Tôi định xin tiền mừng cưới từ bố, ai ngờ lại gửi nhầm tin nhắn cho anh bạn thanh mai trúc mã – cũng là sếp lạnh lùng của tôi.

Lúc nhận ra thì đã quá muộn, tôi không chỉ nhận tiền… mà còn lỡ miệng nói câu “em yêu anh”.

Anh ấy im lặng một giây, sau đó gửi lại một đoạn ghi âm:

“Ngoan, anh đang họp và chiếu màn hình, đừng chọc anh.”

Tôi chết đứng tại chỗ.

1

“Tạm ứng cho con năm trăm đi.”
“Hả?”
“Đi đám cưới mà hết tiền rồi, nhanh lên!”

Thấy bố chuyển khoản cho thật, tôi lập tức nhận ngay không chớp mắt, rồi nhanh tay gõ hai chữ: “Yêu bố!”

Kết quả… vừa nhìn kỹ dòng chú thích chuyển khoản, tôi chết sững tại chỗ.

Người gửi tiền cho tôi… không phải bố tôi.

Mà là… sếp của tôi – Cầm Cận Nam!

Tôi chỉ gõ đúng một chữ “lão” (老), thì cả bố và sếp đều hiện lên! Tay nhanh hơn não, bấm nhầm mất rồi!

Chết tiệt!!!

Tại sao sếp tôi – một người cao lãnh, nguyên tắc, mặt lạnh như tiền – lại dùng ảnh đại diện kiểu hoa khai phú quý nhìn y như mấy chú trung niên trong hội đồng hưu trí thế hả???

Tôi không hiểu.

Tôi cũng không kịp hiểu.

Tôi hoảng loạn muốn thu hồi tin nhắn “yêu bố” đầy sát thương tinh thần ấy, nhưng trong lúc lúng túng lại bấm nhầm… xóa luôn rồi!

Ha… ha… ông trời diệt tôi đi cho rồi.

Ngay lúc tôi đang tính chuyện dọn nhà lên… sao Hỏa, thì Cầm Cận Nam lại gửi đến một tin nhắn thoại.

Tay tôi run như cầy sấy bấm mở – giọng nam trầm thấp, pha chút âm điện nhẹ, vang lên:

“Ngoan, anh đang họp và đang chiếu màn hình, đừng chọc anh.”

Tôi hóa đá.

Trong đầu lập tức tua đi tua lại câu nói ấy theo hiệu ứng vòng xoay 3D lãng mạn mờ sương.

Khoan đã…

Anh ấy vừa gọi tôi là gì cơ???

Chiếu màn hình khi họp á?!
Vậy chẳng phải câu “Yêu anh” của tôi… bị cả phòng họp thấy hết rồi sao?!

Quan trọng hơn là… anh ấy lại còn gửi tin nhắn thoại ngọt ngào đến mức sâu răng trước mặt mọi người nữa chứ?!
Cầm Cận Nam anh điên rồi à?!

Ngay lúc tôi còn đang ngồi đơ người, nghi ngờ nhân sinh, thì có một đồng nghiệp thân thiết nhắn tin tới:

“Tui xỉu! Lạc Uyên! Sếp mình đang yêu đương thật hả?!”
“Còn dùng ảnh đại diện giống hệt cậu luôn đó???”
“Khoan đã… không phải hôm nay cậu cũng xin nghỉ đi ăn cưới sao…”

Tôi thấy tình hình bắt đầu trượt dốc, phải lập tức lao vào cứu vớt danh dự còn sót lại:

“Cái gì cơ?! Không phải tui đâu nha, đám cưới đó tui không đi nữa rồi, đang nằm bẹp ở nhà á!”

Chắc nhờ tôi ở công ty hai năm trời, bình thường chẳng bao giờ nói chuyện với Cầm Cận Nam ngoài công việc, nên lời giải thích cũng khá dễ nuốt.

Cô bạn đó trả lời ngay:

“Ờ ha, mà nghĩ cũng đúng. Cầm Cận Nam lạnh như băng ngàn năm, còn cậu thì sợ ổng muốn xỉu. Làm sao mà thân nhau đến mức yêu đương được chớ?”

Tôi nhìn dòng tin ấy… chỉ biết rụt cổ, không dám lên tiếng.

Bởi vì sự thật là…

Tôi với Cầm Cận Nam – quen thân từ nhỏ. Thanh mai trúc mã kiểu “cởi truồng tắm mưa” luôn ấy.

2

Cầm Cận Nam lớn hơn tôi bốn tuổi, nhà anh ấy cách nhà tôi chỉ một con hẻm nhỏ.
Phòng ngủ của tôi, cửa sổ còn nhìn thẳng sang phòng anh ấy.

Hồi nhỏ, khi tôi vẫn còn là một “sắc lang gan to bằng trời”, tôi thường leo lên bệ cửa sổ, gọi to sang bên kia:
“Anh Cầm ơiiii——”

Khi đó, Cầm Cận Nam đã học lớp 6, thường ngồi bên bàn học cạnh cửa sổ làm bài tập.
Nghe tiếng tôi gọi, anh ấy sẽ ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm, vẫy tay một cái…
Sau đó lạnh lùng đóng sầm cửa sổ lại.

Đúng vậy.
Đóng cửa.
Không hề nương tay.

Nếu chuyện này xảy ra bây giờ, tôi chắc đã xấu hổ đến mức muốn đào hố trốn luôn rồi bỏ nhà đi bụi.
Nhưng hồi đó ngây thơ, chẳng hiểu xấu hổ là gì, hôm sau vẫn hăng hái bám lấy anh ấy trên đường đi xe buýt, hỏi thẳng:
“Sao hôm qua anh đóng cửa lại?”

Cầm Cận Nam vừa đi chậm lại cho kịp đôi chân ngắn của tôi, vừa thản nhiên trả lời:
“Vì em ồn quá.”

Tôi không còn nhớ rõ khi ấy cảm thấy thế nào

Cô bé mắc chứng sợ giao tiếp như tôi – Lạc Uyên, cũng chẳng còn dám quấn lấy anh ấy nữa.
Cho đến khi… tôi tốt nghiệp đại học và vô tình xin việc vào chính công ty mà Cầm Cận Nam đang làm.

Lần đầu tiên chạm mặt nhau tại công ty, ánh mắt anh ấy rõ ràng khựng lại khi dừng trên người tôi.
Rồi đột ngột chuyển hướng, bước về phía tôi.

Tôi hoảng hốt cúi gằm mặt, vội nhắn tin cho người đàn ông mà tôi đã ghim đầu tin nhắn suốt nhiều năm trời nhưng chưa bao giờ dám bắt chuyện:

“!!! Đại ca, coi như không quen tôi nhé!”

Lớn rồi, tôi cũng chẳng dám gọi “anh Cầm” như hồi nhỏ nữa.
Thậm chí sau đó còn âm thầm đổi phần chú thích tên anh thành hai chữ lạnh như băng:
“Sếp lớn.”

Cầm Cận Nam liếc nhìn điện thoại, sau đó lại liếc về phía tôi, ánh mắt thoáng tối lại.
Nhưng cuối cùng anh không nói gì, chỉ xoay người, lặng lẽ bước vào phòng làm việc.

Từ hôm đó, chúng tôi như thể chưa từng cùng nhau lớn lên, chưa từng sống đối diện qua khung cửa sổ suốt tuổi thơ.

Ngoài công việc ra hầu như chúng tôi không giao tiếp với nhau

Vì vậy, trong công ty không ai biết chúng tôi đã quen biết nhau suốt hai mươi bốn năm trời.

3

Dự đám cưới xong, lòng tôi rối như tơ vò, cứ vài phút lại lén bấm vào khung trò chuyện với Cầm Cận Nam, nhìn chằm chằm vào đoạn ghi âm cuối cùng anh ấy gửi tới — rồi ngẩn người ra.
Tôi không biết phải trả lời thế nào.

Thậm chí còn hoài nghi — có khi nào anh nhận nhầm người không?
Hoặc là… đầu óc anh có vấn đề??

Mang theo mớ thắc mắc hỗn độn đó, hôm sau tôi hết nghỉ phép, quay lại công ty đi làm.
Vừa vào phòng pha nước, tôi đụng ngay phải anh.

Người đàn ông cao lớn, tay cầm cốc cà phê bước vào khiến tôi theo phản xạ siết chặt ly trong tay, gượng gạo nặn ra một nụ cười, giọng lí nhí như mọi khi:

“Sếp cũng ra pha cà phê à? Trùng hợp ghê…”

Cầm Cận Nam đứng yên đó, đôi mắt sau gọng kính mảnh bằng vàng nhìn tôi chằm chằm.
Anh không trả lời.
Chỉ chậm rãi… đưa tay khép lại cánh cửa phòng trà.

“Cạch.”
Âm thanh khóa cửa vang lên, trái tim tôi cũng giật nảy theo.

Anh đặt cốc cà phê xuống, cúi đầu điều chỉnh nhẹ tay áo sơ mi màu đen.
Qua lớp áo trắng, tôi có thể thấy rõ đường nét cơ bắp mượt mà mà rắn rỏi.

Tới khi anh ngẩng đầu nhìn lại tôi lần nữa —
Trong ánh mắt ấy, là một cảm giác sắc bén, đầy xâm chiếm, hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày.

Giọng anh nhẹ nhàng mà thân mật, thậm chí… gọi tôi bằng cái tên thân mật nhất từ thuở nhỏ:

“Không trùng hợp đâu.
Bởi vì, anh cố ý đến tìm em.”

“A Uyên.”

4.

Bị khí thế đầy áp bức của Cầm Cận Nam ép tới, tim tôi lỡ một nhịp, theo phản xạ lùi lại nửa bước.
Nhìn vào đôi mắt đen kia – vốn dĩ luôn lạnh lùng, xa cách, nay lại ánh lên điều gì đó rất khác, tôi căng thẳng đến mức họng như nghẹn lại.

Đặc biệt là cái cách anh gọi tôi: “A Uyên”…
Giọng trầm thấp, ấm áp ấy nghe mà… sởn cả da gà.

Tôi cố gắng bình tĩnh, rồi buột miệng nói, thậm chí còn khoa tay vẽ ra trước mặt anh:

“Sếp à, đừng gọi tôi kiểu đó. Da gà tôi nổi hết rồi nè.”

Nói xong, tôi còn giơ cả cánh tay lên cho anh xem, giọng cố tình trách móc:

“Nè, nhìn xem, bị anh làm tôi khó chịu đến thế này.”

Vừa rồi còn như đại tướng uy nghiêm, giờ anh cau mày nhìn qua, ánh mắt lướt từ tay tôi sang mặt tôi.
Cuối cùng, anh chỉ “chậc” một tiếng, đầy bất mãn.

Cảm giác kỳ lạ ngập tràn bỗng tan biến.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng căn phòng trà nhỏ bé này vẫn thấy quá ngột ngạt kể từ khi anh bước vào.

Tôi vốn không quen ở một mình với Cầm Cận Nam trong không gian chật hẹp như thế này.
Thế nên tôi nhanh chóng tìm cách lách người thoát ra.

“Sếp, anh tránh ra giùm tôi, tôi… ư…”

Câu nói chưa kịp dứt, tôi đã bị anh đẩy sát vào mép bàn.
Chẳng những thế, anh còn đứng chắn ngay phía trước, bao bọc tôi trong vòng tay mình.

Khoảng cách gần đến mức… tôi có thể ngửi được mùi nước xả vải trên áo anh.

Tôi sững người, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh mà không biết phải phản ứng ra sao.
Ánh mắt ấy lại quá mức sắc bén, đầy tính chiếm hữu.
Tôi vội dời ánh nhìn, để ánh mắt trượt xuống… đôi môi anh.

Ở khóe môi ấy, tôi thấy một thứ lấp lánh mà tôi từng quen thuộc.

Một chiếc khuyên môi.

Chiếc khuyên môi mà anh từng nói:

“Tôi xỏ nó vì em.”

5

Tôi vẫn nhớ sau khi tốt nghiệp cấp ba, một phút bốc đồng, tôi muốn bắt chước người ta xỏ khuyên môi.
Bố mẹ tuy cởi mở, nhưng cũng không chấp nhận được chuyện này.
Họ khuyên can tôi, nhưng tôi không nghe.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, bố mẹ tôi đành gọi điện cho Cầm Cận Nam – lúc đó đang khởi nghiệp ở nơi khác.

Nhưng đúng lúc ấy, tôi lại đang rất ghét anh.
Vì anh có bạn gái rồi.

Cô ấy thuộc kiểu phụ nữ trưởng thành, quyến rũ, rất xinh đẹp, hoàn toàn không giống với một đứa nhóc vẫn còn mặc đồng phục học sinh như tôi.
Tôi tránh xa Cầm Cận Nam, nhưng mỗi lần thấy anh đăng ảnh trên mạng xã hội, tôi không thể không nuốt ngược cục tức vào trong.
Dẫu vậy, tôi không hề tìm cách làm phiền anh, cũng không giống như những cô em gái “trà xanh” trong tiểu thuyết, quấy rầy cuộc sống của cặp đôi ấy.
Tôi chỉ bực bội với chính mình.

Tại sao tôi không sinh sớm hơn hai năm?
Nếu vậy… ít nhất tôi đã có thể ở gần anh thêm một chút.

Khi biết bố mẹ gọi điện làm phiền Cầm Cận Nam, tôi càng cảm thấy khó chịu.
Thế nên, khi anh nhắn tin hỏi tôi có thực sự muốn xỏ khuyên môi không, tôi lập tức trả lời rằng không làm nữa.
Tôi không muốn vì sự ngang ngạnh của mình mà ảnh hưởng đến cuộc sống của anh.
Vậy nên tôi chọn cách nghe lời.

Cầm Cận Nam xác nhận với tôi nhiều lần, chỉ khi tôi đồng ý không xỏ khuyên nữa, anh mới báo lại với bố mẹ rằng đã khuyên được tôi.
Nhưng chuyện này, cũng giống như bạn gái của anh, luôn là một nỗi vướng mắc trong lòng tôi.

Vào kỳ cuối năm nhất đại học, vẫn mang theo chút ấm ức trong lòng, tôi đi xỏ khuyên môi.

Rất đau.

Nhưng nỗi đau ấy đã làm tiêu tan cơn giận trong lòng tôi.