Mai Tử tẩu nhanh tay bưng nồi gà của đại ca đặt lên bếp than tiếp tục hâm nóng. Đại ca cầm đũa gắp thịt, chẳng cần giả vờ, miếng này nối miếng kia, ăn ngon lành. Nhìn dáng ăn của chàng, người khác không khỏi phát thèm. Những khách vừa vào quán, thấy vậy liền nuốt nước bọt ừng ực.
Ta nhân cơ hội lên tiếng:
“Quý khách có muốn gọi một nồi không? Đây là món gà hổ phách đặc sản của quán. Ăn xong còn có thể thêm nước nấu cải bẹ trắng, củ cải đỏ, có thịt có rau, đảm bảo no lòng thỏa dạ!”
“Mẹ ơi, thơm quá! Quán mới thì quán mới, tiểu nhị, mang cho ta một nồi. Có cơm không? Cũng cho ta một bát cơm nữa!”
Ăn uống vốn là điều dễ lây lan. Thấy một người gọi món, những thực khách đã bước vào liền ăn uống còn ngon lành hơn cả đại ca, động tác nhanh nhẹn như sói vồ mồi. Những người qua đường bị hương thơm quyến rũ cũng lần lượt nối nhau bước vào quán.
“Thì ra gà cũng có thể nấu như vậy, vừa có chút cay, vừa thơm ngậy.”
“Chủ yếu là nước sốt nấu sền sệt, chan vào cơm, ăn một miếng đã hết ý.”
“Ô này, trong thực đơn còn có món mì nấu nước gà. Tiểu nhị, mang cho ta một phần mì. Mì ngấm nước sốt hẳn sẽ ngon lắm.”
…
Người ra kẻ vào tấp nập, khung cảnh náo nhiệt tưng bừng. Ngày khai trương, quả là một khởi đầu đầy may mắn!
17
Đợi đến khi lo xong việc buổi tối, dọn dẹp quán nghỉ ngơi, bất kể là ai phụ trách việc gì, ai nấy đều mệt đến không nhấc nổi chân. Nhưng khi cánh cửa đã khép, cả nhà không ai nén được tò mò mà hỏi xem hôm nay rốt cuộc kiếm được bao nhiêu.
Đại tẩu và thân mẫu phụ trách thu tiền và ghi sổ, hai người báo cáo:
“Hôm nay tổng cộng bán được tám mươi con gà, thêm các món khác, thu được tất cả tám ngàn một trăm sáu mươi văn. Sau khi trừ đi công lao động, tiền thuê cửa tiệm, nguyên vật liệu, còn lại lãi ròng là một ngàn tám trăm văn.”
Về số bạc kiếm được, cả nhà đã bàn bạc kỹ từ trước. Ai làm việc thì hưởng công theo thỏa thuận: người làm bếp mỗi tháng năm lượng, người phục vụ hai lượng, người trông quầy năm lượng. Sau khi chia đủ phần công của mỗi người, số lãi còn lại đều nhập chung vào công quỹ. Đợi tích góp đủ, sẽ xây một ngôi nhà lớn, nếu còn dư, sẽ tiếp tục mở quán.
Cha ta nghe xong, không khỏi thốt lên:
“Lạy trời! Một ngày kiếm được gần hai lượng, đây đâu phải mở quán, mà là Thần Tài ngự trong nhà rồi!”
Thật vậy, thu nhập như thế là rất lớn. Người thường trong trấn mỗi ngày làm công chỉ được khoảng năm mươi đến một trăm văn, lại phải dùng số tiền ấy mua sắm mọi thứ, ngay cả một cây cải trắng cũng tốn bạc.
Lúc định giá món gà hổ phách chín mươi chín văn, ta đã nghĩ đến điều này: một bữa ăn bằng công lao động một hai ngày, nhưng dù sao mỗi tháng họ cũng dám chi một hai lần. Hôm nay Trương Tam dám chi, ngày mai Vương Tứ cũng dám chi, quán nhờ vậy mà không lúc nào vắng khách.
Ta cười nói:
“Cha ơi, chỉ gần hai lượng đã gọi là Thần Tài rồi sao? Cha cứ chờ mà xem, danh tiếng hôm nay đã lan ra ngoài, những ngày sau chắc chắn còn đông hơn.”
Nhà hàng mới, ban đầu ai cũng e dè thử hương vị. Nhưng chỉ cần ngon miệng, người đã ăn qua sẽ kể cho thân thích, bằng hữu, hoặc đưa người tới dùng thử. Khách chỉ có thể đông hơn, chứ không thể thưa.
Quả nhiên, sang ngày hôm sau, ai nấy đều chạy không ngừng tay chân, nhưng nhìn vào hộp bạc đầy ắp đồng xu, mệt mỏi gì cũng hóa thành niềm vui.
18
Đến mùa xuân năm sau, chúng ta rốt cuộc đã dành dụm đủ bạc để dựng nhà. Đất trước nhà sau nhà đều mua hết, xây thành một ngôi nhà rộng lớn có sân trước sân sau, thậm chí còn chuẩn bị sẵn chỗ cho những đứa trẻ chưa thành hình.
Trong làng, mọi nhà đều muốn góp sức miễn phí, đúng như lời mẹ ta nói: Chúng ta xây xong, cả làng đều được thơm lây. Giờ đây, mỗi nhà mỗi năm đều nuôi vài trăm con gà, tăng thêm hai ba chục lượng bạc thu nhập. Phải biết rằng, trước đây gia đình ta cũng không nghèo khó, nhưng toàn bộ số bạc tích góp trong nhà cũng chỉ hơn ba chục lượng mà thôi.
Thế nhưng, đại ca vẫn trả công đúng giá thị trường. Chàng ít phải lo chuyện trong quán, nên mọi việc xây nhà đều do chàng đảm đương.
Hôm dọn vào nhà mới, có được một gian phòng riêng, ta liền đè Thẩm Tuế An xuống, cười khẽ hỏi:
“Người họ Thẩm kia, ngày rời kinh thành, ngươi đã nói chúng ta còn chưa làm gì nhỉ?”
Ánh trăng vừa khéo chiếu qua song cửa, rất hợp để cày bừa, để quấn quýt, để thổ lộ tâm tình cùng người trong lòng.
Sáng hôm sau, cả hai chúng ta đều xin nghỉ một ngày. Ruộng mệt, trâu cũng mệt.
Nằm trên sân, ta hỏi Thẩm Tuế An:
“Hồi ấy, ngươi chưa từng nghĩ đến việc thoái hôn sao?”
Hắn nghiêng đầu nhìn ta, đáp:
“Có chứ. Nhưng trước khi thoái hôn, chẳng phải nên xem mặt đối phương trước sao? Ai ngờ lại thấy một con hổ con đang giương vuốt trước phủ họ Lưu, làm sao đây? Gia từ nhỏ đã thích mấy thứ mạnh mẽ, thế thì thoái hôn gì nữa, phải rước nàng về làm vợ thôi.”
Hắn lại hỏi ta:
“Thế còn nàng, nàng không từng nghĩ đến việc bỏ trốn sao?”
Ta nhướn mày, khẽ nâng cằm hắn:
“Chẳng phải là chưa kịp chạy đã nhìn thấy ngươi đó sao? Đẹp trai như thế, chân lại dài, làm sao ta nỡ.”
Thật tốt, ngay từ lần đầu gặp mặt, chúng ta đã nhận ra nhau là người quan trọng nhất đời mình.
19
Mùa hè đến, người ăn gà hổ phách cũng thưa dần. Thẩm Tuế An lại bày ra món “lạnh đào” — mì kiều mạch dai dai rửa qua nước giếng mát lành, thêm nước sốt chua ngọt thanh mát. Giữa ba tháng hè nóng bức, ăn một miếng cảm giác sảng khoái không sao tả xiết. Dù không lời nhiều như gà hổ phách, nhưng cũng đủ giữ quán duy trì.
Lần đầu điều chế nước sốt, đại tẩu và Mai Tử tỷ đồng loạt nôn ói. Khi thầy thuốc đi rồi, trong sân chỉ còn tiếng cười. Thì ra hai người đều có tin vui, cùng mang thai! Mẹ ta và thân mẫu tay bắt mặt mừng, nói:
“Thêm người thêm phúc, con cháu đầy đàn, chúng ta lại có thêm sức sống vài năm nữa.”
Đại tẩu ôm mặt khóc. Viên đá đè nặng trong lòng nàng nhiều năm nay, rốt cuộc đã được gỡ xuống. Còn nàng, sau khi bận rộn chăm sóc ta và người trong nhà, bây giờ đã đến lúc nàng thực sự cảm nhận niềm vui làm mẹ.
Sau đó, một năm chờ đợi trôi qua, gia đình lại đón thêm hai hài tử tròn trịa.
Họ đang chuẩn bị kế hoạch mở rộng tiệm ra các vùng khác. Thẩm Tuế An nói, gà hổ phách và lạnh đào ngon nhờ vào nước sốt và nguyên liệu gia truyền mà hắn và mẹ chế biến. Chỉ cần tìm được đầu bếp biết nắm vững lửa, là có thể mở rộng. Món này không gây xung đột lợi ích với các tửu lâu lớn tại địa phương, do đó cũng ít người gây sự.
Quan trọng hơn, mở thêm một tiệm là giúp thêm một vùng dân cư xung quanh có đời sống khá hơn. Nếu mở thêm nhiều tiệm, chẳng phải số người được cứu trợ sẽ càng tăng lên sao?
Đại ca nói một câu rất có ý nghĩa:
“Dù sống nơi thôn dã, cũng có thể làm lợi cho dân. Mà lợi cho dân là gì? Chính là để họ có cái ăn, có cái mặc.”
Nhìn hai anh em họ bận rộn đầy nhiệt huyết, thân mẫu ta rơm rớm nước mắt, nói:
“Đại ca vẫn giữ chí lớn, ta giờ có nhắm mắt cũng yên lòng.”
Ta nắm tay bà, cười bảo:
“Mẹ thiên vị quá, đại ca thì ổn rồi, đại tẩu có con rồi, mẹ liền không sợ nữa, vậy còn chúng con thì sao? Mẹ không quản sao?”
Bà cười, gõ nhẹ lên trán ta:
“Con đó, giống y như đứa thứ hai, đều là bọn thích gây chuyện. Ta thực lòng có chút hối hận, đáng ra hồi nhỏ nên ép nó dùi mài kinh sử.”
Ta kể lại lời thân mẫu cho Thẩm Tuế An nghe, hắn chỉ cười nhạt:
“Ép thì có ép được đâu. Hồi ấy tuy ta cũng đọc đôi câu như ‘Cửa son rượu thịt thừa mứa thối rữa, người nghèo ngoài đường chết rét xương khô’, cũng thỉnh thoảng cho tiền kẻ ăn mày, nhưng ta chưa từng nếm qua cái đói, chưa từng đụng tay xuống ruộng, chưa từng mồ hôi chảy thành ba lớp trong bếp, làm sao mà thực lòng cảm thương người dân thường được.”
20
Dẫu vậy, họ vẫn chưa kịp hoàn thành chí nguyện cao cả này. Vừa mở tới quán thứ ba, thì Thái tử đã giành lại ngôi báu, lên ngôi Hoàng đế. Nhờ từng đồng cam cộng khổ, Thẩm gia một lần nữa khôi phục được vinh quang tổ tiên để lại.
Hoàng đế còn ban cho ta và Thẩm Tuế An mỗi người một điều ước. Thẩm Tuế An đắn đo hồi lâu, cuối cùng quyết định xin một chức huyện lệnh. Hắn muốn thử xem mình có thể làm được điều lớn lao: giúp một vùng dân chúng đủ no đủ mặc.
Còn tâm nguyện của ta thì đơn giản hơn nhiều. Ta muốn tách mình khỏi họ Lưu. Hôn thú của ta ghi là Lưu Bảo Hỉ, trên gia phả để lại cho hậu thế cũng sẽ là họ Lưu, điều đó ta không thể cam lòng. Ta muốn mang họ Giang, bởi ta chính là con gái của nhà Giang.
Chúng ta không trở về kinh thành mà đi thẳng tới nơi Thẩm Tuế An được bổ nhiệm. Thân mẫu cũng không muốn về kinh. Hiện tại bà và mẹ ta hòa thuận vô cùng, nhưng lại quyến luyến hai đứa cháu nhỏ. Cuối cùng, ba bậc trưởng bối bàn bạc, thống nhất: nửa năm sống ở kinh thành, nửa năm về thôn quê, để hai đứa trẻ vừa biết được cuộc sống phú quý, lại hiểu rõ nỗi khó nhọc.
Kế hoạch tiếp tục mở rộng kinh doanh do ca ca ta và Mai Tử tẩu đảm đương. Hai năm nay, họ cũng đã rèn luyện thành thục, không còn là những người nông cạn từng bị dọa bởi trăm lượng bạc nữa.
Đến ngày chia tay, đại ca và đại tẩu lên kinh thành, chúng ta đi đến nơi bổ nhiệm, ca ca và Mai Tử tẩu lên phủ thành tìm mặt bằng mở quán. Mỗi người một hướng, chia xa không khỏi thấy bùi ngùi.
Nhưng không sao, chỉ cần sống cả đời không thẹn với lương tâm, đến khi tóc bạc da mồi, chúng ta vẫn có thể trở về quê nhà sum vầy dưỡng già, như cha mẹ và thân mẫu ta lúc này.
Dù chân trời góc bể có xa, nhà vẫn mãi mãi là bến đỗ.
[Toàn văn hoàn.]