, không muốn bị cuốn vào những rắc rối tình cảm mà tôi không quan tâm.

Tôi quyết định ra gặp cô ấy vì nhớ đến gương mặt tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe của cô ấy trong hành lang ngày hôm đó.

Và ánh mắt đầy đau lòng khi cô ấy nhìn bóng lưng của Cố Thiếu Hằng.

Tôi tự nhủ, xem như tích chút phúc đức vậy.

Khi tôi bước ra khỏi văn phòng, Tần Mạn Mạn lập tức đứng dậy từ chiếc ghế dài.

Cô ấy trông có chút lúng túng, đôi mắt ngấn nước, nhưng may mắn là cô ấy không lao tới ôm tôi khóc.

Cô ấy chỉ đứng đó, nhỏ giọng nói:
“Chị Phương, xin lỗi vì đã làm phiền. Em thật sự không muốn đến tìm chị.”

Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, cả người cô ấy như một con chiên lạc đường, đầy bối rối và buồn bã:
“Em… Em chỉ là… Cố Thiếu Hằng đột nhiên đòi chia tay em.

Em biết anh ấy luôn yêu chị. Em đến đây chỉ để hỏi, liệu hai người đã quay lại với nhau chưa?”

Tôi lắc đầu, đáp:
“Chưa.”

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh sau đó bật cười dù nước mắt vẫn còn.

Giọng cô ấy gấp gáp:
“Xin lỗi.”

Nói xong, cô ấy nhìn tôi thật kỹ, ánh mắt đầy ngưỡng mộ:
“Em thật sự rất ngưỡng mộ chị.

Cố Thiếu Hằng yêu chị nhiều như vậy. Em sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được tình yêu của anh ấy.

Mọi người đều ao ước có được anh ấy, nhưng dường như chỉ mình chị không bận tâm.”

Tôi bật cười trước ánh mắt ngơ ngác của cô ấy và hỏi ngược lại:
“Cô nghĩ Cố Thiếu Hằng yêu tôi nhiều vậy sao?”

Tôi nhìn xuống sàn đá cẩm thạch phía sau cô ấy, mỉm cười:
“Có lẽ anh ấy yêu tôi, nhưng không nhiều như cô nghĩ.”

Tôi dừng lại một chút, hỏi tiếp:
“Cô đến tìm tôi chỉ để hỏi chuyện này thôi sao?”

Cô ấy sững lại, rồi nói:
“Không phải.”

Cô ấy bắt đầu kể rằng Cố Thiếu Hằng rất yêu tôi.

Rằng lần đầu cô gặp anh ta, anh ta đang say khướt gọi tên tôi.

Rằng anh ta thường nhìn cô ấy đăm đăm như đang nghĩ đến ai khác.

Rằng anh ta có một hình xăm trên cổ tay, thường xuyên nhìn vào một số điện thoại nước ngoài mà không dám gọi.

Rằng anh ta chung tình và si tình với tôi như thế nào.

Cuối cùng, cô ấy vừa khóc vừa nói:
“Chị Phương, em không biết giữa chị và anh ấy có hiểu lầm gì, nhưng em chắc chắn rằng anh ấy rất yêu chị.

Em chưa từng thấy anh ấy yêu ai như vậy.

Dù đang ở bên em, nhưng em biết, anh ấy chỉ đang nhìn chị qua em mà thôi.

Em xin chị, bất kể hai người có hiểu lầm gì, có thể cho anh ấy thêm một cơ hội không?”

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm nước của cô ấy, lạnh lùng hỏi:
“Hôm nay cô đến đây nói những lời này, cô có cảm thấy mình rất vĩ đại không?”

Ánh mắt cô ấy cứng lại, dường như không ngờ tôi sẽ lạnh lùng như vậy.

Nhưng thật lòng, tôi thực sự thấy khó hiểu.

Tôi hỏi:
“Cô và Cố Thiếu Hằng, hai người có thực sự biết yêu là gì không?”

“Mọi người đều nói rằng anh ấy yêu tôi. Yêu kiểu gì?

Là khi còn bên tôi thì không biết giữ mình, hay là sau khi chia tay lại đi tìm một người thay thế, rồi gọi đó là si tình?”

“Còn cô, cô nói rằng mình yêu anh ấy, nhưng lại tự hạ thấp bản thân, bắt chước mọi dấu vết của người khác, biến mình thành một cái bóng.

Giờ đây cô lại đến tìm tôi, cầu xin tôi cho anh ấy thêm một cơ hội.

Tôi muốn hỏi, cô lấy tư cách gì để nói những lời này với tôi?”

“Bạn gái của anh ấy à?”

“Trong lòng hai người, có phải cảm thấy mình rất vĩ đại, rất si tình, rất hy sinh vì tình yêu không?

Nhưng tình yêu của hai người nằm ở đâu?”

“Trong mắt tôi, yêu là sự bình đẳng, là tôn trọng, là sự dựa dẫm, là lòng chung thủy, là trách nhiệm, và là quyết định được đưa ra sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.

Nhưng hai người lại biến nó thành trò đùa, dễ dàng thay thế, dễ dàng hy sinh, dễ dàng chia sẻ.

Hai người thực sự đang cảm động ai vậy?”

Cô ấy đứng sững, nhìn tôi với ánh mắt ngơ ngác.

Tôi nói tiếp:
“Thời gian của tôi rất quý giá, cô Tần.

Hôm nay tôi dành một tiếng để nghe cô nói những lời vô nghĩa này, chỉ là để giải quyết dứt điểm.

Giữa tôi và Cố Thiếu Hằng đã là chuyện của quá khứ.

Rào cản giữa hai người không bao giờ là tôi.”

“Hãy biết yêu bản thân trước khi yêu người khác.”

“Đó là lời khuyên cuối cùng của tôi.”

Nói xong, tôi quay lưng bước đi.

Đó là lần cuối cùng tôi gặp Tần Mạn Mạn.

7

Lần cuối cùng tôi nhận được cuộc gọi từ Cố Thiếu Hằng là trước ngày cưới của tôi.

Người tôi cưới là người có tam quan phù hợp, ôn hòa nhã nhặn, luôn đồng hành bên tôi.

Chúng tôi là một cặp đôi được mọi người ngưỡng mộ.

Cố Thiếu Hằng trong điện thoại chúc mừng tôi.

Tôi mỉm cười đáp:
“Cảm ơn.”

Khi anh ta vừa bắt đầu theo đuổi tôi, từng có người nói:
“Tuế Nhiên, đó là Cố Thiếu Hằng đấy, đừng chơi trò lạt mềm buộc chặt quá mức.”

Tôi chỉ thở dài.

Tôi luôn là người biết rõ mục tiêu của mình.

Tôi không bao giờ lãng phí thời gian vào những việc không có kết quả, cũng không vì cảm động mà đồng ý yêu ai.

Tôi hiểu rõ anh ta, biết rằng chúng tôi không cùng đường.

Nhưng khi đó, tôi vẫn muốn thử xem liệu chúng tôi có thể đi cùng nhau bao xa.

Làm sao có thể không động lòng?

Khi anh ta không ngại bẩn giúp tôi chuyển thùng nước, khi anh ta dịu dàng nhìn tôi dưới ánh trăng, khi tôi được cứu ra khỏi đống đổ nát và thấy anh ta như thiên thần giáng trần…

Nhưng anh ta không thể học được cách chung thủy, còn tôi thì quá tỉnh táo.

Vì vậy, con đường này chỉ có thể bỏ dở giữa chừng.

Tôi và anh ta giống như một bài toán phụ mà đề bài đã sai.

Dù biết rõ điều đó, tôi vẫn từng cố gắng tìm ra lời giải đúng.

Tôi đã làm hết sức, nên tôi có thể dứt khoát buông tay.

Giọng anh ta ở đầu dây bên kia trầm xuống:
“Anh đã bỏ lỡ rồi, đúng không?”

Tôi im lặng.

Giọng anh ta lại cố gượng cười, nói:
“Vậy câu cuối cùng, chúc em hạnh phúc, Tuế Nhiên.

Chúc em mỗi năm đều hạnh phúc.”

Tôi mỉm cười, lịch sự và xa cách đáp lại:
“Cảm ơn, anh cũng vậy.”

“Cố Thiếu Hằng, tôi cũng chúc anh, mỗi năm đều hạnh phúc.”

-Hết-