Tôi đã từng thấy nhiều dáng vẻ của Tiêu Kỳ, nhưng chưa bao giờ thấy anh ta nguy hiểm và hung tợn như bây giờ.

 

Triệu Càn cố gắng bò dậy, nhưng lại bị Tiêu Kỳ đá thêm vài cú nữa, ngã dúi dụi xuống đất.

 

Trước cảnh đánh nhau bất ngờ này, không ai dám tiến lên ngăn cản.

 

Một người thừa kế đánh đập người thừa kế khác đến thê thảm.

 

Triệu Càn vừa chửi một câu, Tiêu Kỳ lại đá thêm một cú.

 

Cho đến khi Triệu Càn không còn sức để đứng dậy nữa, bảo vệ mới giả vờ đến can ngăn.

 

Hàn Nhã cũng sợ đến mức đứng chôn chân tại chỗ. Tôi từ từ bước tới, vòng tay ôm lấy eo Tiêu Kỳ từ phía sau.

 

“Em không sao, đừng tức giận nữa.”

 

Nắm đấm của anh ta mới dần thả lỏng, khi quay lại, đôi mắt anh vẫn đỏ rực khiến người khác kinh hãi.

 

Triệu Càn bị đỡ dậy, vẫn không quên lớn tiếng chửi rủa.

 

“Tiêu Kỳ, nhớ đấy, từ hôm nay tao cũng họ Tiêu!”

 

“Mày có thay đổi được sự thật này không!”

 

“Phì! Cứ chờ xem, tao sẽ cho ba thấy ai mới xứng đáng là con trai ông ấy!”

 

 

Tiêu Kỳ nắm tay tôi rời khỏi, Hàn Nhã liền đuổi theo: “Tiêu Kỳ, cậu không cần tính toán với hắn lúc này.”

 

“Cậu chỉ cần cúi đầu một chút trước chú Tiêu, tôi cũng sẽ giúp cậu. Hắn không đấu lại cậu đâu.”

 

Cô ấy chắn trước xe, rồi chỉ thẳng vào mình mà trách móc: “Còn cô nữa! Tiêu Kỳ đã từng ghét cô như thế nào, cô còn nhớ không? Bây giờ lại vì cô mà khiến họ đánh nhau trước mặt bao người, làm Tiêu Kỳ bị chỉ trích khắp nơi. Cô thực sự có ý đồ gì đây?”

 

“Tiêu Kỳ, chỉ có tôi mới có thể giúp cậu, cậu không nhận ra điều đó sao?”

 

Hàn Nhã cứ tiếp tục nói mà không để ý đến vẻ mặt lạnh như băng của Tiêu Kỳ.

 

Tiếng động cơ xe bất ngờ vang lên.

 

Tiêu Kỳ lạnh lùng nói hai chữ: “Tránh ra.”

 

Hàn Nhã không cam tâm, nhưng vào phút cuối, khi xe thực sự tiến tới, cô ấy đành phải tránh sang một bên.

 

“Tẩm Âm! Tôi nhất định sẽ khiến Tiêu Kỳ thấy rõ bộ mặt thật của cô!”

 

17

 

Sau đó, tôi không hỏi bất cứ điều gì về những việc Tiêu Kỳ định làm.

 

Anh ta bắt đầu đi sớm về muộn, và khi về nhà, anh ta thường thích nằm trên đùi tôi, nghe tôi kể chuyện về trường học.

 

Một hôm, khi đang nghe, anh ta đột nhiên nói: “A Âm, khi mọi chuyện kết thúc, chúng ta kết hôn nhé.”

 

Tôi chỉ mỉm cười, không nói gì.

 

Không lâu sau, Tiêu Thị thật sự tuyên bố phá sản.

 

Tập đoàn Tiêu Thị gặp khủng hoảng lớn trong chuỗi sản xuất, tất cả tài sản dưới tên Tiêu Trường Bách đều bị phong tỏa.

 

Tiêu Kỳ, sau nhiều năm âm thầm ẩn mình, đã cài sẵn một quả bom ngầm trong tập đoàn Tiêu Thị. Ngay khi Tiêu Trường Bách quyết định phân chia gia sản, Tiêu Kỳ thà phá hủy mọi thứ còn hơn để kẻ thù hưởng chút lợi lộc.

 

Không ngạc nhiên khi anh từng nói rằng nhà họ Tiêu sớm muộn gì cũng sẽ phá sản.

 

Không chỉ vậy, Tiêu Kỳ còn tố cáo chính bố mình về việc giết hại người tình, tự tay đưa ông ta vào tù.

 

Anh ta đã điên rồ suốt bao năm, thêm một lần nữa cũng chẳng là gì.

 

Từ đây, nhà họ Tiêu sụp đổ.

 

Tài sản mà Triệu Càn vừa nhận được bỗng chốc trở thành khoản bồi thường khổng lồ do vi phạm hợp đồng.

 

Nửa tháng sau, Tiêu Kỳ trở về nhà.

 

Khi tôi đang nấu ăn, anh ta ôm chặt lấy tôi không buông, như thể muốn hòa tan tôi vào cơ thể anh ta.

 

Anh ta nói: “A Âm, anh mệt quá.”

 

“Mọi chuyện đã kết thúc rồi.”

 

Với nhà họ Tiêu, đây là một thảm họa không thể cứu vãn.

 

Dù Tiêu Kỳ cũng mất đi rất nhiều thứ, nhưng anh ta vẫn có sự nghiệp riêng, không phụ thuộc vào gia đình nên anh không lâm vào cảnh khốn khó.

 

Anh ta vùi mặt vào cổ tôi , thì thầm:

 

“A Âm, dạo này anh đều cho người theo sát em mỗi khi em ra ngoài, anh sợ Triệu Càn làm liều.”

 

“Chờ thêm một thời gian nữa, anh sẽ xử lý hắn luôn.”

 

“Sau đó, chúng ta kết hôn.”

 

“A Âm, anh chỉ còn lại em thôi…”

 

18

 

Tiêu Kỳ đã đặt làm riêng một chiếc nhẫn cưới độc nhất vô nhị cho tôi.

 

Anh ta muốn tạo cho tôi một bất ngờ.

 

Nhưng lần này, tôi không có ở nhà chờ anh ta

 

Trên màn hình giám sát, Tiêu Kỳ chết lặng khi nhận được tin tôi bị Triệu Càn bắt cóc.

 

Anh ta như từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, Triệu Càn ném điện thoại của mình qua một bên, dùng dao nhấc cằm tôi lên.

Đọc full tại page ” Vân hạ tương tư”

“Em gái xinh đẹp, em nói xem, liệu Tiêu Kỳ có gom được 50 triệu không?”

 

“Hay là, liệu anh ta có sẵn sàng đánh đổi cả gia sản và mạng sống của mình để cứu em không?”

 

Tôi co người trong góc, run rẩy.

 

Trong mắt Triệu Càn ánh lên sự điên loạn, hắn từ từ nhếch môi cười: “Không sao, nếu anh ta không muốn, tôi giết em, cũng đủ khiến anh ta sống không yên.”

 

“Tiêu Trường Bách hại chết mẹ tôi, Tiêu Kỳ khiến tôi mất trắng tất cả, nên tôi chẳng còn gì để mất. Tôi sống chỉ để trả thù, tôi sẽ giết hắn!”

 

Tôi cố gắng thương lượng với hắn.

 

“Tiêu Kỳ sẽ không đến đâu.”

 

“Với anh ta, tôi chỉ là một cô gái đào mỏ, chơi bời thì được, nhưng liên quan đến lợi ích, anh ta sẽ không màng đến tôi.”

 

Triệu Càn cười lạnh: “Cô nghĩ tôi là kẻ ngốc à?”

 

“Từ cái đêm anh ta đưa cô ra khỏi quán bar, tôi đã biết cô không phải người tầm thường.”

 

“Cô nghĩ xem… nếu tôi làm nhục người phụ nữ của anh ta trước mặt anh ta, Tiêu Kỳ sẽ có biểu cảm thế nào nhỉ?”

 

“Liệu anh ta có quỳ xuống van xin tôi tha cho cô không? Ha ha ha…”

 

Vừa nói, hắn thực sự hành động.

 

Tôi gào khóc trong vô vọng, chỉ càng khiến hắn thêm kích động.

 

Khi Tiêu Kỳ đến một mình, tôi đã tóc tai rối bời, quần áo tả tơi, khắp người phủ đầy vết bầm tím và máu.

 

Ánh sáng nhạt nhòa của căn phòng chiếu vào cơ thể tôi. Tôi nằm đó, yếu ớt, vô hồn, như một cái xác không còn sự sống.

 

Tôi thấy gương mặt Tiêu Kỳ tái nhợt vì quá hoảng loạn, ngay lập tức chuyển thành sự căm hận tột cùng, lao thẳng về phía Triệu Càn.

 

Triệu Càn có dao, và trong lúc vật lộn, hắn đã chém vài nhát vào Tiêu Kỳ.

 

Tôi nghe tiếng xương gãy, nhưng không rõ của ai. Tiếng hét đau đớn vang vọng khắp tòa nhà bỏ hoang.

 

Triệu Càn không ngờ Tiêu Kỳ lại liều mạng đến vậy, lên thẳng với ý định giết người, hắn bắt đầu van xin: “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa…”

 

“Tôi không dám nữa, tôi không cần tiền, tôi sẽ đi…”

 

Nhưng dù thế, Tiêu Kỳ vẫn nhặt con dao dưới đất lên và đâm thẳng vào tim Triệu Càn.

 

Rút ra, rồi lại đâm vào.

 

Máu bắn tung tóe trên khuôn mặt anh ta, trông vừa ghê rợn vừa đẹp một cách kỳ dị.

 

Cả cơ thể anh ta bắt đầu run rẩy, anh vứt dao, run rẩy bước về phía tôi.

 

Sự điên cuồng trong ánh mắt biến mất, anh ta cẩn thận ôm mình vào lòng, như đang ôm một món đồ sứ mong manh, dễ vỡ.

 

“A Âm, đừng sợ.”

 

“Mọi chuyện ổn rồi.”

 

19

 

Giấc ngủ này thật sâu, tôi thậm chí không muốn tỉnh dậy.

 

Nếu mở mắt ra và mọi chuyện chưa từng xảy ra, nếu chị gái tôi còn sống, thì tốt biết bao.

 

Khi tỉnh dậy, tôi thấy một vài tập hồ sơ trên đầu giường, và trái tim tôi bỗng cảm thấy bình yên lạ thường.

 

Trong những tập tài liệu đó là một số thông tin về chị gái tôi trước khi chị mất, cùng với lý do chị tự sát.

 

Một mục ghi rõ ràng: Thẩm Anh, chị ruột của Thẩm Ân, hai chị em bị bố mẹ bỏ rơi, Thẩm Anh bỏ học đi làm để nuôi em gái học tập.

 

Ngoài cửa, Tiêu Kỳ vô tình làm rơi đồ trong tay xuống đất.

 

Anh ta nhìn tôi sâu thẳm một lúc, rồi lặng lẽ đóng cửa lại.

 

Tôi bình thản nhìn theo anh ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chậm rãi.

 

“Tiêu Kỳ, trò chơi kết thúc rồi.”

 

Tôi nói.

 

Quả thật, đây là một trò chơi độc ác mà đầy thỏa mãn.

 

Một năm trước, Tiêu Kỳ đã dùng một trò đùa tàn nhẫn để hại chết chị gái tôi.

 

Bây giờ, anh ta cũng đang trải qua đúng những gì tôi đã từng chịu đựng.

 

Hoang mang, bơ vơ và tuyệt vọng.

 

20

 

Chị gái tôi đã làm việc vất vả để nuôi Tôi ăn học. Khi mình cuối cùng cũng thi đỗ vào ngôi trường mơ ước và có thể giúp đỡ chị phần nào, thì chị lại tự sát.

 

Ngày đi nhận thi thể chị, đó là cơn ác mộng lớn nhất trong cuộc đời tôi.

 

Rõ ràng trước đó không lâu, chị còn bảo với tôi rằng, chị có một người mà chị rất thích.

 

Trong cuốn nhật ký chị để lại, tôi đã biết về Tiêu Kỳ.

 

Thiếu gia quyền quý của Bắc Kinh và cô gái lọ lem bình thường, vật lộn với cuộc sống mưu sinh.

 

Chân tình hay giả dối, cả hai cứ lôi kéo nhau, và chị gái tôi càng ngày càng lún sâu.

 

Chị viết trong nhật ký: “Anh ấy thật dịu dàng, anh ấy là người đối xử tốt nhất với mình, ngoài em gái ra.”

 

Nhưng người mà chị nghĩ là tốt nhất, khi chơi chán chị rồi, đã không báo trước mà thay đổi hoàn toàn.

 

Vì chị không quan tâm đến tiền của anh ta, và cũng không bao giờ nhận những món quà đắt tiền.

 

Vì chị yêu con người anh ta, chỉ yêu anh ta mà thôi.

 

Và anh ta cảm thấy điều đó thật nực cười.

 

“Không ham tiền à? Ham chân tình ư?”

 

“Thẩm Anh, loại phụ nữ như cô, tôi đã gặp nhiều rồi. Cái kiểu suy nghĩ này chẳng thú vị chút nào.”

 

Anh ta thích chơi trò vạch trần những cô gái đào mỏ hơn.

 

Vì thế, Tiêu Kỳ đã ném cho chị gái tôi một tờ séc ngay trước mặt mọi người.

 

“Đây là thù lao cho trò chơi của cô với tôi, cô nên hài lòng rồi.”

 

Một tờ séc nhẹ nhàng nhưng nghiền nát lòng tự trọng của chị: “Trò chơi… Một trò chơi…”

 

Cuối cùng, chị chưa bao giờ chạm vào tờ séc đó.