18

Khóe mắt Trình Triệt đỏ ửng.
Tôi sợ anh ta nhất thời hồ đồ làm chuyện tổn thương tôi, liền chủ động dịu giọng:
“Em… vẫn chưa nghĩ xong.”

Đôi mắt anh ta lập tức sáng bừng: “Em còn nhớ lời hứa đi du lịch tốt nghiệp anh từng nói với em không? Lần này anh sẽ bù cho em! Chúng ta cùng đi bắt sò, anh sẽ nướng bạch tuộc nhỏ cho em ăn!”

Anh ta rướn người tới gần, hơi thở ấm nóng phả thẳng vào mặt tôi: “Chỉ có hai ta thôi, không rủ Diệp Đinh Đinh.”

Tôi chỉ cảm thấy buồn nôn. Nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ có chút mong chờ.

Thấy anh ta càng nói càng hưng phấn, hoàn toàn không có ý định tự cứu vãn, tôi lại càng cảm thấy bất thường.

“Trình Triệt, sao mãi không có ai tới cứu vậy? Chúng ta có chết ở đây không?”

Trình Triệt vô tình buột miệng: “Chưa tới giờ mà.”

Tôi lập tức suy đoán, sự cố thang máy lần này rất có khả năng là do con người gây ra.

“Nếu hôm nay là ngày tận thế, em có chịu ở bên anh không?”

Ánh mắt anh ta ngập tràn chờ mong.

Tôi thật sự suy nghĩ một chút, nhưng trong lòng chỉ muốn cùng Tần Dư Lễ trải qua.
Nằm trong vòng tay anh ấy, coi ánh sáng cuối cùng của nhân gian như cực quang mà ngắm.

“Thanh Thanh, em đồng ý không?” Giọng Trình Triệt kéo tôi về thực tại.

Tôi làm bộ trách yêu: “Trình Triệt, đừng nói mấy lời không may mắn như vậy.”

Anh ta có chút thất vọng gật đầu.

Quá rõ ràng rồi, người này hẳn là đã phát điên mất rồi. Tôi phải nhanh nghĩ cách thoát thân.

Thừa lúc anh ta còn đang mơ tưởng về chuyện đi biển, tôi bỗng ngã nhào xuống đất.

Đau muốn chết!

Anh ta hoảng hốt ôm lấy tôi lay lay: “Thanh Thanh, Thanh Thanh, em sao vậy? Đừng dọa anh mà!”

Nói xong, anh ta lập tức bịt mũi tôi, cưỡng ép làm hô hấp nhân tạo.

Tôi giả vờ tỉnh lại một chút: “Em bị nhiễm kiềm hô hấp… mau đưa em tới… bệnh viện lớn!”

Trình Triệt sợ hãi thấy rõ, vội vã vẫy tay trước camera, lớn tiếng kêu cứu: “Cứu mạng! Có ai không!”

Tôi nhắm chặt mắt, chỉ nghe tiếng bước chân hỗn loạn từ xa truyền đến.

Thì ra ở đầu kia của camera có người nghe lệnh Trình Triệt chỉ đạo.

Anh ta giao tôi cho một cô lễ tân trông giữ, rồi chạy đi lấy xe.

Vừa thấy anh ta đi, tôi lập tức lăn người bật dậy như cá chép!

19

Tôi lái xe, trước tiên gọi cho ban quản lý tòa nhà, thông báo có người cố ý phá hoại hệ thống thang máy. Yêu cầu họ lập tức điều tra và báo cảnh sát.

Sau đó tôi gọi cho Tần Dư Lễ. Điện thoại vang thật lâu mới có người bắt máy: “A Thanh, em đang ở đâu?”

“Trên đường tới công ty anh, chờ em đón anh nhé.”

Giọng anh khàn khàn: “Anh… phải ra ngoài một chút, em cứ về nhà đợi anh đi.”

“Nhưng em đã chất hành lý lên xe từ sáng rồi mà—”

“Ngoan, nghe lời. Anh làm xong việc sẽ về ngay đón em.”

Vừa định cúp máy, Tần Dư Lễ bỗng thấp giọng thổ lộ: “A Thanh, anh yêu em.”

“À… câu đó để mai hãy nói cũng được mà.”

“Yêu em, yêu lắm.”

“Em cũng yêu anh, yêu rất nhiều!”

Tôi lưu luyến cúp máy, lòng ngọt ngào đến sắp bay lên trời.

Nghĩ tới ngày mai anh sẽ cầu hôn mình, mọi phiền muộn đều tan biến như mây khói.

Thấy thời gian còn sớm, tôi ghé qua tiệm áo cưới lấy ảnh.

Bạn thân tôi không có ở đó, chỉ có nhân viên cửa hàng đưa cho tôi một xấp ảnh dày cộp.

“Chủ tiệm nhắn chị, về nhà rồi hãy xem nhé.”

Con nhỏ này lại bày trò gì nữa đây?

Tôi tiện tay vứt đống ảnh lên ghế phụ, rồi lái xe thẳng về nhà.

Bạn cùng phòng gọi điện tới, giọng đầy khó hiểu: “Tần Dư Lễ đã đi dự tiệc mừng công rồi…”

“Tiệc mừng công gì? Sao chị biết?”

“Thanh Thanh, chị xin lỗi em…”

Xin lỗi cái gì? Xảy ra chuyện gì vậy?

20

Tôi còn chưa kịp hỏi, chị ấy đã cúp máy.

Gọi lại, điện thoại đã tắt nguồn.

Gọi cho Tần Dư Lễ, cũng không ai bắt máy.

Đang lo lắng, Andy gửi cho tôi một đoạn video: “Sếp ơi, hình như em vừa thấy anh rể.”

“Andy, em theo dõi anh ấy đi! Chị sợ anh ấy tìm Trình Triệt ——”

“Anh rể với Tổng giám đốc Trình đều biến mất rồi!”

“Em mau dẫn thêm vài đồng nghiệp tìm kiếm, bảo Joey đến phòng giám sát kiểm tra camera! Chị lập tức tới!”

Vừa nói, tôi vừa nhấn ga lao lên đường cao tốc.

Không biết từ lúc nào, túi đựng ảnh trên ghế phụ đã bung ra, ảnh vương vãi khắp nơi.

Chỉ một cái liếc mắt, cơn giận trong lòng tôi bùng lên dữ dội.

Xác định trước sau không có xe, tôi ngoái đầu nhìn kỹ hơn — một bức ảnh đập thẳng vào mắt: Tần Dư Lễ đang hôn bạn cùng phòng của tôi!

Tay phải tôi run rẩy lật tiếp, bên dưới toàn là ảnh hai người họ cùng xuất hiện, còn có cả ảnh cưới.

Nhìn thế nào cũng không giống ảnh ghép.

Tần Dư Lễ sao lại có thể…

Đầu óc tôi ong ong, một cơn vô lực xộc thẳng lên tim.

Bên kia đường, tiếng còi của một chiếc xe tải vang lên chói tai.

Tôi giật mình vội vàng đánh lái.

Ngay giây tiếp theo ——

“Rầm!” Một tiếng va chạm như sét đánh bên tai.

Tần Dư Lễ, có phải em đã nát vụn rồi không?

Sao chẳng còn cảm giác đau đớn nữa.

Cả mí mắt cũng nặng đến không thể mở ra.

Chỉ có tiếng gió vù vù thốc thẳng vào tai…

Ngoại truyện – Trình Triệt

1

Trong buổi tiệc mừng công, Tần Dư Lễ bất ngờ tìm tới.

Anh ta quả nhiên đoán được chuyện tôi và bạn cùng phòng của Thanh Thanh liên thủ!

“Bạn cùng phòng của A Thanh lừa tôi tới tiệm áo cưới, còn tranh thủ lúc tôi sơ suất để dàn dựng ảnh hôn. Tôi biết ngay có người đứng sau giật dây.”

“Mà có thể nghĩ ra chiêu trò bẩn thỉu như vậy để ép A Thanh chia tay, ngoài anh còn ai vào đây?!”

Tôi lau vết máu nơi khóe miệng, cười lớn: “Khiến một vị đại thần công nghệ lạnh lùng nổi giận đến thế, đáng giá lắm!”

“Cũng giống như năm xưa anh không giữ nổi chiếc cà vạt đó, hôm nay anh cũng đừng mong giành lại cô ấy!”

Nói xong, tôi đá Tần Dư Lễ ngã nhào xuống đất.

Tên đó lại run rẩy đứng dậy, chẳng chịu buông tay.

Dù trán đã rách toạc, máu chảy đầm đìa, anh ta vẫn gắng sức kéo lấy chiếc cà vạt.

Tôi hai tay bị kìm chế, đành dùng răng cắn lại.

Điện thoại của anh ta reo liên tục — chắc chắn là A Thanh gọi.

Nhưng thằng đầu đất này vẫn cứ giành giật chiếc cà vạt, không chịu nghe máy.

Đúng là kém xa tôi!

Chỉ cần điện thoại của A Thanh, tôi lúc nào cũng nhấc máy ngay tức khắc!

Hạ Do Thanh, em cuối cùng vẫn chọn một thằng ngốc như vậy sao?

Chán chết! Tôi buông tay, nhường chiếc cà vạt cho anh ta.

Tần Dư Lễ cẩn thận lau chùi, nâng niu như bảo bối, mặc dù nó vốn không hề bị hư hại.

Cả hai chúng tôi đều mệt mỏi, ngã lăn ra thở dốc.

Đúng lúc đó, Andy từ xa lao tới, nước mắt nước mũi tèm lem: “Anh rể! Anh rể! Sếp gặp chuyện rồi!”

Andy ôm điện thoại, vừa khóc vừa hét lên.

Tôi tiến lại gần hơn, giật lấy điện thoại: “Hạ Do Thanh, trả lời anh đi! Hạ Do Thanh!”

Đầu dây bên kia, vang lên không phải giọng nói lạnh lùng nhưng dễ nghe của em.

Mà là một giọng đàn ông thô ráp: “Anh là người nhà của Hạ Do Thanh sao? Chủ xe đâm vào dải phân cách trên cao tốc, chấn thương nặng, đã bất tỉnh…”

Trong ống nghe vang lên tiếng còi xe cấp cứu chói tai.

Tần Dư Lễ giật lấy điện thoại, hỏi mấy câu, rồi cùng Andy lao vút đi như một cơn gió.

Túi giấy anh đánh rơi ở bên chân tôi, trên đó viết rõ ràng: “Ảnh cưới của Thanh Thanh.”

2

“Tôi đã sớm bảo hủy kế hoạch này rồi mà?”

“Tại sao còn đi trêu chọc Tần Dư Lễ, còn đem đống ảnh thân mật đó cho Hạ Do Thanh?”

Tôi đứng ngoài cửa kính, nhìn người con gái đang thử váy cưới bên trong.

Mái tóc em búi cao, nụ cười rạng rỡ. Em còn vui vẻ xoay vòng trong chiếc váy.

“Nhận tiền thì phải làm việc, tôi rất có đạo đức nghề nghiệp.”

Ánh mắt tôi mỗi lúc một lạnh: “Tôi đã nói, số tiền đó không cần trả lại.”

Cô ta đối diện bức ảnh của Tần Dư Lễ, hôn lên như phát điên: “Nhưng tôi gặp được Tần Dư Lễ rồi, tôi không kiềm chế được nữa! Ha ha ha ha.”

“Hạ Do Thanh nói, Tần Dư Lễ định cầu hôn cô ấy dưới ánh cực quang. Nhưng ——”

“Rõ ràng người thích Tần Dư Lễ trước là tôi! Mỗi lần rình anh ta, đều là tôi dắt cô ta đi!”

“Tại sao cô ta lại đến trước tôi?!”

“Hạ Do Thanh chỉ là kẻ nhặt đồ thừa!”

“Cô ta đáng chết!”

“Ê, Hạ Do Thanh vẫn chưa chết sao? Nghe nói óc cũng vỡ tung rồi… phì ~”

Một nhát kéo đâm thẳng vào tim cô ta.

Khi lưỡi kéo xuyên qua lớp váy trắng, phát ra tiếng “xèo” trầm đục.

Trên váy, một đóa máu lớn nở rộ.

“Em không biết sao… cô ấy cũng là người anh yêu tận xương tận tủy!”

Cô ta cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

Tôi nhẹ nhàng khép đôi mắt cô ta lại.

3

“Ông chủ chưa tỉnh, bác sĩ nói nếu đến 6 giờ sáng mai vẫn chưa tỉnh thì ——”

“Hạ Do Thanh tỉnh rồi, nhớ gọi ngay cho tôi.”

“Thanh Thanh tỉnh chưa?”

Tôi canh đúng giờ gọi cho Andy.

Chỉ nghe tiếng khóc nức nở của cậu bé vang lên đáp lại.

Tôi tùy tiện đặt điện thoại lên tảng đá ven biển.

Từ túi giấy của Tần Dư Lễ rơi ra một tấm ảnh.

Trong ảnh, Diệp Đinh Đinh mím môi hồng hào: “Hôm nay em muốn can đảm một lần.”

Tôi áp chặt bức ảnh lên ngực, chân trần chạy ra biển.

Đây là đại dương mà Hạ Do Thanh yêu thích nhất, vậy mà tôi chưa từng cùng em đến đây.

Nước biển dâng ngập tóc tôi.

Tôi chợt nhớ tới bài thơ mà cô giáo ngữ văn từng đọc hồi năm nhất cấp ba:

“Thâm cư phủ giáp thành, Xuân khứ hạ do thanh.”

“Đây là bài thơ miêu tả cảnh đầu hạ trong trẻo, thuần khiết.”

Đó là khoảnh khắc cái tên tôi, gần em nhất.

4

Mười lăm phút sau, trên tảng đá vang lên tiếng hát của Hạ Do Thanh —— cũng chính là nhạc chuông điện thoại của tôi.

Năm đó, khi gió thổi qua rừng trúc, cô gái bên cửa sổ không kìm được mà cất giọng:

“Trăng từ từ chìm xuống, gió biển vẫn đang thổi, Em cũng nguyện làm người ủng hộ lớn nhất của anh, Cảm ơn anh luôn kiên định lại dịu dàng, Có anh đi bên, em sẽ mãi không bao giờ ngã gục.”

Tôi bật cười.

Andy nhóc con này, lại có thể tiếp tục đi theo sếp lớn của cậu ấy rồi.

[Toàn văn hoàn.]