Lúc ăn, tôi vẫn đắm chìm trong niềm vui chiến thắng trận đấu khẩu.
Thầy hướng dẫn nhìn tôi vừa ăn vừa cười toe toét, liền đẩy kính, nheo mắt:
“Hạ Thính Nhất, tiến độ thí nghiệm của em sao rồi? Mấy dữ liệu đó đã sắp xếp xong chưa? Tài liệu thầy gửi đã đọc chưa? Gửi thầy xem khung bài luận văn cũng được.”
Khóe miệng đang cười của tôi lập tức hạ xuống.
Không nhất thiết phải nói những chuyện nặng nề này ngay lúc ăn cơm chứ!

Chu Gia Yến ngồi bên cạnh bật cười khẽ, nghe như có vẻ hả hê.
Thầy hướng dẫn cũng không tha cho hắn:
“Rất buồn cười à? Vậy cô ấy giao cho con, Hạ Thính Nhất, sau này nộp bản nháp đầu tiên cho Chu Gia Yến xem nhé.”
Tôi: “…”
Chu Gia Yến: “…”
Ba mẹ tôi im lặng, chỉ lo ăn cơm và xem kịch.

Sư mẫu bẹo tay thầy, nói:
“Đang ăn cơm đấy! Đây là nhà, không phải nơi họp hành của ông, nói nữa thì đi ra ăn với chó luôn đi.”
Tôi muốn cười, nhưng cố nhịn.

Sau khi mắng thầy giáo xong, sư mẫu liền đổi thành vẻ mặt hiền từ, nói với tôi:
“Tiểu Hạ đừng để ý đến ông ấy, luận văn cứ từ từ làm, có gì không hiểu cứ hỏi Gia Yến cũng được. Hai đứa cùng trang lứa, dễ nói chuyện hơn.”

Chu Gia Yến, người đã im lặng suốt, bỗng lên tiếng:
“Mẹ đừng có thế. Con không nói chuyện được với người viết không nổi luận văn đâu.”

Để không khí bớt căng thẳng, sư mẫu bắt đầu kể những câu chuyện ngố của Chu Gia Yến hồi nhỏ, như lần cậu ấy mò vào chuồng gà rồi bị gà đuổi mổ vào mông.
Tôi nghe say mê, không ngừng cười thầm.

Khi gắp thức ăn, tôi không chú ý, định gắp một miếng thịt bò xào ớt.
Đột nhiên, bốn người lớn không cười nữa, cũng không nói gì.
Tất cả đều nhìn tôi.
Đúng hơn là, nhìn tôi và Chu Gia Yến.

Theo ánh mắt của mẹ, tôi cúi đầu nhìn vào bát mình.
Miếng thịt bò xào ớt tôi vừa gắp, chẳng biết từ lúc nào đã nằm trong bát của Chu Gia Yến.
Trong lòng tôi lập tức vang lên một tiếng hét chói tai.

Trước đây khi còn yêu nhau, hễ gặp món không thích ăn, chỉ cần có Chu Gia Yến bên cạnh, tôi quen để cậu ấy xử lý.
Tôi không ăn được cay, vậy mà vừa rồi không hề do dự.
Đến khi nhận ra, miếng thịt dính đầy ớt đỏ đã nằm gọn trong bát Chu Gia Yến.

Ký ức cơ bắp, quả là đáng sợ.

Chu Gia Yến vội vã bỏ miếng thịt vào miệng, cười nham hiểm:
“Yên tâm, gắp đồ ăn cho tôi cũng không khiến tôi giúp cô làm luận văn đâu.”
“…”
Ước gì miếng thịt đó đủ cay để hắn chết luôn đi.

6

Tôi không dám lơ đễnh nữa, tập trung lại vào việc ăn uống. Lúc này mới nhận ra đĩa tôm trước mặt đã vơi hơn phân nửa.
Ngó qua, thấy Chu Gia Yến cầm một cái bát không, lần lượt bóc vỏ từng con tôm rồi đặt vào bát.
Tôi lười bóc, lúc đầu thấy tôm không ham ăn lắm.
Nhưng giờ nhìn đống tôm đã bóc sẵn, tự nhiên lại thấy thèm, lén nuốt nước miếng.
Tính trong đầu ngày mai cũng phải mua về nấu.

Lúc này, sư mẫu quay sang hắn, nói:
“Con bị dị ứng hải sản, bóc nhiều tôm vậy làm gì?”
Chu Gia Yến cười tươi rói:
“Con bóc cho mẹ.”
Sư mẫu liếc hắn một cái:
“Con đoán thử xem, con bị dị ứng là di truyền từ ai?”
Rồi bà quay sang tôi nói:
“Mau ăn đi, đỡ phải tự bóc dơ tay.”

Tôi cẩn thận liếc nhìn Chu Gia Yến.
Hắn đẩy bát tôm qua phía tôi:
“Ăn đi! Ăn nhiều vào để phát triển trí não.”
“…”
Được thôi, nể mặt mớ tôm này, tôi tạm thời không chấp.

Ăn xong, mấy người lớn lại ngồi nói chuyện rôm rả.
Chu Gia Yến nhận một cuộc điện thoại, nói là có việc đột xuất rồi đi ra ngoài.
Sau khi hắn đi, chủ đề câu chuyện lại xoay sang hắn.

Mẹ tôi tò mò tám chuyện:
“Trễ thế này còn ra ngoài, là đi gặp bạn gái phải không?”
“Không có bạn gái đâu. Tuy cũng có tuổi rồi, nhưng nó không định yêu đương gì, tụi tôi cũng không ép.”
Sư mẫu nhấp một ngụm trà, hạ giọng như kể bí mật khó nói:
“Trước đây không lâu, hình như nó vừa chia tay. Về nhà không ăn không uống, suốt ngày nhốt mình trong phòng khóc.
“Cả mấy bông hoa tôi trồng trong vườn, nó cũng bứt nát hết, vừa bứt vừa lẩm bẩm rằng đời này không muốn gặp cô ấy nữa, cũng không muốn yêu đương gì nữa.
“Dạo này đi làm bận rộn hơn, cũng đỡ chút rồi.”

“Bọn cô cũng không dám hỏi nhiều, cứ để nó tự lo thôi.”
Tôi: ???
Chu Gia Yến, khóc á?
Lạ thật.
Ở bên nhau bao lâu, tôi chưa từng thấy hắn khóc.
Hóa ra là lén lút trốn đi khóc.

Tôi rúc đầu vào áo khoác, cảm thấy hơi áy náy.
Tôi đã chẳng đưa ra lý do gì mà cứ thế đòi chia tay.
Hồi đó hắn không phải đã đồng ý rất dứt khoát sao?
Sao lại còn trốn đi khóc nữa.

7

Nằm trên giường buổi tối, đầu óc tôi toàn hình ảnh Chu Gia Yến khóc, trằn trọc mãi không ngủ được.
Tôi mở Douyin lên lướt vài video cho dễ ngủ.

Lướt được một lúc, theo thói quen tôi lại vào trang cá nhân của Chu Gia Yến để thực hiện nghi thức “theo dõi ngầm” hàng ngày.
Hắn vẫn chẳng đăng gì, tôi định vuốt sang phải thoát ra thì…
Điện thoại cầm không chắc, rơi thẳng xuống, đập thẳng vào mũi tôi.
Đau đến mức tôi nhăn nhó.

Khi nhấc điện thoại lên từ trên gối, tôi mới phát hiện mũi mình vừa nhấn nút “Xin cập nhật” cho trang của Chu Gia Yến.
Tôi: “…”
Trong đầu đã nghĩ đến việc xóa luôn tài khoản này, và đặt tên gì cho tài khoản mới rồi.

Kết quả là nhận được tin nhắn từ Chu Gia Yến.
[Mở lên xem đi.]
Là một video hắn tự quay, khoe cơ bụng trước gương.
Trời ạ, đúng là báu vật trần gian.
Mấy tháng không gặp, hắn lại lén luyện body đẹp hơn hẳn.
Ai nói tài khoản này vô dụng cơ? Nó tuyệt lắm luôn.
Ôi, không chạm được, lại càng không ngủ được.

Tôi sợ hắn rút lại video nên vội vàng lưu lại, xem đi xem lại hàng chục lần.
Rồi lạnh lùng trả lời: [1.]
[Sao giờ này chưa ngủ? Nhớ tôi à?]
Tôi đảo mắt, cứng giọng: [Không viết được luận văn nên mất ngủ thôi.]
[Không viết được, còn nghịch điện thoại làm gì?]

Sau khi nhận được cái biểu cảm vô ngữ khó ưa từ Chu Gia Yến, tôi đặt điện thoại xuống, nhìn trần nhà, rồi bất giác nghĩ đến chuyện hắn đã khóc.
Nửa đêm nửa hôm, lòng tôi không khỏi mềm xuống, cảm giác áy náy tràn lên.
Nghĩ tới việc hắn rộng lượng chia sẻ video cơ bụng, tôi quyết định xin lỗi hắn một câu.

Cầm điện thoại lên, tôi nhắn cho hắn:
“Chu Gia Yến, anh ngủ chưa? Em có chuyện muốn nói.”
Rồi tôi bắt đầu soạn một bài tự thú đầy cảm động.

Không ngờ hắn trả lời ngay:
“Sao? Muốn xin lỗi đúng không? Đừng có giả bộ.
“Muốn tôi mềm lòng, giúp cô hoàn thành luận văn rồi lại đá tôi phải không?
“Thế rốt cuộc tôi là gì với cô? Thế thân, hay chỉ là công cụ?”

Trời ạ, tôi biết tôi là một sinh viên chăm học ba tốt, nhưng cũng không thể nghĩ xấu về tôi thế chứ?
Tôi lặng lẽ xóa đi bài viết dài ba trăm chữ vừa soạn, nhắn lại:
“Nhà anh có bán cây phát tài không?”
“Hừ, muốn mua cho nó hả? Không có đâu.”
Không hiểu hắn lảm nhảm gì, tôi thở dài nhắn:
“Không có thì thôi. Mai khai giảng rồi, bực mình, không nói nữa.”
“Thế thì tôi, Chu Gia Yến, chính thức đồng ý với việc khai giảng.”
Tôi: “… 6.”
Cần gấp một khóa học cách cãi lại lời châm chọc.

Ngày hôm sau về trường, tôi dọn sạch chỗ giường trong ký túc xá mà đã lâu không ở.
Trước đây tôi và Chu Gia Yến sống chung.
Nhưng từ sau khi chia tay, tôi đã dọn khỏi căn hộ của anh ta.
Học kỳ này bắt đầu, tôi chuyển về ký túc xá ở, không nhịn được mà sắm sửa cả đống đồ.

Khi chuẩn bị ra bưu điện nhận hàng, tôi mới phát hiện mình chẳng nhận được mã lấy hàng nào cả.
Sao có thể chứ? Tôi đã đặt hàng cả tuần trước khi khai giảng mà.
Kiểm tra lại, tôi suýt chút nữa hét toáng lên trong phòng ký túc xá, đến mức các bạn cùng phòng muốn quăng tôi ra ngoài.
Tôi quên không sửa địa chỉ, tất cả bưu kiện đều gửi về căn hộ của Chu Gia Yến!

Tại sao hắn không nói với tôi câu nào chứ?
Không nghĩ nhiều, tôi lập tức đi ngay tới căn hộ của hắn.
Hôm nay là cuối tuần.
Hắn chắc đang ở nhà, tôi đứng ngoài cửa gọi điện cho hắn.
Phải một lúc lâu hắn mới bắt máy.
“Chuyện gì!”
Giọng lạnh tanh, chỉ hai chữ ngắn ngủi.
Nhưng giọng hắn trầm khàn bất thường, còn có chút thở dốc, hơi thở nặng nề, mang một sắc thái mơ hồ khó tả.
Nghe xong tôi liền nhíu mày.
Hắn vừa tập gym xong à?
“Tôi quên đổi địa chỉ, mấy bưu kiện gửi tới chỗ anh, tôi tới lấy.”
“Ờ, vào đi.”
Nói xong hắn cúp máy ngay.
Tôi chờ một lúc lâu, vẫn không thấy hắn ra mở cửa.

Tôi hết kiên nhẫn.
Thử đặt ngón cái vào khóa mật mã.
Một tiếng “ting” vang lên, cửa mở ra.
Tôi nhìn cánh cửa đã được mở, hơi ngạc nhiên.
Bước vào trong, không thấy Chu Gia Yến đâu cả.