Máy chạy bộ vẫn đang hoạt động, tôi không nhịn được hỏi: “Tối rồi mà vẫn tập à?”

Tống Thừa Diễn bước vài bước về phía tôi, ép tôi lùi lại đến khi lưng dán vào tường.

“Vì em nói anh yếu.”

Nghe giọng điệu này, anh có vẻ hơi tủi thân?

“Tôi đùa thôi, thật ra bụng của anh…”

Nói đến cơ bụng có khiến anh cảm thấy bị xúc phạm không nhỉ?

Lỡ anh nghi ngờ tôi nhắm vào cơ bụng của anh thì chết.

Tôi suy nghĩ một chút, cẩn thận bổ sung: “Vẫn rất có cảm giác mạnh mẽ.”

“Em nói đến bụng trên hay bụng dưới?”

Sao bác sĩ mà cũng nghiêm túc thế này?

Tôi làm sao biết cơ bụng nằm trên hay dưới, tôi còn chưa sờ qua lần nào.

Tôi không chắc lắm, bèn trả lời: “Bụng dưới?”

Anh bất ngờ nhướng mày cười: “Cảm ơn sự khẳng định, nhưng quá mạnh có khi không giữ nổi súng đâu.”

Anh ấy nói vậy tôi liền hiểu ý.

Tôi cố ý đưa ánh mắt liếc xuống: “Chưa từng thấy, tôi không tin.”

Anh đưa tay che mắt tôi, giọng thoáng ý cười: “Nhìn tiếp là có chuyện đấy.”

Tự dưng đi trêu người ta làm gì!

Tim tôi đập nhanh, đẩy tay anh ra.

“Đừng có trêu tôi nhé! Cẩn thận tôi cưỡng hôn anh đấy!”

Mặt đỏ bừng bước ra khỏi phòng Tống Thừa Diễn, bạn thân tôi đang online hóng chuyện: “Bé ơi, sao mà vào đấy lâu vậy? Đừng nói là… đã hôn anh tớ rồi? Chỉ chạm nhẹ hay là hôn kiểu Pháp đấy?”

“Chúng tôi chỉ cãi nhau.”

“Ơ? Cãi bằng lưỡi à?”

“….”

5

Bạn thân trêu chọc vậy, tối đó tôi liền mơ thấy mình với Tống Thừa Diễn hôn nhau đến không rời ra được.

Tay anh ấy luồn vào trong áo, khiến tôi bừng tỉnh.

Mồ hôi ra đầy người, tôi vội chạy ra phòng khách lấy nước uống.

Bật đèn lên, tôi thấy Tống Thừa Diễn ngồi trên ghế sofa uống rượu.

“Anh Thừa Diễn.”

Anh nhìn sang, ánh mắt hơi mơ màng, dường như đã ngà ngà say.

Tôi tiến lại gần, rót một cốc nước rồi uống một hơi cạn ngay trước mặt anh.

Trên bàn có ba chai rượu, tôi hỏi anh có say không.

Anh lắc đầu, giọng khàn khàn: “Không buồn ngủ.”

Trả lời chẳng ăn nhập gì, xem ra là say không nhẹ.

Dái tai anh đỏ bừng, trông vừa ngoan ngoãn vừa ngây ngô.

Tôi chỉnh lại chiếc váy ngủ ngắn đến tận gốc đùi, lấy hết can đảm ngồi xuống cạnh anh.

“Anh uống rượu gì thế? Em có thể nếm thử chút không?”

Tôi khẽ nghiêng người, môi tiến sát tới nhưng không chạm vào, chỉ có hơi thở quấn quýt.

Đôi mắt anh đỏ rực, nhìn thẳng vào tôi không chút che giấu: “Sẽ say đấy.”

“Em chỉ thử một chút thôi mà.”

Đôi mắt anh như có ma lực, khiến tôi bị hút vào.

Không kìm được, tôi nhanh chóng hôn lên môi anh.

Hành động không biết xấu hổ này khiến tôi cảm thấy mình thật ti tiện, vội rút lui.

Tống Thừa Diễn bỗng nắm lấy cổ tay tôi, đè tôi xuống sofa: “Chỉ một chút, làm sao nếm được?”

Anh hôn lên môi tôi.

Cảm giác bồng bềnh khiến tôi không phân biệt được đây là thực hay chỉ là mơ.

Tôi cứng người, không dám cử động.

Anh nói: “Anh hôn dở lắm à?”

Tôi ngẩn ra, lắc đầu nhẹ.

“Vậy sao em không có phản ứng gì?”

Ánh mắt tôi hạ xuống, không phục: “Chẳng phải anh cũng không có sao?”

Anh cười bất đắc dĩ: “Sợ làm em sợ.”

Tôi đưa tay sờ bụng anh, cười tinh nghịch: “Thế em cũng vậy, sợ làm anh sợ.”

Anh rên khẽ: “Chơi đủ chưa?”

Tôi rụt tay “gây tội” về, anh nắm chặt cổ tay tôi, ép lên trên đầu.

Sau đó là một nụ hôn sâu nữa.

Gần như không thở được, anh mới buông tôi ra, để tôi lấy lại hơi.

Không biết có phải do rượu trong miệng anh làm tê dại, mà tôi mơ hồ chóng mặt.

Khi đang nghĩ xem đây rốt cuộc có phải là mơ không, thì anh nói: “Tập trung một chút, Nghi Thư.”

6
Buổi sáng bạn thân tôi dậy trước, vừa mở mắt ra tôi đã thấy cô ấy nhìn mình với vẻ đầy ẩn ý.
“Sao cười vui thế? Mơ xuân à?”
Tôi cắn môi, chẳng lẽ tối qua đều là mơ xuân?
Tôi thăm dò: “Anh cậu có uống rượu không?”
“Không đâu, anh ấy sống rất kỷ luật, hình như tớ chưa thấy anh ấy uống bao giờ.”
Thế thì chắc là mơ rồi. Trong mơ tửu lượng của anh ấy có vẻ không tệ.
Tống Nhiễm nghĩ ngợi một lúc, rồi bổ sung: “Không đúng, có một lần thì phải, chắc là hai năm trước, anh tớ hình như thất tình khi yêu qua mạng, uống cả đêm luôn.”
“Yêu qua mạng?”
Tôi nhạy cảm với từ này.
Lớp 12, áp lực học hành lớn quá, tôi cũng từng yêu qua mạng để giải tỏa.
Người yêu qua mạng còn dạy tôi làm bài toán, kiên nhẫn lắm.
Tôi muốn đi xem concert, mượn tiền anh ấy, anh ấy lập tức chuyển khoản mà chẳng hỏi gì.
Thậm chí còn gửi thêm vài triệu bảo tôi mua vé ngồi gần sân khấu.
Nhưng chuyện yêu qua mạng bị mẹ tôi phát hiện. Bà sợ ảnh hưởng đến việc học, tịch thu điện thoại, cả SIM cũng bị hủy.
Bạn thân tôi rất hứng thú với chuyện của anh trai, đập tay xuống giường phấn khích: “Không ngờ anh tớ quê thế nhỉ, mà cái ID của anh ấy trên QQ còn là ‘Tổng tài u sầu sâu lắng nửa đêm’, làm tớ xấu hổ muốn xóa kết bạn luôn.”
Đầu tôi như muốn nổ tung.
Người yêu qua mạng mà tôi từng lừa hình như cũng tên như thế, mà tôi còn đặt tên đôi cho.
Sao trùng hợp thế được chứ?
“Anh cậu yêu qua mạng từ khi nào? Tớ không tin nổi.”
Tống Nhiễm lục album ảnh, nói lúc đó cô ấy còn lén chụp lại làm “lịch sử đen” của anh.
Tôi nhìn cái avatar đôi quen thuộc, cái nickname đôi quen thuộc, cả dòng trạng thái cá nhân quen thuộc.
Lặng lẽ tan nát.
Tống Nhiễm vừa nói vừa cười: “Lúc đó anh tớ thất tình, khóc thảm lắm, vừa uống rượu vừa khóc, khóc xong lại nhắn tin cho cô gái lừa tình anh ấy, nhắn mấy trăm tin luôn, toàn là bặt vô âm tín.”
“May mà là yêu qua mạng, nếu không với tính anh tớ, chắc chắn phải xử đẹp cô ta.”
“Không đến mức ấy đâu…”
“Có chứ, anh ấy tổn thương nặng nề lắm, đau lòng tới mức chẳng thể báo cảnh sát.”
Nhưng hình như tôi vẫn nợ anh ấy hơn chục triệu chưa trả.
Nhỡ anh ấy báo cảnh sát, chắc tôi ngồi tù mất.

7

Lúc đo sức bền chạy 800 mét, tôi cứ lơ đãng, nghĩ đến chuyện crush lại chính là bạn trai cũ từng yêu qua mạng mà tôi đã làm tổn thương sâu sắc, lòng tôi đau như dao cắt.

Nếu anh ấy biết tôi chính là “người phụ nữ của tổng tài” đã lấy tiền rồi biến mất không dấu vết, chắc chắn anh ấy sẽ muốn cắt đứt quan hệ với tôi, đúng không?

Kết quả của việc vừa chạy vừa nghĩ lung tung mà không nhìn đường là tôi vấp ngã.

Ngã ngay trên đường chạy nhựa, trông chẳng khác gì một con khỉ.

Tống Nhiễm vội chạy lại đỡ tôi: “Đau chết mất! Thầy ơi em đưa bạn ấy đến phòng y tế.”

“Cậu ấy ngã mà em đau cái gì?”

“Em đau lòng thầy ạ!”

Ánh mắt của thầy thể dục như cái thước: “Em chưa đo sức bền, đừng có nghĩ trốn.”

Thầy quay sang nhìn lớp trưởng đang mồ hôi nhễ nhại: “Em đưa bạn ấy đến phòng y tế đi.”

Lớp trưởng đỡ tôi đi được mấy bước, giữ đúng tinh thần chăm sóc bạn học, hỏi tôi có cần cõng không.

“Lớp trưởng, tôi là bị thương, chứ không phải bị liệt.”

Lê lết từng bước đến phòng y tế, nhìn thấy hàng dài các bạn xếp hàng xin giấy miễn chạy, tôi mới nhớ ra mỗi năm vào thời điểm này phòng y tế lại bận đến thế nào.

Lớp trưởng nhìn thấy chân tôi đang rỉ máu, hỏi ý kiến: “Hay đi bệnh viện thành phố nhé, không xa, khoảng mười phút là tới.”

Hôm nay trời nóng, tôi cũng không muốn xếp hàng.

Lấy xong số, lớp trưởng bảo tôi vịn vào cánh tay anh ấy: “Sắp đến rồi, chịu đựng thêm chút nữa nhé.”

“Nghi Thư.”

“Đừng đợi lấy số, anh đưa em đi xử lý trước.”

Tống Thừa Diễn vòng tay qua vai tôi, giữ một khoảng cách vài bước với lớp trưởng.

Biết anh ấy là bạn trai cũ tôi chưa từng gặp mặt, lòng tôi rất mâu thuẫn, vừa cảm thấy không nên tiếp tục làm tổn thương anh, vừa vẫn thích anh.

Phải rồi, tôi còn nợ anh hơn mười triệu nữa.

Ít nhất tôi phải tiết kiệm đủ số tiền này để trả lại anh.

Rồi mới xứng đáng nói thật chuyện trước đây.

Tôi gạt tay anh đặt trên vai mình ra: “Không cần đâu anh Thừa Diễn, bạn cùng lớp đưa em tới, chúng em đã lấy số rồi, không làm phiền công việc của anh đâu.”

Lớp trưởng vội chạy đến giữ cánh tay tôi, cười chào hỏi: “Anh trai Nghi Thư, chào anh! Vậy chúng em qua trước đây.”

Giọng Tống Thừa Diễn đột nhiên lạnh xuống: “Tôi không phải anh của cô ấy.”

Tôi mím môi: “Chúng ta đi thôi.”

8

Vừa bôi thuốc xong, Tống Nhiễm nhắn tin đến nói cô ấy đã đến bệnh viện. Tôi bảo lớp trưởng về trước.

Cô ấy vội vã chạy tới, tôi đang ngồi ngây ra trên ghế.

“Anh tớ vậy mà không qua đây? Chẳng lẽ không thấy tin nhắn tớ gửi cho anh ấy?”

Tống Nhiễm nói rồi định dẫn tôi đi tìm anh ấy.

“Tớ bảo không cần anh ấy đi cùng.”

Tống Nhiễm im lặng vài giây, cầm lấy tờ giấy trên tay tôi: “Tớ đi lấy thuốc, bé ngoan đợi tớ vài phút nhé.”

Tôi mở điện thoại, băn khoăn không biết có nên giải thích với Tống Thừa Diễn không. Tôi thật sự không có ý gì khác, chỉ là không muốn làm phiền công việc của anh.

“Vừa nãy bác sĩ Tiền nói gì đó, bác sĩ Tống cười đến là dịu dàng.”

“Tôi ship họ quá đi, cảm giác tên họ cũng hợp nữa.”

“Đúng vậy, Tiền Tống trình diện.”

Tò mò khiến tôi tắt màn hình điện thoại, lặng lẽ nghe họ trò chuyện.

“Các cô đang nói về Tống Thừa Diễn và Tiền Hoan à?”

“Bác sĩ Đinh, cô cũng thích cặp đôi này sao?”

“Ừ, dù sao họ cũng là một đôi thật mà.”

“Thật không? Họ yêu nhau à?”

“Đúng vậy, bác sĩ Tiền nói đấy. Chắc vẫn là yêu kín, các cô cứ làm như không biết đi.”

“Được được, tôi đã nghĩ họ có gian tình từ lâu rồi.”

“Thảo nào họ thường xuyên ăn cùng nhau, chỉ là sở thích của các cặp tình nhân thôi.”