Tôi đi thẳng vào, thăm dò gọi: “Chu Gia Yến?”
Vừa dứt lời, hắn bước ra từ phòng ngủ.
Không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần thể thao màu xám.
Môi hắn hơi bóng, khóe mắt đỏ, tóc mái trước trán ướt sũng, trông vừa mơ màng lại đầy sức hút.

Tôi sợ mắt mình không nghe lời lại dán vào hắn, vội quay đầu đi nơi khác, nhìn quanh: “Sao anh không mặc áo vào rồi mới ra?”
“Xin lỗi.”
Tôi sững lại.
Chỉ là không mặc áo thôi mà, có làm gì xúc phạm tôi đâu.
Ngược lại còn có chút “đã mắt” nữa.
Chẳng có gì phải xin lỗi cả.
Tôi khẽ ho: “Mấy kiện hàng của tôi đâu?”
“Ban công.”
Hắn hất cằm về phía góc ban công, tôi đi qua đó.

“Hừ, tôi còn tưởng cô định quay lại với tôi, nên mới gửi hàng đến đây chứ.”
Hắn lầm bầm sau lưng tôi, miệng khẽ nhếch.
Tôi bận kiểm đếm hàng, không nghe rõ, hỏi lại: “Anh nói gì cơ?”
Hắn đưa tay lau mồ hôi trên trán, mím môi không đáp.

Thấy hắn cứ im lặng, tôi ngẩng lên nhìn.
Vì đang ngồi xổm, góc nhìn ngẩng lên ấy…
Không ổn lắm.

Đầu óc tôi ngay lập tức bị lấp đầy bởi những ý nghĩ lung tung, vội kéo một lọn tóc che đi gương mặt nóng bừng.
Sau khi kiểm đếm xong đống hàng, tôi chợt nhớ ra một chuyện, bèn nói:
“À, mấy bộ quần áo tôi để quên ở nhà anh, tiện đây tôi lấy luôn nhé.”
“Quần áo gì cơ?”
Khuôn mặt hắn lập tức đơ lại, ánh mắt lảng tránh, thoáng chút bối rối và khó xử.
“Mấy món đồ lót với mấy cái váy ấy, vẫn ở trong tủ phải không… Sao thế? Đừng nói là anh vứt hết rồi đấy nhé?”
Nhìn biểu cảm của hắn, tôi bỗng thấy lo lắng.
Đám váy đó không rẻ chút nào! Tôi còn chưa mặc nhiều lần mà!
“Chu Gia Yến, tôi không để yên đâu!”
Tức mình, tôi đi về phía phòng ngủ.

Thấy vậy, Chu Gia Yến vội chạy theo, muốn ngăn tôi mở cửa:
“Đừng…”
Nhưng đã muộn.
Tôi đã đẩy cửa ra.

Trên chiếc giường lớn, váy ngắn và đồ lót của tôi bị vò thành một đống nhăn nhúm, vứt lung tung khắp nơi.
Nhìn thái độ kỳ quặc lúc nãy của hắn, tôi lập tức hiểu ra.

Hắn đứng cạnh tôi, vẻ mặt bối rối, lúng túng nhìn tôi.
Tôi cười nhạt, giả vờ không biết hỏi:
“Anh đang làm gì thế?”
Vừa dứt lời, điện thoại tôi bỗng đổ chuông.

Đó là cuộc gọi video.
Âm báo vang lên kèm theo giai điệu: “Lu la lu la lê, lu la lu la lê, lu la lu la lê, lu la lu la lê, dũng cảm tiến về phía trước, phía trước có phần thưởng…”
Vô cùng hài hước.

Tôi nhìn tên ghi chú trên điện thoại, cau mày.
Không định nghe máy, cuộc gọi tự ngắt sau một lúc.
Không khí sau đó rơi vào một sự im lặng đầy lúng túng.

Tôi nhếch miệng cười:
“Những món quần áo khác… ổn không?”
Nghe vậy, ánh mắt Chu Gia Yến rời khỏi điện thoại của tôi.
Mặt hắn đỏ bừng, kẻ luôn điềm tĩnh như hắn đột nhiên lắp bắp:
“Xin… xin lỗi, cô không thích, sau này tôi sẽ không như vậy nữa.
“Quần áo tôi sẽ đền lại cho cô.”

Chu Gia Yến nói sẽ đền, tôi cũng không từ chối.
Dù gì thì ai lại từ chối quần áo mới cơ chứ.
Tôi tưởng hắn định đưa tôi đi mua, hóa ra hắn chỉ chuyển khoản cho tôi 50.000 nhân dân tệ.

Nhìn khoản tiền chuyển đến, tôi thắc mắc:
“Hửm?”
“Không đủ sao?”
Hắn cúi đầu, gõ vài lần lên màn hình.
Lần này là 200.000.

À, trước đây tuy Chu Gia Yến hay nói lời khó nghe, nhưng thực ra cũng có chút tính cách thích làm hài lòng người khác.
Tôi làm bộ mặt khó xử:
“Ờm…”
Chu Gia Yến hơi ngượng ngùng:
“Tôi chỉ có thể làm được thế này cho bạn gái cũ thôi.”

Tôi cười khẩy:
“Anh cũng tốt đấy chứ, hay tôi viết một lá thư giới thiệu cho cô bạn gái tiếp theo của anh nhé!”
Chu Gia Yến: “…”

10

Nằm trên chiếc giường cứng ngắc trong ký túc xá, tôi mở mắt thao láo không dám nhắm lại.
Vì cứ nhắm mắt là tôi lại tưởng tượng đến những hình ảnh không thể tả nổi với Chu Gia Yến, khuôn mặt đầy vẻ ham muốn của hắn.
Tôi liếm môi, âm thầm mắng mình vô dụng.
Chính tôi là người đòi chia tay, bây giờ lại không thể dẹp bỏ sĩ diện để cầu xin quay lại.
Nhưng tôi vẫn thèm khát cơ thể hắn.

Không thể ngủ được, tôi bèn bật dậy viết luận văn.
Thầy hướng dẫn đã xem bản thảo đầu tiên của tôi và gửi trả lại với một đống ghi chú, tôi vẫn chưa có ý tưởng chỉnh sửa nên định tìm thêm vài tài liệu liên quan để tham khảo.
Tôi mở trang Cnki, trong lúc gõ vào ô tìm kiếm, tự nhiên lại nhập tên của Chu Gia Yến vào.

Lúc nhận ra, tôi vội vã vỗ trán, cố giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Nhưng rồi, tôi bấm nút tìm kiếm.
Chỉ mải mê nghĩ về cơ thể của hắn mà chưa từng xem qua luận văn của hắn.
Đột nhiên thấy tò mò không biết một nghiên cứu sinh tiến sĩ sẽ viết luận văn như thế nào.

Tôi mở luận văn tốt nghiệp của hắn ra.
Đọc được một nửa.
Không cười nổi nữa.
Trời ạ, viết quá đỉnh.
Để hắn làm thầy hướng dẫn cho tôi cũng không thành vấn đề.

Biết vậy từ trước, đáng lẽ khi cãi nhau, tôi nên ngăn lời hắn bằng một nụ hôn, thay vì đòi chia tay.
Bây giờ khiến cả hai chẳng ai vui vẻ gì.
Hối hận thật.

Tôi mạnh dạn gửi tin nhắn cho hắn: [Ngủ chưa?]
Chu Gia Yến trả lời ngay:
[Rạng sáng bốn giờ rưỡi hỏi tôi có ngủ chưa, tôi ghi tên cô làm người thụ hưởng bảo hiểm được không đây?]
[Cũng được.]
[Lại nghịch smartphone mất ngủ đúng không?]
[Không phải, anh xem luận văn giúp tôi được không?]
[Ồ, giờ mới nhớ đến tôi à? Lúc mắng tôi thì không nghĩ đến việc nhờ tôi xem luận văn à? Lúc đòi chia tay có nghĩ đến ngày hôm nay không? Tôi nói cho cô biết, tôi là người có nguyên tắc, không mềm lòng giúp bạn gái cũ xem luận văn đâu.]

Tôi lật mắt, định nhắn lại: Đồ keo kiệt.
Chưa kịp gửi thì hắn lại nhắn tiếp:
[Ngẩn ra làm gì? Gửi qua đây đi, quá hạn không nhận, thời gian của tôi quý lắm đấy.]

Tôi nhanh chóng “cúi đầu” gửi luận văn qua cho hắn.
Khoảnh khắc ấy, tôi thấy kiểu nói móc của hắn lại dễ chịu chẳng khác gì lời tỏ tình.

Tạm ngừng vài giây, hắn hỏi:
[Tôi giúp cô chỉnh sửa, cô phải cho tôi chút lợi ích chứ?]
[Được rồi, tôi đành giúp anh xem cơ bụng có đủ chuẩn chưa vậy!]
[Chỉ biết lợi dụng người khác, cô giỏi thật.]
[Thế tôi xem toàn thân luôn, được chưa?]
[…]

11

Hôm sau, tôi hẹn Chu Gia Yến ở quán cà phê cổng trường để sửa luận văn.
Khi tôi đến, hắn bảo có cuộc họp đột xuất, nhờ tôi đợi một chút.
Tôi đang định tìm một chỗ ngồi thì nghe một giọng nói gọi tên mình từ phía sau.
“Hạ Thính Nhất?”
Tôi quay lại, thấy người đó có vẻ quen mắt.
Tôi cau mày, cố lục tìm trong đầu cái tên khớp với khuôn mặt đó.
“Tôi là Tống Diêu.”
Người kia lên tiếng.

À, đúng là phiền phức kéo tới.
Ba tháng trước, hắn đột nhiên nhắn tin bảo đã về nước.
Tôi không trả lời.
Hắn bắt đầu gọi điện mỗi ngày, tôi không nghe cuộc nào, rồi chặn luôn.
“Không nhận ra tôi à? Liên lạc cô bao nhiêu lần không được.”
Tôi thầm thở dài.

Ngày xưa tôi từng thích thầm hắn suốt ba năm cấp ba, phần lớn thời gian chỉ nhìn thấy gáy hắn.
Sau kỳ thi đại học, tôi tỏ tình, hắn đồng ý, còn đổi nguyện vọng vào cùng trường với tôi.
Thời gian yêu đương đó tôi rất vui, cứ ngỡ mình đạt được ước mơ.
Nhưng hai tháng sau, hắn bảo sẽ đi du học.
Hắn nói nguyện vọng chỉ đổi để trêu tôi, còn hè ở bên tôi cũng chỉ là chơi đùa.
Bảo tôi đừng bận tâm.
Hắn còn nói, tôi – một sinh viên trường bình thường – và hắn – một người du học, có tương lai sáng lạn – mãi mãi không thể có kết quả.
Tức phát điên lên được.
Ra nước ngoài là nghĩ mình là thiên tài à?
Điểm thi đại học của hắn còn kém mấy chục điểm mới đạt mức sàn của trường tôi mà.
Đúng là tôi mù mắt mới thích kiểu đàn ông, yêu xong như có tiền án này.

Nhớ lại chuyện cũ, tôi không có vẻ gì niềm nở với hắn, lạnh lùng hỏi:
“Có chuyện gì không?”
“À có chứ, Hạ Hạ, cô xinh lên nhiều đấy. Ngồi xuống đi, mình nói chuyện chút.”
Tống Diêu người gầy gò, đeo kính gọng vàng, cả người toát lên vẻ ranh mãnh.
“Có gì nói đi.”
Tôi mất kiên nhẫn.
Lúc đó tôi mới nhận ra, đúng là bạn trai cũ cũng có người này người kia.
“Tôi sắp kết hôn rồi, cô là mối tình đầu của tôi, có thể đến dự không?”
Tôi: “…”

“Thực ra lúc đó tôi vẫn rất thích em, nhưng vì không vào được trường của em, tôi thấy xấu hổ. Thời đó tôi bồng bột, chỉ nộp đúng một nguyện vọng, nên mới phải nói với gia đình cho đi du học, chứ không phải cố tình muốn chia tay em đâu.”
“Ồ, vãi thật đấy, anh làm ra vẻ ngầu, chọn bừa nguyện vọng để rồi chẳng vào được đại học, giờ quay lại đổ thừa tôi. Thế có đúng không?”