Tôi đánh vào tay hắn, lầu bầu:
“Vốn dĩ tôi đã không định đi rồi! Buông tay! Mau buông tay!”

Đợi hắn hài lòng thả tay ra, tôi lập tức phản công, túm lấy cổ hắn:
“Yo yo yo! Thiếu gia Cố cũng ghê gớm quá nhỉ? Tin nhắn không thèm trả lời, tìm cũng chẳng thấy bóng dáng, nói mau! Lần sau còn dám nữa không!”

Cố Trì Dự làn da trắng nõn vì bị nghẹt thở nhẹ mà ửng lên một tầng đỏ nhàn nhạt.
Hắn nhắm mắt, cổ họng khẽ chuyển động, cuối cùng chịu nhận thua:
“Không dám nữa.”

Tôi đắc ý hừ mũi:
“Hừ, cũng biết điều đấy. Hạng người như cậu, có gan cũng không lớn nổi đâu.”

Xem ra trị Cố Trì Dự cũng đơn giản như việc Đại Lang một ngày ị ba bãi vậy.

Ngay lúc tôi đang thầm đắc ý, Đại Lang chính chủ vênh váo xuất hiện, rồi lao tới như một con heo rừng bay.
Tôi bị xô cho đứng không vững, kéo theo Cố Trì Dự cùng ngã nhào xuống đất.

Cố · Đệm người bằng xương thịt · Trì Dự kêu lên một tiếng:
“Giang Chi, bỏ tay ra khỏi…”

Đúng lúc đó, cửa lớn bật mở, mẹ tôi — bà Hứa Linh — bước ra, dáo dác nhìn quanh:
“Động tĩnh gì thế?”

Tôi hoảng loạn, theo bản năng siết chặt bàn tay đang đặt nhầm chỗ… trên người Cố Trì Dự.
Toang rồi.
Cảm giác y như đại cam và chồn quả bị Thái hậu bắt gian tại trận.

Chờ đã, nắm… nắm cái gì thế này?!

Mẹ tôi đã lần theo tiếng động nhìn qua, gương mặt tràn ngập biểu cảm:
“?”

“Bọn… bọn con…”

Tôi cảm giác gương mặt bà Hứa Linh tràn đầy phức tạp, đến mức đặc sắc khó tả.
Giống như là,
Bàng hoàng pha lẫn giác ngộ, vui mừng xen lẫn sững sờ như chứng kiến kỳ tích nhân gian.

Tôi: “……”
Cố Trì Dự: “……”

6

Kết quả kỳ thi đại học đã có.
Ngay khi tra cứu xong điểm, tôi thở phào một hơi thật dài:
“Sướng quá trời luôn!”

Hehe, điểm của tôi còn cao hơn tên chó Cố ba điểm đấy.

Đối mặt với kết quả này, Cố Trì Dự vẫn bình tĩnh như một lão già:
“Ừ, đúng rồi, Giang Chi siêu cấp vũ trụ vô địch nhất thế giới.”

Tôi không khách sáo nhận luôn lời khen ngọt như rót mật ấy, còn đắc ý đáp:
“Hứ hứ, cậu cũng không tệ đâu.”

Hắn khẽ cong khóe môi, nhắc nhở:
“Hành lý chuẩn bị xong hết chưa?”

Chuyện là hai ngày trước,
Tần Dĩnh và Hứa Linh không biết đã đạt được thỏa thuận gì, vung tay quyết định dẫn tôi và Cố Trì Dự cùng nhau sang Mỹ du lịch, danh nghĩa là “chuyến đi tốt nghiệp”.
Dĩ nhiên tôi đâu nỡ từ chối, chỉ là không hiểu sao khi chú Cố và ba tôi đề nghị đi cùng thì lại bị hai người họ thẳng thừng gạch tên luôn.

Tôi hoàn hồn, bực bội trợn mắt:
“Cần cậu nhắc à? Sớm đã thu dọn xong xuôi rồi!”

Cố Trì Dự nhướng mày, chậm rãi bổ sung:
“Chắc chắn chuẩn bị hết rồi? Kem chống nắng, mũ rộng vành, kính râm, đồ bơi…”

Nói đến “đồ bơi”, hắn hơi khựng lại, khẽ ho một tiếng rồi nói tiếp:
“Đến biển rồi, mấy thứ đó đều cần dùng.”

Mắt tôi sáng bừng, hào hứng reo lên:
“Đi biển á?! Vậy là sẽ có trai đẹp sáu múi nè! Đợi đấy! Tôi về chuẩn bị thêm đồ liền!”

Nụ cười trên môi Cố Trì Dự lập tức đông cứng.
Hắn lạnh lùng lên tiếng:
“Giang Chi, tốt nhất lúc đó cậu nhớ mà canh chừng mắt trái mắt phải cho kỹ, không thì tôi đảm bảo cậu chưa kịp thấy trai đẹp đã được đưa đi gặp cụ tổ rồi đấy.”

Tôi: “?”

Chớp mắt đã tới ngày xuất phát.
Ba tôi, Giang Minh, nắm chặt tay tôi, vẻ mặt không nỡ rời:
“Con gái à, chẳng hiểu sao, ba cứ thấy bất an ghê gớm khi để con đi chuyến này…”

Cố Trì Dự mỉm cười, an ủi:
“Bác Giang yên tâm, bọn cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.”

7

Không ai ngờ rằng, ngay ngày đầu tiên đặt chân đến Mỹ, chúng tôi đã gặp sự cố —
Tôi và Cố Trì Dự bị lạc nhau.

Chuyện nhỏ thôi, tôi chẳng hề hoảng hốt.
Đối với một con “trâu bò giao tiếp” như tôi, chỉ cần đứng yên tại chỗ, xung quanh toàn là “bè bạn thân thiết”.

Khi Cố Trì Dự tìm được tôi, tôi đang hí hửng dùng tiếng Anh thả thính một anh chàng tóc vàng mắt xanh.
“Oh, you’re so cute~”

Cố Trì Dự mặt lạnh như tiền, lập tức quay người bỏ đi.
Ba phút sau, hắn lại quay lại, mặt không chút biểu cảm, trực tiếp vác tôi đi như vác bao gạo.

Tôi vùng vẫy la lên:
“Thả tôi ra! Tôi còn chưa dạy anh ấy cách chào bằng tiếng Trung mà!”

Gân xanh trên trán Cố Trì Dự giật giật:
“Dạy chào hỏi? Định dạy người ta vừa gặp đã nói ‘Anh thích em’ hả?”

Không biết nghĩ đến chuyện gì, hắn bỗng khẽ cong môi cười đầy gian trá:
“Muốn dạy à? Được, để tôi dạy giùm cậu.”

Một phút sau.
Tôi trơ mắt nhìn Cố Trì Dự mặt dày mày dạn, cực kỳ nghiêm túc dạy anh chàng nước ngoài kia “tinh hoa văn hóa Trung Hoa”.

Tôi biết ngay mà, tên Cố Trì Dự này có bao giờ ôm lòng tốt đâu!

Trước khi rời đi, anh chàng nước ngoài ấy cố gắng vận dụng vốn tiếng Trung mới học, nói với tôi một câu ngọng nghịu:
“Má đ*…”
“Ni… nán pên yóu… níu bì!”

Tôi: “???”
(Đúng là thảm họa ngoại ngữ rồi.)

8

Một ngày bình dị trôi qua như thế.
Tối hôm đó, khi vừa về đến khách sạn, dì Tần Dĩnh và mẹ tôi – dì Hứa Linh – thần thần bí bí dúi cho tôi một cái túi giấy.
“Ngày mai tụi dì định dẫn các con ra biển chơi. Đây là bộ đồ bơi tụi dì đã tỉ mỉ chọn cho con. Bộ đồ bơi ngố tàu con tự chuẩn bị ấy thì thôi khỏi mặc đi, sáng mai nhớ thay bộ này nhé.”

Tôi nhìn hai người họ bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
Rất… rất kỳ quặc.

Mười phút sau, tôi xách bộ đồ bơi mà cảm giác như đang cầm… một mảnh vải tí tẹo, trầm mặc suy nghĩ.
Không phải chứ, đầu óc hai người họ nghĩ cái gì vậy?
Một tí xíu thế này sao mà mặc vào nổi?!

Bộ đồ bơi là kiểu áo hai mảnh váy ngắn.
Áo là dạng quây buộc dây siêu ngắn, lưng sau khoét rộng gần như để trần.
Váy thì ngắn cũn cỡn, chỉ vừa đủ che hết cái mông, theo lời tôi thì chỉ cần cúi xuống thôi là có thể lộ nửa cái mông luôn rồi ấy.

Thôi kệ, thử thì thử.
Tôi ôm bộ đồ bơi đi vào phòng tắm thay.
Ai ngờ đồ vừa mặc xong, chuông cửa phòng đã vang lên.

Chưa kịp ngắm nghía kỹ bộ dạng mình thế nào, tôi chạy ù ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, người ngoài cửa nhìn chằm chằm hồi lâu mà không thốt ra nổi một câu.
Tôi giơ tay đấm cho một phát:
“Cố Trì Dự, khuya rồi còn bày đặt thần bí cái gì! Có chuyện thì nói lẹ!”

Cố Trì Dự khẽ ho một tiếng, vội quay mặt đi:
“Tôi đến kiểm tra xem trong phòng có lắp camera trộm nào không.”

Tôi “ồ” một tiếng rồi thản nhiên cho hắn vào phòng, tiện chân đá đống hành lý bừa bộn sang một bên.

Vài phút sau.
Cố Trì Dự nhắm mắt, cố kiềm chế:
“Giang Chi, cậu có thể đừng lượn qua lượn lại trước mặt tôi được không?”
“Nhìn cậu thế này… thôi, bỏ đi.”

Hắn gần như lao vút một vòng tốc độ ánh sáng kiểm tra toàn bộ phòng, rồi như chạy trốn mà lao thẳng ra khỏi phòng.

Chưa đến nửa phút sau, hắn lại quay lại, mặt không chút biểu cảm, thu dọn đống quần áo và đồ linh tinh của tôi gọn gàng vào vali, sau đó lại lật đật chạy đi mất.

Tôi chứng kiến toàn bộ quá trình, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: “……”
Không hiểu gì hết, nhưng mà, cảm giác cực kỳ sảng khoái.

Nói mới nhớ, lúc nãy cái khí chất “ông chồng đảm đang” kỳ quặc toát ra từ người hắn là chuyện gì vậy trời?

Quay lại phòng tắm, lần này tôi mới thong thả ngắm mình trong gương.
Ngây thơ mà không mất đi vẻ gợi cảm, tinh nghịch mà phảng phất chút quyến rũ.

Đỉnh thật!
Quả nhiên ánh mắt của dì Tần và mẹ Hứa sắc bén khỏi bàn.

9

Sáng hôm sau, tôi thay bộ đồ bơi mới.
Hai dì vừa nhìn thấy liền không ngừng nhìn lên nhìn xuống, ánh mắt đầy vẻ hài lòng.
Dì Tần Dĩnh còn thẳng thừng véo má tôi một cái rõ đau, rồi hôn chụt lên mặt:
“Ôi chao, nhìn cái dáng vẻ đáng yêu khiến người ta xót lòng này, nếu con là con gái ruột của dì thì tốt biết mấy.”

Không biết từ đâu, Cố Trì Dự đột nhiên ló mặt ra, nhắc nhở:
“Xe đến đón sắp tới rồi.”

Tôi quay đầu đối diện với gương mặt anh tuấn nhưng đầy vẻ mệt mỏi của hắn:
“Cố chó, tối qua cậu lén tụi tôi đi làm chuyện xấu gì đúng không?”

Dưới mắt Cố Trì Dự còn vương quầng thâm nhẹ, nghe vậy chỉ nhếch môi cười nhạt:
“Không quen giường, ngủ không ngon.”

Hắn cúi mắt, nhìn lướt qua gò má tôi, rồi đột nhiên đưa tay véo mạnh một cái:
“Chỉ có cậu, ngủ như heo, còn tôi phải nghe cậu ngáy suốt đêm bên phòng kế bên.”

Không biết vô tình hay cố ý, lúc buông tay hắn còn cố tình lau nhẹ qua chỗ lúc nãy bị dì Tần Dĩnh hôn.
“Đi thôi.”