4
Cái miệng độc địa của Nguyên Dĩ Tân ấy à, tôi từng được “trải nghiệm tận nơi” từ thuở ban đầu rồi.
Tôi quen anh ta trong một show thực tế mà tôi và một nam minh tinh từng bị đồn có “phim giả tình thật”.
Chính là cái show mà vừa nãy đám phóng viên nhắc đến đó.
Chương trình ấy mang phong cách nông thôn điền viên, nhưng có pha chút hơi hướng show hẹn hò.
Kịch bản tôi nhận được là: chủ động tạo không khí mập mờ với tiểu sinh lưu lượng – An Chấp.
Tôi lúc đó chỉ là một nữ diễn viên hạng hai trong giới giải trí, chẳng có quyền quyết định gì, chỉ đành cắn răng mà làm theo kịch bản.
Vậy nên mới quay được hai tập, tôi đã bị fan của An Chấp mắng cho lên bờ xuống ruộng.
Chỗ quay phim nằm ở vùng núi xa tít, lái xe phải mất một tiếng mới đến được thị trấn gần nhất.
Tổ tiết mục bao trọn một khu đất lớn, nên ngoài biệt thự nơi chúng tôi ở có đèn, thì những chỗ khác đều tối như mực.
Một ngày nọ, sau khi bị chửi đến mức tâm trạng chạm đáy, tôi xin phép được ra ngoài đi dạo một chút.
Vừa cầm đèn pin, vừa ôm mood “tôi là mây, tôi buồn”, tôi đi mãi, đi đến tận chỗ có hàng rào cao bao quanh. Biết là mình đi tới rìa rồi, tôi định quay về.
Nhưng ngay lúc đó, gió xào xạc thổi qua bụi cỏ vang lên…
Tôi bắt đầu thấy lo.
Không lẽ có thú hoang?
Hay có người ngoài đột nhập? Nhưng tổ tiết mục quản lý nghiêm vậy cơ mà?
Khi tôi còn đang hoang mang, đèn pin trong tay tôi theo bản năng lia sang bên…
Một bóng người lộ ra trong ánh sáng, đang ôm chân, thở gấp từng nhịp rõ rệt.
Có tiếng thở, nghĩa là người sống.
Tôi và người ấy đang bị ngăn cách bởi hàng rào sắt.
Tự nhiên tôi lại thấy gan mình to ra.
Tôi tiến tới gần hơn, rọi đèn thẳng vào mặt anh ta—khuôn mặt trắng trẻo, dưới ánh đèn càng rõ ràng đẹp trai.
Tôi há hốc miệng, nhận ra người đó:
“Anh là… tay săn tin nổi tiếng – Nguyên Dĩ Tân, đúng không?”
Anh ta dù đang đau đến toát mồ hôi vẫn ngẩng đầu liếc tôi một cái:
“Cô là… cái bình hoa có tiếng – Tịch Huyền.”
5
Bầu không khí lặng đi trong chốc lát, có chút căng thẳng âm ỉ.
Tôi vô thức trượt đèn pin xuống, liền thấy trên ống quần anh ta đã thấm một mảng đỏ sẫm.
“Anh đang chảy máu.”
Nguyên Dĩ Tân khẽ nhíu mày, cố gắng lấy tay đè lên vết thương, nỗ lực đứng dậy.
Nhưng chỉ mới hơi khuỵu đầu gối, cơn đau đã lập tức kéo anh ta ngã trở lại.
Tôi tò mò nhìn ra ngoài hàng rào.
Không xa chỗ anh là một con suối nhỏ chảy dài.
Xa hơn chút nữa là rừng cây rậm rạp.
Chỉ có một khoảnh đất rất nhỏ nằm giữa hàng rào và rừng.
Tôi thực sự không hiểu có chuyện gì quan trọng đến mức khiến anh ta phải liều mạng bò tới tận đây?
“Anh đợi một chút, tôi quay lại lấy thuốc cho anh.”
Tôi vừa xoay người định đi thì Nguyên Dĩ Tân cất giọng gọi lại:
“Không cần.”
Tôi sững người, quay đầu lại, gần như không thể tin nổi.
“Anh à, giờ anh đứng dậy còn không nổi, ít nhất cũng phải xịt miếng thuốc cầm máu chứ? Yunnan Baiyao cũng được mà?”
Tôi bật cười, dở khóc dở cười.
Lúc mới đến nơi quay, tôi ngồi trên xe ngắm phong cảnh suốt đường.
Ngoài con đường lớn trước cổng trường quay, con đường còn lại xa lắc, cách mấy cây số, hẻo lánh vô cùng.
Nói cách khác, cái anh này đậu xe đâu đó cách đây cả ba, bốn cây số, rồi tự mò đến tận đây.
Với cái chân như thế, anh tính vượt sông bằng niềm tin à?
Trong bóng tối dày đặc, hàng mi anh khẽ nhấc lên.
Ánh mắt đó, lạnh nhạt như nước suối ban đêm, không gợn sóng.
Lần này, giọng anh ta mang theo chút cảnh cáo:
“Tôi nói rồi, không cần.”
Tôi lắc đầu:
“Vậy thì thế này đi, tôi cứ mang thuốc đến. Nếu lúc tôi quay lại mà anh không còn ở đây nữa, thì lúc đó hẵng nói là không cần.”
“Cô làm mấy chuyện này, tôi cũng sẽ không chụp cô đâu.”
Tôi ngẩn người:
“Anh nghĩ tôi rất mong chờ được anh chụp chắc?”
Cái cách nói chuyện của anh ta, thật đúng là… muốn chửi mà phải chọn từ cho lịch sự.
Dựa theo nguyên tắc cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp, tôi vẫn quay về thật nhanh để lấy thuốc xịt cầm máu và băng gạc.
Khi trở lại bên dòng suối, quả nhiên Nguyên Dĩ Tân vẫn còn đó.
Nhưng không biết anh lấy sức lực ở đâu mà xoay người, đổi hẳn tư thế ngồi.
Tôi nhìn bóng lưng anh mà nhịn cười đến sắp nội thương.
“Tôi để đồ ở đây. Dùng hay không thì tùy anh.”
Nói xong, tôi vươn tay qua hàng rào, đặt túi thuốc sát bên người anh.
Chuẩn bị quay lưng rời đi thì—
phía sau vẫn không một tiếng động.
Tôi sửng sốt, miệng há to ngạc nhiên.
Gì cơ? Không nói nổi một câu “cảm ơn” luôn á?
Thái độ này đúng là… y như định kiến của tôi về mấy tay săn tin:
vô cảm, vô lễ, vô cùng đáng ghét.
6
Sáng hôm sau, tôi bước ra khỏi phòng.
Người dậy sớm nhất trong bếp là chị Linh Song – một ảnh hậu nổi tiếng.
Chị đang pha cà phê, thấy tôi ra, liền rót cho tôi một ly.
Mùi cà phê thơm ngát lan tỏa khiến cơn buồn ngủ của tôi dần tan biến.
“Diễn Diễn, tối qua em về phòng muộn vậy, có chuyện gì à?”
Câu hỏi của chị khiến tôi lập tức tỉnh hẳn.
Tôi và chị ở chung một phòng. Tối qua lúc về, thấy chị đã ngủ nên tôi cứ tưởng chị không để ý chuyện đó.
“À… Em chỉ ra ngoài đi dạo chút thôi ạ.”
Linh Song nhìn tôi đầy lo lắng, trong mắt lộ rõ vẻ thương cảm.
Chị đặt ly cà phê sang một bên, nắm lấy tay tôi.
“Chị biết dạo này trên mạng có nhiều người nói không hay về em, tâm trạng em chắc cũng khó chịu. Nhưng đêm hôm khuya khoắt mà ra ngoài thì nguy hiểm lắm.”
Mặt tôi cứng lại.
Khu vực phòng khách trong chương trình này là livestream 24/7, nên mấy câu vừa rồi chắc chắn đã bị cư dân mạng nghe hết.
Vậy là tôi sắp bị mắng thành nữ chính ngược tâm – bán thảm cầu thương mất rồi.
Tôi cố nặn ra một nụ cười với chị:
“Dạ, em biết rồi ạ.”
Buổi chiều, lúc hai chị em cùng ra vườn hái trái cây – một trong những hiếm hoi khoảng thời gian được “làm chính mình” không theo kịch bản – thì Linh Song mới chợt nhớ ra:
“Ôi chết, xin lỗi em nha Diễn Diễn, chị quên mất khu vực phòng khách đang livestream.”
Tôi phẩy tay ý bảo không sao.
Chị mím môi, chép miệng:
“Diễn Diễn, em cứ nghĩ thoáng ra, chương trình thực tế bây giờ mà, vì câu view thì chuyện gì cũng dám làm.”
“Ví dụ như… ngày mai, tổ chương trình còn mời cả chồng cũ của chị đến để gây drama nữa đấy.”
Chồng cũ của Linh Song hơn chị tận hai mươi tuổi, lại là biên kịch nổi tiếng trong giới giải trí.
Lúc hai người ly hôn, ầm ĩ đến mức rất khó coi.
“Chị đồng ý cho anh ta lên chương trình à?” – tôi hỏi.
Linh Song khẽ lắc đầu, ánh mắt nhuốm đầy cay đắng:
“Chị có quyền đồng ý hay không sao? Chị đâu có quyền lực đến mức tổ chương trình phải nể mặt. Chị chỉ biết rõ một điều—không thể vi phạm hợp đồng.”
Haizz… Nếu Linh Song mà gặp lại chồng cũ ngay trên sóng, chắc chắn sẽ bị truyền thông xâu xé tận xương.
Tôi thậm chí còn có thể tưởng tượng ra tiêu đề báo chí ngày mai:
“Cuộc hội ngộ thế kỷ – Linh Song và chồng cũ liệu có gương vỡ lại lành?”
Ngay khoảnh khắc đó, một luồng sáng léo lên trong đầu tôi.
Tôi bỗng hiểu ra—vì sao Nguyên Dĩ Tân lại mai phục bên ngoài đêm hôm đó.
Không phải tình cờ.
Cũng không phải anh bị thương vì lạc đường.
Anh đến là để săn tin.
Mà mục tiêu chính… có khi lại là Linh Song và chồng cũ.
7
Tối hôm đó, tôi lại mượn cớ “đi dạo thư giãn” để quay về chỗ cũ.
Tôi vốn nghĩ, nếu Nguyên Dĩ Tân chịu để lại thuốc ở đúng chỗ cũ thì coi như anh ta còn chút lương tâm.
Không ngờ—anh ta vẫn ở đó chờ.
Thấy tôi đến, ánh mắt anh bỗng lóe sáng như ánh đom đóm trong màn đêm.
Anh vươn tay, đưa túi thuốc qua khe hàng rào cho tôi:
“Cảm ơn.”
Hai chữ ấy như thể rút cạn sinh lực của anh vậy.
Nói xong, anh quay người định đi, tôi lập tức gọi với theo:
“Ê, rốt cuộc anh đến đây làm gì?”
Câu hỏi ấy dường như chạm phải khu vực cấm.
Vẻ bối rối ban nãy nơi chân mày anh lập tức biến mất, thay vào đó là một kiểu cảnh giác quen thuộc.
“Không nói cho cô biết.”
Tôi khoanh tay, nhếch môi:
“Nhưng tôi biết anh định chụp cái gì.”
Anh hơi nhướng mày, ánh mắt bỗng có vẻ… hứng thú:
“Chụp cái gì?”
“Tôi nói đúng không—anh muốn chụp cảnh Linh Song và chồng cũ hội ngộ thế kỷ.”
Thấy biểu cảm anh khựng lại, tôi liền biết mình đoán trúng.
Một khi chương trình muốn làm chuyện gì đó gây bão, kiểu gì cũng có rò rỉ.
Phóng viên như Nguyên Dĩ Tân không thể nào bỏ qua miếng mồi béo bở này.
Tất cả giờ chỉ còn là cuộc đua tốc độ: ai chụp được trước, người đó có tin độc quyền.
Tôi nhìn anh, hỏi thẳng:
“Anh biết rồi. Vậy… anh định làm gì tiếp theo?”