Tôi đến nhà bạn thân của mẹ ăn cơm, hóa ra con trai của bà ấy lại là bạn trai cũ của tôi. Tôi vờ như không quen biết, cúi đầu lướt video trên điện thoại.
Video đầu tiên hiện lên là: “Làm thế nào để thu hút sự chú ý của bạn trai cũ…”
Xem đi xem lại tám lần, thấy chẳng thú vị, tôi liền lướt qua video khác.
Video tiếp theo là bác sĩ Hứa Siêu nói: “Con trai uống rượu rồi còn… được không?”
Lúc này tôi mới phát hiện tai nghe không có tiếng. Vội vàng tăng âm lượng lên.
Ngay giây sau, người đàn ông ngồi ở đầu kia ghế sofa bỗng khó chịu tháo tai nghe ra, nói với tôi:
“Uống rượu cũng được, đừng xem nữa.”
Tôi: ?
“Bạn gái cũ, cô đang dùng tai nghe của tôi đấy!”
1
Buổi tối, nhà tôi không nấu cơm, bố mẹ tôi định ra ngoài ăn.
Tôi ngồi trong phòng, giả vờ chăm chỉ viết luận văn, nhưng thật ra đang căng tai lắng nghe, chờ họ đến gọi.
Thế mà cả tiếng vặn chìa khóa mở cửa đã vang lên, vẫn chẳng ai nhắc đến tôi.
Không ngồi yên được nữa, tôi quên luôn cả mang dép, lao vội ra ngoài và gọi họ lại:
“Ba mẹ, ba mẹ định đi đâu thế?”
“Ra ngoài ăn cơm!”
Tôi khẽ nhắc nhở:
“Thế… ba mẹ không thấy như thiếu thiếu gì đó sao?”
Mẹ tôi nhìn quanh, vẻ mặt hơi bối rối:
“Thiếu gì?”
Tôi vội chỉ vào chính mình, nói ngay:
“Thiếu con! Là con! Ba mẹ giờ đi ăn cơm cũng không định dẫn con đi sao?”
“Con không phải đang bận viết luận à?”
“Viết gần xong rồi, hôm qua 3000, hôm nay 4000.”
Tôi chém gió thế thôi.
Thực tế thì hôm qua viết được 3000 chữ, hôm nay xóa mất 4000 chữ, bận rộn hai ngày cuối cùng âm mất 1000 chữ.
Thật là một ngày làm thầy hướng dẫn chẳng thể ngẩng đầu lên được nữa, hihi.
Nếu thầy tôi mà biết, chắc chắn sẽ nói: “Về nhà đi con, về nhà đi có được không?”
Thôi thì mình đừng bận bịu nữa.
“Nhưng hôm qua con đâu có đăng bài bảo thứ Năm gì đó, còn bảo con v500 rồi mà?”
“Không không, con cũng muốn ra ngoài ăn!”
Ba tôi suy nghĩ một lúc, rồi hỏi lại tôi:
“Con chắc chứ? Ngày mai vào học rồi, con không viết xong luận thật sự dám đi?”
“Chỉ ăn một bữa thôi mà, sao lại không dám? Cũng đâu phải đi ăn ở nhà thầy hướng dẫn đâu.”
Tôi vừa nói xong, ba mẹ liếc nhìn nhau.
Sợ họ đổi ý, tôi vội vàng đi giày, lao nhanh ra cửa, chui vào xe và cài dây an toàn.
Thấy tôi kiên quyết, họ đành phải đưa tôi đi theo.
2
Tạm thời không cần vắt óc sản xuất ra “rác thải học thuật” để gây ô nhiễm môi trường.
Trên đường đi, tâm trạng tôi rất vui vẻ, vừa lắc lư vừa ngân nga giai điệu nhỏ, nghe hai người ngồi trước đang trò chuyện.
Họ nói qua nói lại, tôi đại khái đoán được họ đang trên đường đến nhà cô bạn thân lâu năm của mẹ để ăn cơm.
Bố tôi và chồng của người bạn thân đó còn là bạn học đại học nữa.
Mối quan hệ này, đến cả “Ngôi nhà kỳ diệu của Mickey” cũng không sánh bằng.
Mẹ tôi nói cô bạn thân đó có một cậu con trai, thừa hưởng nét đẹp từ mẹ, đẹp trai cực kỳ.
Nói đến đây, mẹ bỗng chỉ vào tôi:
“Y Y, con trai của cô con, năm nay vừa tốt nghiệp tiến sĩ, học cùng ngành với con. Nếu luận văn của con gặp khó khăn gì, có thể nhờ cậu ấy chỉ dẫn thêm.”
Bố tôi chen vào:
“Ồ, ông bố này định để cậu con trai nối nghiệp làm giáo viên đây mà!”
Mẹ tôi đáp:
“Tài năng quả thật không bị lãng phí chút nào.”
“Ừ, thực sự rất xuất sắc, nếu như…”
Mẹ tôi đáp: “Tài năng đúng là không bị lãng phí.”
“Ừ, rất xuất sắc, nếu như…”
Hai người họ bỗng nhiên nhìn nhau một cách khó hiểu.
Sau đó, một cách đầy ăn ý, cả hai cùng nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, nơi tôi đang vừa bóc vỏ hạt dưa vừa cho vào miệng.
Nhai nhai nhai.
Ngẩng đầu lên, tôi phát hiện hai ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, cảm giác thật khó chịu.
Tôi: “…”
Mẹ tôi là người đầu tiên rời ánh mắt: “Thôi bỏ đi, tôi thấy hai đứa nó không có duyên.”
Nghe câu này, tôi suýt nữa bị hạt dưa làm nghẹn.
Còn định mai mối tôi với người khác sao?
Chưa từng gặp mặt, tôi không muốn.
Tôi vội vàng gật đầu: “Đúng đúng, con không xứng với người ta. Con chỉ là một nghiên cứu sinh kém cỏi, không thể viết nổi luận văn, tương lai mơ hồ, chỉ biết gây phiền phức cho xã hội.”
Mẹ tôi quay người lại, nhìn chằm chằm vào tôi:
“Con làm như không biết vì sao tối nay chúng ta không dẫn con theo vậy!”
Tôi: “…”
3
Tôi bị bố mẹ trêu đến mức không muốn nói chuyện nữa.
Khi đến khu biệt thự, tôi bực mình đi tụt lại phía sau, giữ khoảng cách hơn chục mét.
Họ cũng chẳng để ý, cứ tay trong tay, tình cảm bước về phía trước.
Đến lúc nhận ra, họ đã đứng trước cửa nhà người khác gõ cửa.
Tôi hơi hoảng, vội bước nhanh hơn.
Không lâu sau, cánh cửa mở ra.
Dưới ánh sáng mờ mờ, từ xa tôi vẫn thấy rõ người mở cửa là một chàng trai cao ráo, da trắng, rất đẹp trai.
Không phải chứ?
Một người đẹp như vậy, mà bảo là tiến sĩ ngành kỹ thuật à?
Vừa lo bố mẹ vào trong rồi không quan tâm mình, vừa muốn nhìn rõ mặt chàng trai đẹp.
Tôi từ bước nhanh chuyển sang chạy nhỏ.
Cuối cùng cũng đuổi kịp họ. Tôi thở phào, chống tay vào hông, cúi đầu lau mồ hôi.
“Đây là ai thế?”
Tiếng anh chàng vang lên, rõ ràng đang hỏi tôi là ai.
Giọng nói này nghe quen quen.
Tôi tò mò ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ liếc một cái, tôi lập tức cúi gập đầu xuống.
Tôi trách trời sao không tối thêm chút nữa.
Hết trách trời, tôi lại trách bản thân sao quá tham lam, nhất định phải ra đây ăn cơm.
Hắn chắc chắn đã nhận ra tôi là ai.
Tôi không nói gì.
Bố tôi thấy vậy bèn giới thiệu thay:
“Đây là con gái của chú thím, tên Hạ Thính Nhất. Cháu và nó cùng một trường đại học. Hiện tại nó đang học nghiên cứu sinh năm thứ hai.”
“Đây là con trai chú Chu của con, Chu Gia Yến.”
Tôi thực sự muốn bảo:
Ba ơi, ba không cần giới thiệu kỹ thế đâu.
Dù gì lúc thân thiết nhất, đến cả trên người hắn có bao nhiêu nốt ruồi, nốt nào nhạy cảm nhất, chúng tôi đều rất rõ ràng.
Rõ ràng rất hợp nhau.
Nhưng cả hai đứa chúng tôi đều không phải dạng vừa.
Hắn nói chuyện kiểu khích bác, tôi cũng không vừa mà đáp trả.
Không nhớ vì chuyện nhỏ nhặt gì, chúng tôi đã cãi nhau kịch liệt.
Trong lúc tức giận, tôi thẳng thừng đòi chia tay, hắn gật đầu đồng ý, sập cửa bỏ đi, thế là đường ai nấy đi.
Giờ hắn là bạn trai cũ của tôi.
“Ồ, hóa ra là Hạ Thính Nhất à.”
Hắn còn cố tình kéo dài chữ “ồ” và “à,” tỏ vẻ châm chọc đến mức không chịu nổi.
Mấy câu mắng đã đến cửa miệng, tôi nhìn hắn chằm chằm, nghiến răng nhịn, nhịn, nhịn mãi.
“Con quen cậu ấy à?”
Mẹ tôi thấy nét mặt tôi kỳ lạ, lại nghe Chu Gia Yến nói thế, bèn quét ánh mắt nghi hoặc qua lại giữa tôi và hắn:
“Quen thật sao? Trước đây từng gặp à?”
Tôi vẫn chọn im lặng.
Và cũng mong rằng Chu Gia Yến đừng lắm mồm nói ra chuyện của chúng tôi.
Đang lúc tôi thấp thỏm lo âu, một giọng nam vang to cao từ xa vọng đến:
“Gì cơ! Hạ Thính Nhất?”
“Sao em lại ở đây? Chẳng phải bảo đang viết luận văn à?”
Hỏng rồi.
Hóa ra là giọng của giáo viên hướng dẫn tôi.
Mới năm phút trước, thầy Chu còn nhắn tôi:
“Em Hạ, kỳ nghỉ trôi qua rồi, liệu thầy có còn cơ hội nào được xem bản nháp luận văn của em trong đời này không?”
Chắc chắn tôi không thể để thầy hướng dẫn hiền từ của mình phải thất vọng!
Thế là tôi vội vàng gửi cho thầy bức ảnh bàn học đầy tài liệu tham khảo mà tôi đã dàn dựng từ ở nhà.
Rất tự tin đáp:
“Thầy xem, hôm nay em không đi đâu cả, đến bữa tối còn chưa ăn, cắm đầu viết luận. Nhìn là biết tuần này em sẽ nộp bản nháp, tuần sau thành ngôi sao học thuật mới ngay!”
Thầy không nói gì, chỉ đáp lại tôi bằng những biểu tượng cười chết chóc.
Giờ đây, khi thấy tôi đứng trước cửa nhà thầy, thầy còn tặng tôi nụ cười ấy trực tiếp trên khuôn mặt.
Người đàn ông ngoài năm mươi, tay cầm một cây hành, nhìn tôi như thể không thể chịu nổi nữa, nghiến răng kèn kẹt.
Rõ ràng định mắng tôi vài câu, nhưng vì bố mẹ tôi đang ở đó, và vợ thầy lại đang gọi vào trong để băm hành tỏi, nên thầy nhịn xuống, hầm hầm bước vào nhà.
Chu Gia Yến đứng bên cạnh xem hết màn kịch, cười nham hiểm, trả lời câu hỏi mà mẹ tôi vừa nêu.
Nụ cười của hắn ẩn chứa đầy gai nhọn:
“Bạn Hạ đây chính là học trò yêu quý của ba cháu. Bình thường ở nhà lúc nào ba cháu cũng nhắc đến, ấn tượng rất sâu sắc.”
Tôi: “…”
Tôi cảm thấy trên đời này không còn gì khiến tôi thấy khó xử hơn việc bạn trai cũ chính là con trai thầy hướng dẫn của mình nữa.
Thực sự, tôi chỉ muốn chui xuống đất cho xong.
Lúc đó, tôi có cảm giác cuộc đời nghiên cứu sinh của mình đã đến lúc chệch đường ray rồi.